Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xoảng...

-KIM JUNSEO...

Jisoo tức giận khi nghe những lời thô lỗ mà ông vừa nói với Jennie. Nó đập tay xuống bàn trước mặt làm kính trên bàn vỡ tan tành. Những tách trà trên đó cũng thi nhau rơi xuống nằm vương vãi trên sàn. Ai nấy trong phòng đều hốt hoảng đứng cả tim, mặt mày tái đi. Người đàn ông kia cũng không ngoại lệ, mặt ông bây giờ trắng bệch.

-Tôi nói cho ông biết...Jennie là nữ nhân của tôi, tôi không cho phép ai xúc phạm hay tổn hại đến chị ấy. Những ai dám đụng đến Jennie, tôi sẽ bắt họ trả một cái giá thật đắt. Và ông cũng không ngoại lệ.

Jisoo trừng mắt nhìn ông, những tia máu trong mắt nó hiện lên thấy rõ.

-Jisoo...con...

Mẹ nó ngồi một bên thấy cảnh trước mắt mà không khỏi đau lòng. Bà muốn ngăn nó lại nhưng chưa kịp nói hết câu nó đã ngăn lại.

-Mẹ...mẹ đừng bảo con phải lịch sự với ông ta trong khi ông ta đã không lịch sự với người yêu của con... 

-Kim Junseo...Ông đừng lên mặt ở đây dạy chúng tôi phải làm sao. Ông không hề có tư cách, Năm tôi 12 tuổi ông đem người phụ nữ khác về nhà ngoại tình ngay ngày sinh nhật tôi. Mẹ tôi phát hiện, bà ấy đã đau khổ như thế nào, khóc như thế nào, và cảnh ông vì người đàn bà đó mà đánh mẹ tôi như thế nào...Những thứ đó nó đều nằm ở đây. (Nó chỉ vào đầu mình). 

-Ông không tốt hơn ai đâu mà lên tiếng chỉ trích người khác. Ông biết tại sao tôi tha thứ cho ba của Jennie mà không tha thứ cho ông không? Đơn giản Bởi vì người như ông...không đáng để tôi tha thứ.

Ông Kim chỉ im lặng đứng đó, ông không ngờ nó lại chịu nhiều tổn thương như vậy.

-Hôm nay, ngay tại đây. Tôi nói với ông một lần nữa. Giữa tôi và ông không có quan hệ gì cả. Và ông cũng đừng mong có một ngày tôi sẽ gọi ông là ba...  

Có phải uất ức quá không hay là do nỗi đau năm xưa được nói ra mà nước mắt nó lăn dài trên má. Nhưng Nó chỉ mặc nước mắt vẫn rơi xuống, cổ họng nghẹn đắng mà thốt ra từng chữ.

-Jisoo...

Bà Park và Chaeyoung nghe câu cuối của nó thốt ra. Ai nấy đều sửng sốt vì không nghĩ nó sẽ nói như vậy.  

Ông Kim vô lực ngồi xuống ghế, thấy tất cả như sụp đổ. Ông suy nghĩ rồi tự trách bản thân mình. Bỗng một tiếng chói tai khiến ông bừng tỉnh..

Bốp...

-Jisoo...tại sao em có thể nói những lời như vậy với ba của mình chứ. Ông ấy dù có sai như thế nào thì cũng là ba em đó. Trong người em vẫn chảy dòng máu của ông ấy. Tôi thật sự thất vọng về em.

Nói xong Jennie tức giận bỏ ra ngoài bắt taxi về Kim gia. Vì với cô, cô không nghĩ một đứa học trò dù quậy phá thế nào cũng không thể nói những lời lẽ như vậy với ba ruột mình, huống hồ đây là người yêu cô nói ra chứ. Jennie bỏ đi nó đứng lại không đuổi theo, ánh mắt nước mắt lại rơi thêm. Đột nhiên nó cười nhẹ rồi nhìn ông. 

-Sao??? Ông thấy cảnh này có vui không? Đúng, Jennie nói đúng...Dù gì trong người tôi sự thật là vẫn còn mang dòng máu của ông.

Nó ngưng một chút liền khom xuống cầm một mảnh thủy tinh lên nhìn ông cười ngây dại:

-Vậy thì...bây giờ tôi trả cho ông.  

Nó cầm mảnh kính cắt mạnh vào lòng bàn tay máu rồi nắm chặt tấm kính trong tay. Những giọt máu thi nhau tuôn ra ngày một nhiều rơi xuống ngay dưới tay nó làm một vũng lớn trong sàn.

-JISOO...CHỊ/CON LÀM GÌ VẬY....NGƯỜI ĐÂU ĐEM BĂNG CỨU THƯƠNG TỚI ĐÂY MAU. Chị buông mảnh thủy tinh ra đi....Nếu không chị sẽ mất máu mà chết mất đó.  

Bà Park và Chaeyoung nhìn thấy hành động của nó hốt hoảng nhìn những giọt máu đang tuôn ra liền đứng dậy đến cạnh nó mặt mày xanh càng lo lắng cầm tay nó. Chaeyoung lớn tiếng gọi người làm trong nhà. Còn ông Kim như chết lặng khi nó làm vậy. Người con gái ông yêu thương bây giờ bất chấp hành hạ bản thân để chối bỏ ông.

-Không cần...Sao? Ông vui rồi chứ. Nếu vậy thì mời về cho.  

Nó buông mảnh thủy tinh ra rồi nhìn ông nói sau đó toan đi lên lầu.

-Jisoo...Con thật hận ba như vậy sao?

Ông Kim nhìn bóng lưng nó mà lên tiếng.

-Tôi chỉ hận không thể xóa được sự thật tôi là con ông.  

Nghe tiếng nói của ông, Jisoo dừng lại. Nó suy nghĩ một lúc rồi cũng lên tiếng trả lời ông, rồi toan đi lên lầu. Câu nói của nó như ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim ông. Chân tay ông không còn sức nữa rồi. Mọi thứ với ông bây giờ thật vô nghĩa hết rồi. Mẹ nó cũng lo lắng chạy lên theo nhưng nó không mở cửa, chỉ nói với bà là sẽ tự băng bó vết thương. Nó ngồi trong phòng băng vết thương mà cảm xúc hỗn độn. Nó băng vết thương xong mới mở cửa đi ra. Thấy Jisoo ra bà Park và Chaeyoung vẫn đứng trước cửa phòng đợi mình.

-Jisoo...

-Con muốn ra ngoài một chút. 

-Đi đâu...tay chị bị thương như vậy mà sao lái xe được chứ.

-Không sao đâu...

Nói rồi nó nhanh chóng ra lấy xe lái đi. Bà Park và Chaeyoung nhìn theo mà lòng không khỏi lo lắng.  

           ___________________________

Jisoo lái xe chạy rất lâu, trời chập tối nó mới dừng xe trước một nông trại, mệt mỏi đi vào trong. Nó vừa vào thì đã thấy một ông lão đang nấu gì đó. Thấy nó ông cũng vui vẻ lên tiếng: 

-Soo tới hả con...Mau vào đây ăn tối với ông...

-Vâng...

Nó ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn. Thật ra đây là một ông lão nó giúp đỡ khi ông và vợ ông bị con cái hắt hủi đuổi ra khỏi nhà nên nó đã cho ông và bà ở lại trông coi trang trại này của mình.

-Có ngon không?

-Vâng...ngon lắm ạ...

-Tay con bị làm sao thế...Sao lại băng một cục như thế?

-Cái này...con chỉ hậu đậu bị dao cắt trúng thôi ạ....Mà bà đâu rồi ông?  

Jisoo bị hỏi không biết nói như thế nào, cũng không thể cho ông biết chuyện nó cãi nhau với ba mình mới như vậy nên cũng cười nhẹ nói dối ông.
-À...Bà lên thành phố gặp bà con. Mai mới về lận...

Ông cụ ôn nhu nhìn nó trả lời. Với ông, nó như con cháu trong nhà vậy nên rất thương yêu và lo lắng.  

-Dạ...Mà ông ơi...Con muốn ở đây một thời gian được không ạ?

-Con bé này...Nông trại này là của con mà, còn xin phép ta gì nữa. Muốn ở bao lâu cũng được, bà mà về thấy con ở đây bà sẽ vui lắm đấy.

-Vâng ạ...Con cũng muốn ăn những món ông bà nấu lắm ạ.

-Haha. Được...thôi con lên lầu thay đồ rồi nghỉ ngơi đi. Phòng của con ngày nào bà cũng dọn dẹp hết đó nên rất sạch. 

-Vâng...Vậy con xin phép, ông ngủ ngon ạ.

Jisoo mở cửa phòng ra mọi thứ vẫn như cũ, mở tủ lấy bộ đồ ra rồi đi vào nhà tắm. Tắm xong nó ra mở chiếc tủ kính trong phòng chưng rượu lấy một chai ra. Nó đi ra mở cửa kính bên phải phòng dẫn ra ban công, ngồi xuống rót rượu ra uống, suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại lên.

Jisoo liền nhắn tin cho ai đó "Mọi thứ cứ thực hiện theo kế hoạch. Xong xuôi liên lạc với tớ". Rồi buông điện thoại ra nhìn bầu trời đêm gió của cánh đồng thổi mát làm tâm tình của nó như muốn thả theo từng cơn gió bay đi mất.

Nó tiếp tục uống, trái tim đau nhói lên khi nhớ lại cái tát của Jennie, đau lòng khi cô không hiểu cho cảm giác mà nó phải chịu trong suốt thời thơ ấu cho tới lớn như thế nào.

________________________

KIM GIA...

Sau khi Jennie về nhà cũng ăn uống rồi lên phòng nằm suy nghĩ chuyện của Jisoo. Cô nằm ôm gối nhớ lại cảnh tượng khi sáng tại nhà nó mà trong lòng còn khiếp đảm vì hành động của nó.

-Sao lúc đó mình lại hồ đồ mà đánh em ấy như vậy chứ? Aizzzz...lúc đó hình như mình đánh rất mạnh...chắc rất đau rồi. Nhưng mà không đúng tại em ấy hỗn với ba em ấy mà...dù ông ấy làm gì em ấy cũng không được phép nói những lời như vậy chứ.  

Đang nằm suy nghĩ thì đột nhiên tiếng điện thoại reo lên. Cô với tay lấy điện thoại xem thì là bà Park gọi liền bấm máy nghe.

-Dạ...con nghe.

-Jennie...Sáng giờ Jisoo nó có tìm con không?

Bà Park giọng hốt hoảng lên tiếng. Thật ra khi Jisoo rời đi bà chỉ nghĩ nó đi đâu đó tối sẽ về thôi nhưng đã 22h rồi mà vẫn không thấy nó đâu. Gọi điện cũng không nghe máy nên bà rất lo lắng liền gọi cho Jennie.

-Dạ không...có chuyện gì sao bác ?

-Nó đi cả ngày nay không về rồi con.

-Sao ạ...Cả ngày luôn sao? Bác đừng lo...Con sẽ sang ngay ạ.

Cô nhẹ nhàng cúp máy rồi nhanh chóng thay đồ chạy đến nhà Jisoo. Bà Park thấy Jennie vừa đến thì liền nắm tay cô gương mặt tràn đầy lo lắng. Cô nhìn người Kim gia trên dưới đều đang đứng ngay phòng khách ai nấy sắc mặt đều khó coi. Cô càng thêm lo sợ, vì xem ra chuyện lần nay không đơn giản chỉ là trò đùa của nó như ngày sinh nhật của cô nữa.

-Jennie...bác lo quá con à...

-Có chuyện gì bác và Chaeyoung kể con nghe đi. 

-Sáng nay sau khi con rời đi Jisoo đột nhiên cầm mảnh kính bể nói gì mà con nói đúng trong người nó đang chảy dòng máu của ba nó. Vậy thì nó trả lại. Jisoo cầm mảnh kính cắt mạnh vào lòng bàn tay trái nó...rồi nắm chặt mảnh kính trong tay máu ra rất nhiều cả một chỗ lớn. Sau đó, nó không cho bác băng bó, nhốt mình trong phòng tự băng vết thươnh. Rồi nó nói đi ra ngoài một chút nhưng mà đi tới bây giờ mà vẫn chưa về. Bác gọi rất nhiều lần mà nó không nghe máy. Bác lo nó có chuyện gì quá.

Bà Park kể lại cho cô nghe, cô nghe nó cắt tay mặt tái đi vì không nghĩ là câu nói của mình gián tiếp làm cho nó bị thương.

-Để..để con gọi em ấy...nghe máy đi mà...

Jennie bắt đầu có cảm giác bất an liền lấy điện thoại ra gọi. Mong là nó sẽ nghe máy nhưng chuông vẫn đổ mà không ai nghe máy cả. Cô bất lực buông điện thoại xuống.

-Sao rồi con? 

-Không ai nghe hết ạ...

Ting...

Bỗng nhiên điện thoại Chaeyoung vang lên tin nhắn... Đó là tin nhắn của Jisoo. Mở ra xem thì thấy nó gửi. "Chị vẫn ổn...Chị muốn yên tĩnh một thời gian...Mọi người đừng lo cho chị. Vài ngày chị sẽ trở về." 

Jennie biết nó đang cầm điện thoại liền bấm nút gọi lại nhưng nó vẫn vậy không nghe máy. Cô khó chịu nhắn tin cho nó "Đồ chết bầm nhà em...em mà không mau về tôi sẽ không nói chuyện với em nữa".

-Thôi...có lẽ hôm nay quá nhiều chuyện với chị ấy rồi. Chắc cần yên tĩnh, mẹ và chị Jennie đừng lo quá. Bây giờ trễ rồi, chị Jennie lên phòng chị Jisoo ngủ đi...sáng mai rồi hãy về.

-Ừm....  

Nói rồi Chaeyoung và mọi người ai cũng trở về phòng. Jennie cũng vì vậy mà đi về phòng nó ngủ. Nhưng nào có ngủ được khi trong lòng đang lo lắng cho kẻ ngốc nào đó.

Jennie nằm ôm gối kê đầu của nó vào lòng suy nghĩ. Cô không tài nào nhắm mắt ngủ được. Vì cô cảm thấy có lỗi với nó rất nhiều.

______________________________________

END CHAP



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro