CHAP 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau một trận náo loạn, tôi liền đối với thân thể Jennie mềm yếu mà nâng niu tắm rửa thật cẩn thận. Mau chóng mặc xiêm y mới cho cả hai, tôi sợ nàng cảm lạnh liền kéo sát nàng vào gần mình hơn.

Chúng tôi dây dưa như vậy cũng quá giờ cơm tối. Lúc bấy giờ, con ‘bạn tốt’ của tôi mới từ đâu lò dò vác cái mặt bí xì xị về. Nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của tôi và Jennie, Seungwan nhạy cảm mà nghi hoặc lên tiếng: “Bộ hai người vừa làm điều gì hay sao mà mặt mũi kỳ cục thế?”

Jennie giật nảy mình, nàng nấp sau lưng của tôi, tránh ánh mắt dò xét của Seungwan. Tôi hắng giọng một cái, lập tức đánh trống lảng: “Cậu đi đâu cả ngày, giờ mới thèm vác cái xác về? Sao không đi luôn đi?”

Nghe tôi hỏi vậy, như sực nhớ ra chuyện gì không vui, cô nàng bước nhanh đến bàn cơm mà tôi vừa bảo người hầu hâm nóng lại, bực bội bốc một cái chân giò lên gặm. Vừa lúng búng nhai vừa hậm hực kể: “Còn cái gì nữa? Hôm nay tớ vừa đi khỏi, ra tới chợ đã gặp cái con bé Yerim kia…”

Thấy Jennie đằng sau tôi khẽ nhíu mày, Seungwan nhanh chóng điều chỉnh lại cách nói chuyện: “Công chúa xuất cung, giả làm thường dân đi quậy phá. Gặp tớ một cái là nhảy mà mồm tớ chặn họng luôn. Cứ thế cả ngày ám tớ không thôi, chẳng làm ăn buôn bán được cái gì!”

Khóe môi tôi giần giật, lại lên mặt giáo huấn con bạn lừa đảo: “Cậu thôi ngay cái trò bói toán lại đi, ở đây đâu thiếu tiền mà lại đi gạt tiền người ta như thế.”

Seungwan khịt mũi, sau đó lại phản bác: “Điêu thế, tớ xem bói không lấy tiền. Chẳng qua bỗng dưng trở thành thú vui tao nhã thôi.”

“Yerim, muội ấy đã trở lại Hoàng cung chưa vậy Son tỷ tỷ?”

Thấy Jennie có vẻ lo lắng, tôi vỗ vỗ vào tay nàng chấn an. Seungwan gật đầu, cầm chén trà tu một hơi rồi kể tiếp: “Công chúa lúc nào cũng chê bai bộ dáng của ta âm dương lẹo cái, ta liền phản bác nói cho nàng ta một trận. Nàng ta ấm ức không làm được gì, liền đem quan binh bắt ta vào Hoàng cung hành hạ ta nguyên một ngày. Ta cũng vừa mới từ đó trở về đây.”

Miệng của tôi gần như há hốc, muốn rơi cả cái lưỡi ra ngoài. Jennie kinh ngạc, nhìn Seungwan từ đầu tới chân rồi bất an hỏi: “Muội ấy đã làm gì tỷ sao? Chẳng nhẽ… chẳng nhẽ tra tấn…”

Seungwan xua xua tay: “Không, không có dùng bạo lực. Nhưng bắt ta xuống ao mò cây trâm nàng ta làm rơi xuống không biết từ bao giờ rồi. Nước thì lạnh, ta như muốn đóng băng luôn.”

Tôi liếc nhìn bộ quần áo trên người Seungwan, bây giờ mới để ý con bạn không mặc bộ đồ đạo sĩ như lúc rời khỏi nhà, mà thay vào đó là xiêm y cực kỳ gọn gàng bắt mắt. Dù thế nào thì tôi vẫn thấy có điểm kỳ cục giữa hai người này, liền bật cười mà nói: “Nếu công chúa biết cậu là nữ nhân, không biết sẽ đem cậu hành hạ như thế nào nhỉ?”

Cô bạn khinh thường ‘Hừ’ một tiếng, đốp chát lại tôi: “Cậu không tự xem lại bản thân đi. Tớ vì ai mà mới bị con bé đó… à quên công chúa hành hạ như vậy?”

Jennie nhàn nhã cầm chén trà nhấp một ngụm, sau đó nhàn nhã lên tiếng: “Cũng đúng nhỉ Jisoo? Là do ai chứ?”

Tôi nghẹn họng, liền phát hiện ra Jennie đang cố tình ám chỉ tình cảm của công chúa đối với tôi. Liền đem cọng giá trên đĩa cho vào miệng nhai nhai, tôi thở dài một tiếng.

Ai nga, cuộc sống cổ đại tưởng khó mà lại khó không tưởng!

***

Kim Jiwon ở lại thêm vài hôm, rồi cũng cáo từ trở về quê để trông nom việc nhà cửa. Lần này tuy cụ tổ xuất hiện dự tiệc thành thân của chúng tôi với thân phận không chính thức, thế nhưng trong lòng tôi cũng đã bớt phần nào trống trải vì cảm giác thiếu vắng người thân gia đình. Nhìn theo bóng ông cụ dong dỏng trên lưng ngựa dần rời xa, tôi thở dài một tiếng, trong lòng lưu luyến không thôi.

Jennie hiểu tôi không được vui, liền nắm lấy tay tôi an ủi: “Jisoo, lát nữa cùng ta đi dạo phố nhé.”

Tôi gật đầu, đứng trước cổng phủ quận mã nhìn quanh quất. Dường như cảm thấy gì đó không đúng lắm, tôi liền nghi ngờ hỏi Lisa đứng bên cạnh: “Tay họ Son kia đi đâu rồi? Sao từ sáng tới giờ ta không thấy bóng dáng của hắn?”

Lisa gãi gãi đầu, thành thành thật thật mà đáp: “Bẩm quận mã gia, sáng sớm có ai đó mang tin tức đến, Son công tử mới xem thư liền vội vã mang theo lệnh bài phủ quận mã vào cung. Chẳng biết có chuyện gì nữa.”

Thấy tôi kinh ngạc nhưng không lên tiếng, Jennie liền phất tay cho Lisa và Chaeyoung lui xuống. Khi chỉ còn lại hai chúng tôi, nàng cất giọng nhẹ nhàng: “Jisoo, ngươi đưa tỷ ấy lệnh bài hay sao?”

Tôi lắc đầu, trong lòng đã dự cảm chẳng lành: “Ta không có. Rõ ràng con nhỏ này nó chôm chỉa đồ của ta.”

Jennie chăm chú quan sát biểu cảm khó coi trên mặt tôi, nàng kiên nhẫn chờ đợi. Rốt cuộc tôi cũng thở dài, nghiêm túc nhìn nàng mà nói ra suy nghĩ: “Jennie, tin tức có người báo đến, chỉ là dành cho quận mã gia hoặc quận chúa. Nếu như con bé Seungwan dám tự ý đọc, tức là sự việc kia nó cũng biết hoặc liên quan đến. Nó vội vã vào cung mà không cho chúng ta biết, chắc chắn muốn nhờ sự giúp đỡ rồi. Có lẽ chúng ta vừa mới thành thân, nên Seungwan mới không muốn khiến chúng ta bận lòng những chuyện chẳng hay ho. Lần này nó còn phải cả gan nhờ đến công chúa, có lẽ mọi sự không được thuận lợi rồi.”

Mặc dù chắc chắn trong lòng đã phần nào đoán ra những điều tôi nói, thế nhưng Jennie vẫn nhẹ giọng an ủi: “Đừng quá lo lắng, chúng ta cứ chờ tỷ ấy về rồi hỏi cho ra nhẽ.”

Thời gian chậm rãi trôi, dù cùng Jennie tay trong tay dạo phố, nhưng trong lòng tôi vẫn hoang mang đầy lo lắng. Chậm rãi đứng lại bên một sạp hàng bán bánh nướng thơm phức, tôi không nhịn được mà buộc mình lên tiếng: “Jennie, hai người họ không hề tới dự hôn lễ của chúng ta.”

Lòng chùng xuống, tôi cúi đầu hoang mang nghĩ tới những chuyện chẳng lành. Eun Hye đại nương cùng Joohyun, nếu không xảy ra việc gì, họ nhất định đã tới buổi thành hôn của chúng tôi. Đến nay vẫn bặt tăm tin tức, có lẽ thực sự đã gặp chuyện không hay.

Dòng suy nghĩ bị ngắt quãng bởi cảm giác mát lạnh bên má, tôi đưa mắt nhìn người con gái mình yêu nhất trên đời. Nàng dù lo lắng, nhưng gương mặt phúc hậu lại vô cùng lặng yên. Sau khi gả cho tôi, nàng đã ra dáng một người phụ nữ trong nhà, tóc vấn cao dịu dàng, những bộ quần áo trên người đã kín đáo nay lại càng thêm cao quý. Nàng áp đôi bàn tay nhỏ nhắn lên má tôi, âu yếm vuốt ve: “Nhất định sẽ không sao cả mà.”

Bỗng dưng cảm thấy an tâm hơn nhiều sau lời khẳng định của nàng, tôi đưa tay nắm lấy bàn tay nàng đang đặt trên má mình mà siết nhẹ. “Jennie, xin lỗi đã làm ngươi lo lắng.”

“Tướng công, dù có chuyện gì cũng phải luôn mang ta theo bên mình nhé, được không?”

Nghe nàng gọi ‘Tướng công’, trái tim tôi dường như tan chảy trong mật ngọt. Trước toàn tôi hớn hở gọi nàng là ‘Nương tử’, chưa từng nghe qua nàng gọi tôi thân mật. Tôi biết một tiếng gọi như thế cũng đủ giết chết tâm can yếu đuối của bản thân, tôi không kìm được mà gật đầu.

Ngày hôm đó, thật khuya Seungwan mới trở lại phủ.

Nhìn thấy tôi và Jennie vẫn ngồi trước bàn trà chờ đợi, cô nàng kinh ngạc hô lên: “Sao hai người còn chưa ngủ?”

Tôi trừng mắt nhìn con bé, lạnh lùng xòe tay ra trước mặt nó: “Đưa đây!”

Seungwan chột dạ, liền đặt tấm lệnh bài lên tay tôi, giọng điệu xun xoe như con mèo nhỏ: “Lần đầu tớ thấy cái lệnh bài, liền không xin phép tự ý đem theo chơi một chút. Đừng nổi nóng a~~”

Tôi ném lệnh bài lên mặt bàn, tiếp tục lạnh giọng: “Không phải thứ này. Đưa đây.”

Biết tôi đang thực sự nổi giận, Jennie ngồi bên cạnh liền nhanh chóng cất giọng hòa hoãn: “Son tỷ, có việc gì cứ việc nói, dù sao cả hai người cũng là bạn bè.”

Nói như vậy cũng đủ để hiểu, Seungwan không phải đứa nhỏ ngốc nghếch. Thế nên cô nàng thở dài thườn thượt, móc trong ngực áo một phong thư để xuống mặt bàn. “Biết cậu sẽ đoán ra thì tớ cũng chẳng nhọc công tìm công chúa làm gì nữa. Jisoo, khỏi xem thư. Hôm nay người dân ở trấn Thanh Tri vội vã tìm đến gặp tớ đâm đơn cầu cứu. Eun Hye đại nương và Joohyun muội thực sự gặp chuyện không hay rồi!”

---------

Sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, cả đoàn người ngựa trong phủ quận mã đã tiến về phía cổng thành Đông Kinh. Nói là đoàn nhưng thực chất tôi cũng chỉ mang theo vài người hầu thân cận. Tôi cưỡi ngựa ngồi phía trước, còn Seungwan ngồi ngoài xe của quận chúa cùng Lisa dong ngựa. Căn bản vì con bé này không biết cưỡi ngựa, ngồi trong xe thì kêu say xe, thế nên một mực bám lấy Lisa ngồi bên cạnh. Tôi thiếu điều chỉ muốn đạp con bé này xuống đường cho nhanh.

Vừa ra tới ngoài thành đã gặp đoàn người ngựa của công chúa chờ sẵn ở đó. Có vẻ dù là nữ tử được nuông chiều, nhưng về giờ giấc đã hẹn nàng ta cũng rất chuẩn xác. Vừa thấy tôi, Yerim đã trừng mắt với Seungwan: “Đồ âm dương lẹo cái, chẳng phải ngươi nói lần này chỉ có ta với ngươi thôi hay sao.”

Seungwan đang khốn khổ vì đường xóc lên xóc xuống, chỉ phẩy phẩy tay thều thào: “Ta không biết ta say xe a. Với cả là án mạng, ta sợ mình ta kham không nổi, không thể cứu được hai bà cháu Eun Hye, liền cùng xuất môn với quận mã gia và quận chúa.”

Jennie nghe vậy liền vén rèm cửa, gật đầu chào hỏi công chúa: “Muội muội, đừng trách Son công tử. Vụ án này tương đối khó xử, e rằng chỉ ta với Jisoo liền không thể giải quyết, mới cần đến sự có mặt của muội muội. Thất lễ rồi.”

Nghe Jennie nói vậy, chân mày Yerim mới dãn ra đôi chút. Nàng ta thở dài, gượng đáp lời: “Cuộc sống của tỷ hiện tại… tốt chứ?” 

Khi nói đến chuyện này, ánh mắt nàng ta có lướt qua tôi. Tuy nhiên thực nhanh chóng, tôi không biết loại cảm xúc đau đớn trong ánh mắt Yerim là thật hay do tôi tự mường tượng ra.

“Cảm ơn muội muội quan tâm, hiện tại rất ổn. Muội đừng quá lo lắng.”

Không khí dần trở nên gượng gạo, tôi cũng rơi vào khó xử. Thật may Lisa ngốc nghếch lên tiếng phá đám rất chuẩn xác: “Chúng ta nên xuất phát thôi, chẳng phải càng sớm càng tốt hay sao?”

Yerim gật đầu, liền buông rèm xuống. Sau đó tất cả người ngựa gộp chung thành một đoàn quy củ mà tiến về phía trước. Ngựa của tôi cùng đi song song với xe của Jennie, dẫn đầu đoàn người tiến về phía thị trấn nhỏ gần con sông Hoàng Liêu. Tôi dong ngựa đi gần Seungwan, cả hai bắt đầu trao đổi tình hình vụ án. Mặc dù sắc mặt của con bé rất khó coi, nhưng vẫn nghiêm túc đáp lời tôi.

“Đây là án mạng nghiêm trọng, thủ phạm đã giết người, lại còn phóng hỏa để hủy xác. Những người trong quán trọ hôm đó đều bị quan chi huyện bắt giữ. Không có chứng cứ, ai cũng đáng nghi.”

Tôi khẽ nhíu mày, hạ giọng nói: “Sự việc xảy ra tính đến nay đã hơn nửa tháng, quan phủ vẫn bắt người như vậy ư?”

Seungwan gật đầu: “Ừ, thi thể tuy được bảo quản nghiêm ngặt dưới hầm lạnh, nhưng từng ấy thời gian cũng sẽ thối rữa phân hủy, rất khó để xác định nguyên nhân cái chết.”

“Ngỗ tác nói nguyên nhân cái chết là gì không?”

“Không, họ không dùng tới ngỗ tác giải phẫu tử thi, liền tự kết luận bị thiêu mà chết.”

Lòng tôi bất lực không thôi. Nếu ngỗ tác làm ăn không tắc trách, thì dến tận bây giờ quan phủ đã không phải nhốt người vô tội.

“Họ đã xác định được tử thi đó là ai chưa?” Tôi trầm giọng hỏi, tránh để cho Jennie trong xe ngựa nghe được những chuyện không hay.

“Trong ngày xảy ra hỏa hoạn, có tới hai người mất tích. Vì thi thể cháy đen, họ không xác định được là đàn ông hay phụ nữ.” Seungwan mở lại lá thư kêu oan, nhíu mày đọc những chi tiết vụ vặt trên xe ngựa xóc nảy, “Một người là nữ nhi giúp việc của quán trọ, tên là Choi Seoyun. Người mất tích kia là đàn ông, tên hắn là Jeon Michin.”

Tôi giật mình, nghi hoặc hỏi lại: “Jeon Michin?”

“Phải! Sở dĩ gọi là Jeon Michin vì ông ta bị điên(*). Nhưng lại có người nói rằng, cái ngày xác chết kia bị thiêu đốt, họ thấy Jeon Michin đêm tối liều mình nhảy xuống sông Hoàng Liêu, giữa bão bùng sấm chớp. Sau đó mọi người có tìm, nhưng tuyệt nhiên không thấy xác ông ta.”

(*) Michin trong tiếng Hàn có nghĩ là điên (Cái này tui phải tra từ điển đó)

Đến đây, bỗng dưng Seungwan giật mình, kéo lấy tay tôi mà lắp bắp: “Jisoo, ngày ông ta nhảy xuống sông là ngày trăng tròn, rằm tháng 12!”

Tôi kinh ngạc mở to mắt, bỗng dưng thầm liên tưởng đến chuyện xuyên không của chính mình.

“Cậu có phải hay không cũng đang nghĩ điều tớ nghĩ?” Seungwan trầm ngâm hỏi.

Không gật đầu cũng chẳng phủ nhận, tôi liền giục ngựa tiến về phía trước: “Chưa thể nói được gì cả. Trước ông ta vẫn là nghi phạm, dù mất xác hay đã đi đâu, chúng ta vẫn cần phải phá án đã.”

Nếu Jeon Michin thực sự là hung thủ, ông ta giết người rồi gieo mình xuống sông làm gì? Ăn năn, hối lỗi, hay đơn giản chỉ là muốn kết liễu mạng sống của cả hai? Còn nếu không thì xác ông ta giờ này đang ở đâu, hay căn nguyên ông ta chính là cái xác đã bị thiêu cháy rụi kia? Vậy thời điểm cái xác cháy trước hay thời điểm ông ta gieo mình xuống sông xảy ra trước?

Tất cả vẫn là uẩn khúc lớn. Mạng người vô tội là quan trọng nhất, tôi tin rằng Eun Hye đại nương cùng Joohyun trên đường vào kinh dự lễ thành hôn của chúng tôi đã bị vướng vào vụ án không lời giải này, trở thành một trong những nghi phạm bị bắt giữ.

Tôi thở dài một hơi, xốc lại cái tinh thần đang xẹp lép như một trái bóng.

Thần thám gì a, tôi chỉ là một nữ nhân bình thường, vừa mới được anh Hoàng ban tặng người đẹp chẳng bao lâu. Thậm chí cái chuyện kia mới được làm qua có hai lần. Thật muốn bức chết tôi mà!

Không biết lần này có ăn may, phá giải vụ án được như những lần trước hay không ---- Tôi thở dài quay lưng nhìn hai cỗ xe ngựa đằng sau. Cái con bé mặt mũi xanh xao kia thì khỏi lo, nhưng trong xe ngựa một người là con gái Tướng quân – cũng là vợ tôi, một là con Vua – người luôn đem tôi ra nói những lời vừa cay nghiệt vừa mến mộ. 

Aish, có vẻ phức tạp rồi đây.

_________________________________________

END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro