MỘT VÒNG TUẦN HOÀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Jisoo chát đắng trong lòng khi nhìn thấy biểu hiện lo lắng của Chaeyoung. Cô chỉ thở dài một hơi như cảm thán cho cảm xúc hiện tại, lúc đầu còn tưởng nàng lấy Chaeyoung ra trêu ghẹo cô, cho cô ghen tức, có ai mà ngờ họ là thể hiện tình cảm thật. Chỉ có Kim Jisoo cô là kẻ ngốc lầm tưởng mọi thứ trong trí não mình mà thôi.

Để Chaeyoung đánh mắng cho thỏa thích, Jisoo cô cúi đầu gõ cửa phòng hồi sức, nơi Jennie đang nằm tịnh dưỡng. Nàng trong phòng nghe tiếng gõ cửa còn tưởng là y tá liền xoay lưng mời vào. Cánh cửa mở ra, thân ảnh Jisoo di chuyển chầm chậm cùng giỏ trái cây cùng bánh mà nàng thích ăn tiến vào.

Thấy nàng xoay lưng lại, Jisoo không biết nói điều gì trước, khi nãy trên xe chỉ lo hoảng loạn nên bây giờ chữ nghĩa cũng bay đi hết. Cô ấp úng chà xát tay, một biểu hiện rõ rệt khi Jisoo bối rối. Ngược lại với Jisoo, Jennie nằm xoay lưng nhưng mùi hương quen thuộc lại phảng phất trong phòng. Là mùi cơ thể đặc trưng của Jisoo nhà nàng, là Jisoo thật đó! Jennie không lầm đâu.

Định xoay lưng lại kiểm chứng nhưng Jennie khựng lại. Nàng không quay lại đâu, nàng giận Jisoo lắm, vì cái gì mà giờ này mới chịu đến thăm nàng, chẳng phải bệnh của nàng nặng vào lần trước Chaeyoung rêu rao rồi sao? Sao Jisoo không chịu hỏi han ôn nhu như xưa? Chẳng lẽ Jisoo thật sự hết tình cảm với nàng mất rồi? Một loạt các ý nghĩ xoẹt qua làm Jennie sợ đến điếng hồn.

- J- Jennie.. Là tôi Jisoo đây. Em đã khỏe chút nào chưa?

Jisoo ấp úng mở miệng. Chaeyoung nhìn qua cánh cửa lại lắc đầu muộn phiền trước sự ngờ nghệch của Kim Jisoo.

- Tôi biết tôi..tôi sai khi đến thăm em vào lúc này, lúc em nghỉ ngơi nhưng thật sự....

- KIM JISOO!

- H- hả...em sao vậy, không khỏe sao? - Jisoo hơi lùi lại, Jennie Kim lại xù lông.

- Chị vì cái gì mà giờ này mới chịu đến thăm em hả? Hay là em- Jennie Kim này không còn quan trọng với chị nữa nên chị mới như vậy? Sao hả Kim Jisoo? Sao chị không trả lời em chứ, chị có biết em vừa đau vừa nhớ chị hay không. Lúc đau đớn em chỉ mong Kim Jisoo của em sẽ xuất hiện rồi ôm em vào lòng vỗ về, để bây giờ em nhận được cái gì? Anh chị em đồng nghiệp họ còn đến trước cả chị, em quý họ hơn ai hết vậy còn chị, người em yêu, người em thương lại đến với em vào lúc cuối ngày. KIM JISOO..hức chị tồi với em lắm...hức..

Jennie xoay người nói một tràn, bao nhiêu ấm ức mấy ngày nay nàng đều bộc phát. Nàng biết nàng sai vào quá khứ, nhưng ai không có sai lầm, chưa kể nàng đã cố gắng sửa đổi lắm rồi, nàng biết nàng bồng bột trẻ con, nhưng cái gì cũng từ từ mới sửa được cả. Đến nỗi nàng đổ bệnh chỉ mong Jisoo ngó ngàng nàng một tí cũng chẳng có. Jennie Kim nàng trước giờ chưa biết cái nào là quỵ lụy có lỗi, đối với nàng chỉ có hào quang và ái mộ, duy chỉ với con người này, con người trước mặt là ngoại lệ duy nhất của cuộc đời nàng. Nhưng đổi lại là sự lạnh nhạt của Jisoo, nó không công bằng chút nào với nàng cả.

Jisoo im lặng cúi đầu, Jisoo không phải bỏ rơi nàng lúc đau ốm, nhưng....

Nói đúng rằng là cô đến không đúng lúc.

- Em đừng xúc động quá, tôi..xin lỗi. Em nghỉ ngơi đi...nếu em không muốn thấy tôi, tôi sẽ về ngay

- Kim Jisoo?!! Chị còn muốn rời đi sao? Chị đối xử với em như vậy đó HẢ???? - Jennie như hóa điên đứng phắt dậy, đến nỗi đứt cả kim tiêm truyền dịch vào cơ thể, từng giọt máu li ti nhiễu xuống nền gạch trắng.

Jisoo hoảng hốt quay lại nắm chặt tay nàng đưa lên ngăn máu chảy tiếp, cô đau lòng vô cùng khi thấy Jennie như vầy, đáng lẽ cô không nên như vậy. Khay giấy và bông băng gần đó liền được Jisoo sử dụng, cô ân cần đặt nàng xuống sofa băng bó lại vết kim tiêm khi nãy.

Jennie nước mắt chảy dài từng hàng, nàng đau lắm, đau vô cùng. Thay vì đau do vết thương nhưng không, nàng đau trong tim đau đến thở không nỗi. Kim Jisoo là yếu điểm cả đời mà Jennie Kim không thể khắc phục. Tại sao lúc thì lạnh nhạt lúc thì lo lắng cho nàng. Thương hại sao?

- Jennie em đừng khóc, tôi sẽ nhẹ nhàng, ngoan nín đi sẽ hết đau mau thôi..xin lỗi em.

Jisoo nhẹ nhàng đến hết mức, đôi lúc còn thổi nhẹ vào đó như xoa dịu.

- Kim Jisoo, đừng như vậy nữa mà, quay về là Kim Jisoo của em như trước kia có được không..hức? Một Jisoo ôn nhu luôn đặt em trong đôi mắt ôn hòa đâu mất rồi, quay trở về đi....

Một khoảng yên lặng diễn ra giữa cả hai. Yêu nhau từ thuở niên thiếu đến lúc trưởng thành chín chắn, Jisoo đương nhiên biết những lời hiện tại của Jennie là thật lòng, cô im lặng tiếp tục thổi vết thương cho nàng nhưng mắt đã bắt đầu đỏ hoe.

Nếu Jennie yêu cô. Vậy khi cô đến thấy nàng và Chaeyoung đang...., thật sự cô đang rất muốn buông xuôi, tình nguyện cất giữ con tim này cho Jennie.

- Sao không trả lời em? Từ khi nào nhút nhát đến mức im lặng vậy hả? Trả lời đi Kim Jisoo. Chị không chịu quay trở về bên em là do em hay chị còn tình cảm với người cũ ?

- Nói bậy!! Chị tuyệt đối không còn gì với NingNing - Jisoo ngước mặt lên đối diện với nàng. Cô thật sự không còn gì với NingNing, quá mực cũng chỉ là tình cảm bạn bè bình thường.

- Nếu không còn yêu NingNing? Vậy tại sao? Tại sao chị lại cứng rắn đến mức thà im lặng chứ không nói ra..HẢ ?? .

- Là muốn em hạnh phúc..

-".........." - Hạnh phúc? Jisoo muốn nàng hạnh phúc? Với ai cơ chứ, nếu không phải là Kim Jisoo thì tuyệt đối không phải là một ai khác!!

- Tôi thật sự... Muốn thấy em hạnh phúc thay vì bên cạnh tôi như xưa...Jennie à

- Chị muốn em hạnh phúc? Với ai? Không hạnh phúc với chị em thà chết đó Kim Jisoo... Hức đồ khốn...

- Có một người..người đó sẽ chăm sóc, lo lắng cho em. Người đó theo tôi, còn tốt hơn tôi cả trăm lần..Jennie à.

Jisoo mắt đỏ hoe cố gắng nói từng chữ. Cô đau lắm, khen ngợi người khác trước mặt người thương, đời này mấy ai làm được.

- Là ai, sao chị không nói..hức cho dù thế nào chị vẫn mãi là của em, không ai thay thế được..

- Người đó....là Chaeyoung, con bé hoàn toàn yêu em...

-"??????" - Jennie nước mắt lưng tròng đột nhiên im lặng. Cô vừa nói Chaeyoung? Park trong Park Chaeyoung? Đứa em bánh bèo của nàng.

Bên ngoài cửa.

Bang

Ly nước rớt xuống trước mũi giày cao gót của Chaeyoung, con bé mở mắt to như đèn ô tô, miệng há hốc không tin những gì em vừa nghe được. - Trời đất quỷ thần ơiiiii?

Tất cả là do Chahee, là do nàng ta hết, cái kế hoạch ngớ ngẩn đó đang ép Chaeyoung vào đường cùng. Chaeyoung giơ ngón tay với bắp tay của mình lên ngó nghiêng.  Thở một hơi dài...Lisa mà nghe được chắc em đội quần mất.



































Một khoảng yên lặng.

Hai trạng thái đối lặp. Một người thì đau khổ tột cùng còn một người thì mở to mắt sốc không nói nên lời.

Hảo hán. Chahee sau vụ này cần được nàng tặng cho một huân chương " tình cảm lứa đôi" nàng ta đã lừa được con Rùa thỏ ngốc này. Nhưng mà đến mức này thì có hơi lố rồi.

- Vì cái gì mà chị nói là Chaeyoung? Sao lại là con bé chứ? - một câu hỏi mà cả nàng và con người ngoài cửa kia đều muốn biết đáp án.

- Vì em ấy tốt, em ấy chăm lo cho em trong lúc em bệnh tật, trong lúc em đau đớn..

Cái này Chaeyoung gật gù. Ừ thì có thật

- Còn cái gì nữa?

- Em ấy chắc chắn vì yêu em mới làm thế, sẵn sàng thức chăm sóc cho em, em ấy yêu em và có lẽ....em cũng vậy..có đúng không? Jennie?

Quá mệt rồi. Cả Jennie lẫn Chaeyoung đều thở không thông đưa tay vuốt ngực liên tục để trấn an. Kim Jisoo thật sự rất biết cách làm người ta á khẩu mà.

- Chị vì cái gì mà khẳng định em yêu em ấy? Hả Jisoo? Em yêu ai chị không biết sao, em thương ai nhất chị không biết sao?

- Là tôi thấy....thấy em và em ấy hôn nhau, đó là lý do, Jennie tôi yêu em rất nhiều đó là sự thật. Nhưng có lẽ nó không thích hợp vào hiện tại.

Trời đất ơi. Chaeyoung há hốc mồm, hôn sao? Hôn khi nào chứ? Jennie mau hỏi chị ấy lúc nào đi, nàng sắp xĩu mất. .

- Kim Jisoo chị ngốc sao? Em và em ấy yêu nhau? Hôn nhau khi nào cơ chứ????

Jennie chau mày vô cùng khó hiểu. Còn Jisoo thì cười buồn

- Thật ra tôi đã đến thăm em rất sớm, từ lần nghe Chaeyoung nói cơ, tôi đã lo lắng đến mức bỏ dỡ dự án với Teddy oppa khi nghe em đau, thật sự lúc đó tôi đã rất lo lắng, trong đầu chỉ có mình em, tôi biết em rất ghét thuốc và mùi khử trùng. Tôi đã chạy đến rộp cả ngón chân nhưng nó chẳng nề hà gì. Lúc đó tôi đã định vào, những theo phép lịch sự lại gõ cửa, nhưng chưa kịp gõ thì tôi thấy qua ô kính...em cùng em ấy...
Cho nên tôi đã bỏ về...xin lỗi em. Jennie

Jisoo đã đến thăm nàng kìa. Jennie mừng đến muốn vỡ òa, từng lời một của Jisoo đều được nàng nghe rõ, Jisoo yêu nàng. Kim Jisoo vẫn còn yêu Jennie Kim này. Nàng sẽ hét lên mất. Nhưng khoan đã? Nàng hôn Chaeyoung, làm gì có. Sao Jisoo thấy được.

Chaeyoung ở ngoài lóng ngóng tức giận trước sự ngốc nghếch của Jisoo, lại bất lực trước sự mê muội của Jennie. Chaeyoung nghĩ em nên đi ra ban công hít tí không khí đã. Em đã quá tốn sức hôm nay rồi.


- Hức...đồ ngốc.. đồ con Rùa ngâu si..em hôn em ấy khi nào chứ? Tất cả là do Soo hiểu lầm mà thôi, là kế hoạch của Chahee bày ra để em kéo Soo trở về với sự giúp đỡ của Chaeyoung. Em ấy vì xót cho em trước sự lạnh lùng của Soo nên mới an ủi em...lấy đâu ra em và em ấy yêu nhau chứ. Kim Jisoo ngoài Soo ra em không thể động lòng với ai nữa đâu....hức..

- H-hả.....

Kim Jisoo như hóa đá. Cô là đồ ngốc sao, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ...
















=====

Chốt đơn chap sau t end cái serie đầy sự dở tệ này. Flop t đi bụi lun

T biết chẳng ai trông ngóng t đâu. Tủi thân quá đi mất, đời sống sv sáng đi học tối đi quẩy nên t quên mẹ cái fic của t trời ơi.

Sẵn t khoe với mấy cục dàng thành tích vừa vào ĐH, t đã lái được một chiếc máy bay hơn t 6 chủi:)))) hào quang rực rỡ chưa 🌞 tiếc là hơi hung dữ với hay chửi t nhưng không seo, t trụ nỗi. T lên đây là để chia sẽ nìm zui với mấy rít đơ của t ớ.

Hẹn mấy cưng ở chap sau và serie sau " Trí Tú & Trân Ni " nhó

Bai bai 20230924.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro