STRAIGHT GIRLS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Trân Ni tức tối đùng đùng bỏ vào phòng riêng. Không nghe thì thôi nhưng khi tận tai nghe được những lời Kim Trí Tú nói đúng là làm nàng nổi hết cả gân xanh gân đỏ. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà. Dù có bị cha mẹ đày xuống cái vùng quê này thì cũng không bớt được cái tính háo gái bao nhiêu. Hết gái ở chợ mê chị ta bây giờ còn về đây lôi kéo chị Sen nữa. Đúng là chọc nàng tức chết mà.


Ngẫm kĩ tự nhiên ngực trái nhói đau, nàng không nên có tình cảm với cái con người bội bạc đó, nàng từng thề nàng ghét trăng hoa, vậy cớ gì phải vấn vương một người như thế? Chị ta sẽ giống cha và nhà nội, cùng nhau ruồng bỏ mẹ con nàng.



Chưa kể nếu mẹ biết thì sao? Bà sẽ buồn, sẽ trách thậm chí làm tổn thương chính mình vì nàng yêu Trí Tú, một người trêu ong ghẹo bướm và hơn hết là một nữ nhân? Rồi xã hội, xóm giềng nhìn vào rồi sẽ ra sao? Có thể Trí Tú ở Sài Gòn lại thêm gia đình phóng khoáng nên cô thoải mái, còn ở đây là vùng quê làm gì có cái khái niệm đó. Trân Ni chỉ có thể chặt đứt cái mớ tình cảm không nên có này...

Trân Ni lau hết nước mắt, quyết bỏ Trí Tú về phía sau không can dự tới nữa. Bản thân nàng lo cho mẹ, và hơn hết người nàng yêu là Kiên.






















Sáng hôm sau trời hửng đông. Trân Ni mặc áo dài ra cổng cũng vừa lúc Trí Tú cầm áo khoác đi đâu đó. Chắc lại là rong chơi trên tỉnh chứ đâu. Trân Ni lắc đầu phủ nhận hết rồi đi ra chỗ Kiên đợi đằng kia. Nàng mỉm cười rồi ngồi sau xe cho Kiên đạp đi mặc kệ ánh nhìn đầy buồn bã phía sau nhìn mình nãy giờ.


Thì ra tận mắt chứng kiến lại còn đau hơn là nhìn lén. Kim Trân Ni quả nhiên chỉ muốn cứa vào tim cô thật nhiều nhát càng tốt, cứa đến nó không còn máu mới thôi. Thở hắt một hơi, bỏ lên chiếc ô tô cho tài xế chở đi, khi đi ngang cái đôi nam nữ kia Trí Tú cũng chẳng thèm nhìn tới, cô rút một điếu thuốc ra hút rồi phẩy tàn thuốc ra cửa kính xe. Chiếc xe bon bon vượt đi bỏ mặt cái nhíu mày vì con người nào đó hút thuốc.




















Tới tận tối Trân Ni mới đi dạy về, nàng đi nhờ người đồng nghiệp chứ không muốn Kiên đưa về. Ngó qua căn phòng thấy tối thui là hiểu. Người đó vẫn rong chơi chưa chịu về. Nghe đâu giải quyết rất tốt chuyện thương lái làm bà nội cô rất vui, đã cưng lại càng cưng hơn mà bao che cho cô đi chơi khắp nơi.

- Con về rồi sao Ni? - bà nội mỉm cười hiền hậu kêu nàng lại gần.


- Dạ nội, con mới đi dạy về.


- Dạo này thế nào? Dạy dỗ đám nhóc quậy phá đó có nhức đầu không?


- Dạ không ạ, chúng quậy nhưng rất dễ thương, con không sao cả....


- Dạo này nội thấy con buồn vậy? Có chuyện gì sao? Nhắc mới nhớ con với Tú Tú hình như ít nói chuyện đi rồi....nó làm con buồn giận gì sao Ni?

Bà nội hỏi han, cháu bà yêu thích nữ nhân. Bà biết hết, thấy hai đứa nhỏ này hay cãi nhau rồi đôi lúc tình thương mến thương làm bà có chút suy nghĩ. Mong hai đứa thành đôi, bà chỉ sợ bà Lan mẹ nàng không chịu vì sợ miệng đời. Thêm dạo này hai đứa ít giỡn hớt cùng nhau, chắc là do giận dỗi gì rồi. Thế nên căn nhà cũng có chút quạnh quẽ đìu hiu không như trước nữa.


- Dạ con đâu có buồn, còn chuyện Trí Tú thì tụi con vẫn bình thường mà nội..không sao cả- Trân Ni mỉm cười có chút gượng gạo nói, tay bóp bóp chân cho bà dễ chịu.


- Bình thường là tốt, Trí Tú tuy hay quậy phá nhưng là đứa trẻ hiểu chuyện, nếu nó làm gì con thì cứ mách nội, nội xử dùm con..


Hai bà cháu trò chuyện chút ít rồi Trân Ni cũng xin phép bà ra về. Nàng cũng chỉ biết thở dài thườn thượt, cố ý xóa sạch về Trí Tú nhưng khó quá. Muốn yêu Kiên chân thành cũng không được. Nàng chẳng hiểu mình cần cái quái gì. Chủ yếu là nàng nhút nhát trước thói đời mà thôi.


Mấy ngày liên tiếp Trí Tú đều phải chứng kiến cảnh tượng ngọt ngào của cặp đôi kia. Đau đến không chịu nổi, giá như ba mẹ đừng cho cô về đây, cô thà bị phạt ở trên đó còn hơn về đây chịu đày đọa như thế này. Trân Ni cũng ngày càng dạng dĩ hơn, nắm tay hoặc ôm Kiên, làm những hành động thân mật nhất có thể, nàng không sợ vì đây là con trai mà. Người yêu nàng mà, nàng làm vậy chẳng có gì sai cả. Cái sai ở đây là tình cảm không nên có với Trí Tú.




Trí Tú bỏ lên huyện rủ Thái Anh đi bar. Cô uống cho thật say để quên đi cái cảnh Kiên xoa đầu, vén tóc cho nàng. Còn Trân Ni thì cúi đầu e thẹn. Thì ra nàng ấy yêu người ta nhiều đến như vậy, nàng ấy cần một nam nhi che chở bảo bọc chứ không phải một người long bong ham chơi như cô. Cô cũng có thể che chở, chỉ có điều cô là con gái, còn người ta là con trai mà thôi. Tình cảm cả hai quá khác biệt...


Đến tận khuya Trí Tú say đến hết thấy đường về nhà. Một cô gái lạ mới vừa quen trong bar nhiệt tình đưa cô về, tài xế của bà nội cô nhìn là đủ biết cái cô gái này mê cô chủ anh tới đâu rồi. Lấy cớ đưa về thật ra là cọ cọ chiếm tiện nghi Trí Tú biết bao nhiêu lần.


- Tú à  ~ em về nha, hẹn gặp lại chị sau bảo bối nhỏ của em. Nhớ dặn người làm pha ít nước chanh uống nhé, ngủ sớm mai mình gặp nhau..bai bảo bối..


- V..về cẩn thận biết chưa Tú Châu, hực....bye em, mai mình gặp lại...moah


Cả hai tiến lại gần rồi ôm hôn kề má xã giao nhau sau đó chia tay nhau ai về nhà náy. Cô gái nọ tên Châu, con gái của vị thương lái hôm nọ muốn làm quen với cô. Trí Tú vì lịch sự nên cũng cười cười làm quen. Ai mà ngờ nói chuyện cũng khá hợp cạ để làm bạn, theo cô là thế nhưng có vẻ Tú Châu là yêu thích cô thật sự. Cũng phải thôi, xinh đẹp, giàu có lại biết ga lăng chiều chuộng ai chẳng mê chứ.

Đâu ai biết. Chỉ có một màn ôm hôn vừa rồi lọt vào mắt một người nấp gần đó không xa, người nọ chứng kiến hết tất cả, trợn mắt bất ngờ  từ những câu nói của cả hai rồi tới hành động thân mật đó, người ta không hề biết đó là hôn xã giao. Chỉ vì góc nhìn quá chân thật nên nhầm tưởng Trí Tú hôn say đắm người kia. Ánh mắt thật buồn bã xen lẫn đau xót rồi nhanh chóng bỏ đi như để lẫn trốn thực tại.


Ánh trăng chiếu rọi xuống thân ảnh nọ, những giọt nước mắt trong veo rơi xuống đủ để biết người đó có biết bao nhiêu sự đau lòng. Mà cũng không khá hơn khi người vừa say rượu vừa say tình kia, cả hai đều khóc cho chính sự hiểu lầm mà chính họ tạo ra.

Tình yêu thôi mà, sao lại chông gai đến thế? Ở hai khoảng cách, hai không gian nhưng trái tim chung một nhịp đập. Một người nhận ra còn một người cố gắng phủi bỏ rồi lại đau lòng. Thật rối như tơ vò.






























Khi bạn có một đám bạn khốn nạn: biết bao nhiêu tiệm ts nó không ghé, ghé ngay chăng tiệm kế nhà bồ t đang ở. Đợi mẻ đi làm về, bả mở khóa cổng mà nhìn t rồi hai đứa nhìn nhau mỉm mỉm cười cười cái tụi nó quay phim lại rồi chọc:))) tàn ác😌

Rồi nó còn nói t hèn không dám bật lại bồ, thử bật đi rồi xem đầu t có bị u không? Có khi t không ra chap nỗi nữa:))

T up xong t đi ngủ đông nghe bây. Bí ý tưởng mẹ nó òi:(((((. Ừ quên nữa t dô được cái gr HGTNTYN rồi, bữa có má nào tinh ý mém nữa biết t author fic này t hoảng quá định out ra bây ơi bây, hú hồn cái hồn bay vô nhà Jennie 😇

20231029

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro