Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tự nhiên lại nhận lời chi, giờ khổ thân dậy nè.

Lệ Sa vừa lao nhà vừa lầm bầm chửi. Cô ta được nước lấn tới, bắt cô rửa chén lau nhà quét nhà đủ thứ, còn hơn là osin nữa. Kì này đòi tiền có mà sài mấy tháng chưa hết. Thái Anh thì ngồi đó xem tv ăn bánh Lệ Sa thì tối mặt tối mũi dọn nhà.

- À mà hồi nhớ mở quán dùm luôn nha, chạy đi lấy đá về luôn đi.

Nghe mấy lời sai vặt đó Lệ Sa hóa điên dọng mạnh cây lau xuống sàn nhíu mày nói lại:

- Bà chị quá đáng rồi đó!! Sáng giờ bắt làm không kịp thở giờ còn bắt mở quán nữa. Chân thì dị đi không nổi mở ra ai đứng bán?

- Không mở bán tiền đâu trả cô? Hay cô muốn tôi quịt?

Lệ Sa nghiến răng cố hít sâu thở đều để giữ bình tĩnh. Nếu không chắc cô nhào lại đập gãy luôn chân kia của Thái Anh luôn quá. Thái Anh chưng ra bộ mặt thản nhiên đó khiến Lệ Sa chỉ biết cười cười cất cây lau nhà rồi đi ra trước.

- Gì mà khổ dữ vậy nè Sa, giờ mày mà bỏ dề là hông có cắc bạc dính túi. Mà ở lại bị hành như con ở.

Vừa kéo cửa rào vừa ngẫm nghĩ đủ thứ chuyện. Giờ làm sao cũng hông được hết trơn, đi không được ở lại cũng không xong. Lệ Sa kéo cửa rào để gọn sang một bên, dọn bàn ghế pha nước nóng chăm cà phê. Ta nói làm mà quên thở luôn chứ giỡn hả.

- Lấy ly cà phê đen đi.

- Đợi xíu cà phê chưa châm.

Trí Tú bước tới thuận miệng gọi còn không ngước nhìn. Lệ Sa chỉ cúi mặt châm nước. Lệ Sa cũng bận biệu châm nước nóng vào phin cũng không nhìn đến Trí Tú.

Trí Tú ngước mặt rít hơi thuốc thấy bóng lưng quen quen mới nheo mắt thử gọi:

- Sa hả?

- Ủa Tú?

- Sao mày ở đây? Quán...

Hai người nhìn nhau trong ngơ ngác, Lệ Sa thì ú ớ khi bị Trí Tú hỏi:

- Ờ..thì..thì..

- Đừng nói tao là mày hốt..

- Tào lao!! Tao với bà chị đó không có gì hết mày đừng có nghĩ bậy bạ.

Trí Tú nhướn mày cười tủm tỉm gật gù như hiểu. Lệ Sa thì mặt mày đỏ bừng bừng, tai cũng tím tái. Vẫn chưa thỏa mãn Trí Tú lại ghẹo nó tiếp:

- Bộ bỏ nghề giao đá qua bán cà phê rồi hả, hay qua đây có ý gì với chủ quán.

- Mày đừng có nói móc tao nữa, bẵ đắc dĩ mới ở đây thôi.

- Mày ở đây cả đêm hay sao? Tao nghe ngoại nói tối qua mày không về nhà.

- Ừm, tao ở đây.

Lệ Sa vừa pha cà phê vừa đáp. Trí Tú rít cạn điếu thuốc trên tay rồi quăng nó vào một góc.

- Có làm gì bà chủ không đấy?

Trí Tú vẫn không chịu thôi đi đến đẩy vai cô một cái. Lệ Sa xoay mặt lại cười cười rồi dí ly cà phê đá vào người Trí Tú:

- Không!! Cà phê của mày, cầm rồi biến lẹ dùm tao. Mở hàng mà gặp khách như mày chắc dẹp tiệm sớm.

- Dẹp sớm thì vào nhà bà chủ đợi kìa.

Trí Tú hếch mặt vào nhà nơi Thái Anh đang ngồi xem tv cười ha hả. Lệ Sa bóc đại nắm đá trong thùng chội Trí Tú thì nó mới chịu đi. Thứ gì đâu không à, sáng sớm mà quạo đến bóc cả khói đầu.

....

Trí Tú như thường ngày lại đến khu bến tàu xem xét. Cô đi dạo vài vòng quanh mấy bến, gần đây hàng đến bến có vẻ nhiều hơn mọi khi thì phải. Cũng nên canh nghiêm một chút, mang tiếng là bảo kê chả lẽ lại để  chuyện không hay xảy đến ảnh hưởng đến danh tiếng thì khó làm ăn lâu dài.

Cô đứng đó nhìn ra mấy tàu bự chảng đang chạy trên sông lớn bận suy nghĩ mãi đến khi điện thoại vang lên mới cắt ngang được dòng suy nghĩ của cô.

- Alo?

- Có anh Quý đến tìm chị.

- Tới ngay!!

Trí Tú cúp máy, thở hắt một tiếng rồi mới rời đi. Trong giới giang hồ này ngày nào mà yên ổn cho nổi, còn mang danh cầm đầu thì đừng mong giờ nào được yên hết. Trí Tú đến căn phòng gần bến tàu rồi bước vào. Vừa đến người đàn ông có vẻ chửng tuổi đứng dậy cười tươi còn ngỏ ý đưa tay ra trước. Trí Tú theo phép lịch sự đáp lại.

- Không biết anh Quý đến đây có chuyện gì cần nhờ đến em út này sao?

Quý cười, xoa xoa hai viên bi sắt trên tay:

- Haizz...anh đúng là không nhìn nhằm người mà, vừa thông minh vừa nhậy bén.

- Anh quá khen.

Trí Tú cười cho có lệ đốt điếu thuốc rít một hơi nghe Quý nói tiếp:

- Không giấu gì em, sắp tới đây anh có lô hàng lớn muốn lên bến. Nên..

- Muốn em che mắt bọn cớm?

Quý gật đầu, rồi phảy tay. Trí Tú nghe đến đó thì biết chắc là vậy rồi, không ai đến tìm cô mà chả có mục đích hết. Trí Tú phẩy phẩy tàn thuốc nhìn một vali tiền đô đang đặt trước mặt.

- Chuyến này hàng lớn anh lên tay một chút. Nếu lên bờ thuận lợi anh hứa sẽ không bạc đãi em đâu. Nhận lấy cho anh vui.

Trí Tú cứ nhìn chằm chằm vào vali tiền đô nhưng lại không nói gì hết. Rít cạn điếu thuốc trên môi ngẩn mặt:

- Nhiêu đây e là..hơi thiếu thành ý một chút. Anh em của em đông lắm nhiêu đây chia ra không đủ tụi nó đi chơi một đêm. Anh là anh lớn anh phải biết chứ, với lại bọn cớm dạo này hay đến đây kiểm tra đủ thứ hết bọn em khó khăn lắm mới thoát được. Giờ mà để anh đi lô hàng đó lên bến bọn nó đánh hơi được đến hốt cả đám bọn em thì tội lắm anh Quý.

Quý cũng không phải đứa ngu. Nghe Tú nói vậy cũng hiểu nó chê tiền ít rồi, Quý phất tay thêm lần nữa thì hai vali tiền đô được đưa đến:

- Anh chỉ đem nhiêu đó, em muốn thêm bao nhiêu nữa cứ ra giá.

- Gấp đôi số này!!

- Má mày, muốn giết người hả!?

Quý đập bàn quát vào mặt cô làm Trí Tú có phần khó chịu. Gấp đôi số này thì nó đi ăn cướp đi, đám đàn em của Quý cứ xấn tới đàn em của Tú cũng đâu phải dạng vừa. Trí Tú dơ tay lên cản bọn nó thì bọn nó mới chịu lùi lại:

- Ể...tôn trọng anh Quý xíu đi. Anh nói vậy tội em, lô hàng anh lớn thì giá tiền cũng phải khác chứ anh. Tiền đó bọn em chia nhau thì có là bao, còn tiền bịt miệng bọn kiểm kê làm chi anh không tính tới sao? Anh em mình đâu phải mới làm ăn đây mà anh không biết tính em. Có tính toán với anh mà lỗ lả chưa? 

- Số tiền quá cao!! Phân nửa số này.

Quý nhướn mày tựa lưng ra ghế hạ giá. Trí Tú chề môi nhún vai:

- Vầy thì em xin không nhận mối này. Rủi ro quá cao bọn em không dám mạo hiểm đâu. Vả lại giờ nếu không làm em thì chả lỗ lả gì hết. Nhưng mà anh thì..không có bến lên lô hàng đó có lẽ mất không ít. Lên bến khác chắc gì là giá này mà cũng chắc gì an toàn tuồn hàng ra chợ đen.

Vẻ đẹp hống hách của Trí Tú làm Quý thêm phần tức giận siết chặt lấy hai viên bi sắt lên tay. Thấy đại ca mình bị Trí Tú làm một vố bẻ mặt Minh đứng cạnh cúi thấp xuống nói nhỏ vào tai:

- Anh nhịn nó đi, lên được chuyến này mình kiếm lại mấy mấy chục lần số đó. Bỏ con tép bắt con tôm đi anh, chỉ có bến nó là mình tuồn hàng ra được thôi.

Nghe xong Quý nuốt giận, nhịn một chút mà thu lại số tiền khủng thì cũng nhịn:

- Được thôi, bây giờ anh không đem theo khi nào xong anh kêu tụi nhỏ mang qua cho em.

- Cảm ơn anh Quý, hợp tác vui vẻ.

Hai người bắt tay nhau nhưng ánh mắt thì tóe ra lửa. Cả đám của Quý kéo về hết Trí Tú mới thở phào nhẹ nhõm, lúc nảy cô cũng gan lắm mới dám đòi số tiền đó. Sợ rằng Quý rút súng ra nả cô một viên giữa trán rồi.

- Chị, mình tính sao?

- Cứ để bọn nó lên hàng đi, coi kỹ càng một chút. Bọn nó mò đến thì chết cả lũ đó không đùa đâu.

- Dạ em biết rồi.

Trí Tú thở hắt liên tục tựa ra sau ghế. Lần này cô cảm nhận được mọi thứ  không suôn sẻ như lần trước nữa. Cảnh sát hay lui lại khu bến tàu nên không thể tùy ý lên hàng được. Lơ là một chút là bị gom gọn cả lũ chứ chẳng chơi đâu.

Nghĩ đến đó Trí Tú moi điện thoại ra gọi cho ai đó:

- Alo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro