Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Những tia nắng sáng chiếu rọi  khung cửa sổ phòng nó làm cho mắt nó khó chịu mà nheo lại, quay sang người kế bên mà nở nụ cười ôn nhu. Gương mặt trước mắt nó bây giờ đẹp hơn bao giờ hết, nhìn đôi môi đỏ mọng bên dưới mà không kiềm nổi hôn nhẹ 1 cái rồi chạy vô nhà vệ sinh VSCN, xong xuôi lại quay lại giường nằm ngắm cô người yêu ngủ ngon lành.

-Này...biến thái, sao em nhìn tôi chằm chằm thế?

-Ai biểu khi cô ngủ lại đẹp đến vậy...

-Hừ...nhờ ơn em mà hôm nay mình mảy tôi ê ẩm đây này.

-Thế... để em bế cô vào phòng tắm nha.

-Á...này...này...bỏ tôi xuống.

Nó nâng nhẹ cô lên bế tiến đến cửa nhà tắm mặc cô đang la toáng lên. Sau khi mọi thứ xong xuôi cả 2 cùng ra ngoài ăn.

-A...

Cô đưa muỗng thức ăn trước miệng nó rồi nói A, đợi nó há miệng ra rồi đút thức ăn vào. 

-Ngon không? (nhướng mắt hỏi)

-Ngon ạ....ăn chung với cô thì ăn gì cũng ngon ạ. 

-Sao em lại ở nhà trọ vậy, tôi nhớ trong học bạ địa chỉ nhà em ở đây mà.

Nhớ tới chuyện nghịch lí địa chỉ nhà nó nên cô cũng thừa cơ gặn hỏi.

-...Em muốn tự lập thôi...hi..

Như bị chọc vào chỗ đau, nó đành viện cớ cũ mà trả lời.

-Còn nữa...sao có tình cảm với cô lâu vậy mà giấu?

-Em...em sợ em nói ra cô sẽ kì thị em, chuyện nữ nhân yêu nữ nhân là chuyện khó có thể nên...

Nó nhìn chỗ khác thẹn thùng trả lời cô, 2 tay vẫn nắm chặt con dao và cái nĩa.

-Hihi...không nói ra thì làm sao biết người ta có yêu em hay không. Ngốc quá...

-Nhưng...giờ em biết rồi...

Nó cười gian tà nhìn cô rồi cúi xuống ăn phần thức ăn còn lại. 

Mọi thứ êm đềm cho đến khi nó lên lớp 11, năm nay cô không chủ nhiệm lớp nó nữa nhưng vẫn dạy Toán lớp nó.

*******

Bên nhà mẹ nó...

-Phu nhân bà ổn chứ?

Bà vú thấy mẹ nó ôm ngực, biết là bệnh tim lại tái phát nên hốt hoảng lấy thuốc cho bà uống rồi lại lo lắng hỏi.

-Ta không sao, ta sợ đợi không được nữa rồi.

-Không...phu nhân sẽ không sao đâu, nhất định bệnh viện sẽ tìm được 1 quả tim phù hợp với bà mà.

-Nhưng đã 1 năm rồi vẫn chưa có tin tức gì, ta sợ...

-Phu nhân đừng nói như vậy, Nhị tiểu thư còn nhỏ, còn cần bà chăm sóc.

-Ta...

Bà nhớ tới đứa con gái bé nhỏ của bà mà chánh lòng im lặng, không nói lời nào.

Về phía nó và cô thì vẫn ngọt ngào, hàng ngày sau khi tan trường, cô sẽ cùng nó về nhà trọ, cùng ăn, cùng đọc sách, cùng học,... Nhưng cô đâu biết sự thay đổi của nó và cô làm cho 2 đấng sinh thành sinh nghi mà cho người theo dõi.

*******

Bên nhà Kim gia...

-Chủ tịch, đây là thứ ông cần.

Một thanh niên đưa cho một người đàn ông trung niên đang ngồi điềm tĩnh trên sofa một tập hồ sơ màu vàng.

-Được rồi...cậu cầm tiền rồi đi đi.

-Là cô... tôi sẽ không để cô phà hoại con đường tương lai của Jisoo đâu.

Ông mở ra xem từng tấm hình được chụp con gái ông cùng 1 người con gái khác bên nhau cười nói vui vẻ thân mật đến vậy, mặt cũng chuyển sang tối xầm lại rồi ngồi suy nghĩ cái gì đó ánh mắt trông sắc lạnh.

*******

Nhà trọ của Jisoo...

-Nay em nấu tôi ăn gì vậy?

-Hihi...món Mỳ ý. Mà cô ra ngoài đi, trong này toàn mùi dầu mỡ không à.

-Không sao, tôi muốn phụ em mà.

-Vậy cô cắt thịt giùm em đi.

-Được...

-Ôi cô cắt như vậy sao bằm được...thôi ra ngoài đi tỷ tỷ xinh đẹp, em sẽ xong ngay thôi.

-Đó giờ tại tôi được người ta nấu sẵn không à nên đâu có học. (mặt giận dỗi)

-Vậy không cần học nữa, từ nay em sẽ nấu cô ăn mỗi ngày.

-Nhớ đó...

Reng...reng...reng...

Tiếng điện thoại kêu lên, cả 2 cùng nhìn về phía chiếc điện thoại, cô chạy tới bắt máy lên nghe.

-Alo...cho hỏi ai vậy?

-Alo...cô có phải cô Jennie không?

-Dạ phải...

-Tôi là cha của Jisoo, tôi muốn nói chuyện riêng với cô được không?

-Vâng được ạ.

-Tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cô, chào cô.

-Cháu chào bác.

"Số 9 đường Y, lúc 8 giờ. Mong cô không nói cho Jisoo biết" Một lúc sau có một tin nhắn gửi từ số  điện thoại vừa rồi.

-Có chuyện gì sao?

Thấy vẻ mặt cô khó coi nên cũng lo lắng nghĩ là có chuyện không ổn nên cũng hỏi, tay thì vẫn để đĩa thức ăn đặt lên bàn.

-A...không có gì...ăn thôi.

Cô lắc đầu giả bộ cho nó không hỏi tiếp rồi tiến lại bàn ngồi xuống đối diện nó, nhìn đĩa thức ăn trên bàn trêu ghẹo nó hỏi.

-Em có bỏ gì vào không đó?

-Có...bỏ tình yêu của em vào đó, ăn không?

Nó nói rồi lí lắc đá lông mi 1 cái với cô.

-Dẻo miệng.

-Jennie...

Nó giọng trở nên nghiêm túc kêu thẳng tên người đối diện làm cô 1 phen mém sặc vì thức ăn trong miệng.

-Hả...hôm nay gan trời dám gọi cả tên tôi, có gì sao?

-Cô biết hôm nay là ngày gì không?

-Là ngày gì?

Jennie giả bộ không biết giương mắt nhìn nó nheo mày khó hiểu hỏi.

-Em biết cô sẽ quên mà, kỉ niệm 1 năm chúng ta yêu nhau.

Nó bĩu môi rồi đưa ra hai cái vòng tay nó tự làm, chính giữa là một thanh dài inox có khắc tên cô và nó.

-Hi..làm sao quên được, tôi cũng có quà cho em đây...này.

Cô thấy nó bĩu môi cũng mở cặp lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một cái đồng hồ xịn.

-Cái này...

-Đẹp không? Nó là 1 cặp đó, em tự làm suốt mấy ngày rồi, để em đeo cho cô.

-Ưm...

Nó lấy chiếc vòng có tên nó đeo cho cô.

-Em sẽ đeo nhẫn cho cô khi ta ở lễ đường còn bây giờ em chỉ có thể đeo chiếc vòng này cho cô coi như lời khẳng định em mãi mãi yêu cô.

Đeo xong nó nắm lấy bàn tay ấm áp, nói với gương mặt ôn nhu. 

-Hi...con nít quá.

Từng chữ nó thốt ra không quá ngọt ngào nhưng chân thật, cô cảm giác bây giờ cô là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới, cô ôm nó vào lòng thật chặt như muốn giữ người này mãi mãi bên cô.

-Vậy có yêu không?

-Yêu...tôi yêu đứa nhóc này, để tôi đeo cho em.

Cô buông nó và cười nhéo nhẹ mũi nó trả lời, sau đó quay sang lấy chiếc vòng và cái đồng hồ đeo cho nó.

-Vâng...

Hôm sau - 8h sáng...

-Cháu chào bác...

Cô được phục vụ đưa tới tận bàn, nhìn người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị trước mặt nên cô cúi đầu chào.

-Chào...mời cô ngồi.

Ông ta thấy người con gái trước mặt đúng người ông ta hẹn, cũng lịch sự chào lại. Khi cô ngồi xuống, ông đưa mắt quan sát từ trên xuống dưới, quan sát từng cử chỉ nhỏ của cô sau đó mới lên tiếng.

-Tôi là cha của Jisoo, tôi biết cô là Nhị tiểu thư của Kim Thị, tôi cũng biết cô và con gái tôi đang qua lại với nhau nhưng tôi không nghĩ cô đường đường là một cô giáo lại đi dụ dỗ một nữ sinh ngây thơ như vậy. Cô bệnh thì bệnh một mình tại sao lại lôi kéo con tôi? 

-Cháu nghĩ bác đã hiểu lầm rồi, cháu và Jisoo yêu nhau thật lòng, cả hai đến với nhau tự nguyện. Cháu biết xã hội này còn khó chấp nhận việc con gái yêu con gái nhưng bác à, tình yêu không phân biệt giới tính.

Cô nghe từng chữ, từng chữ một như đang chĩa mũi giáo vào mình nhưng  cũng bình tĩnh đanh thép đáp trả.

-Cô...tôi không cần biết cái tình yêu ghê tởm đó có thật hay không thật nhưng cô có bao giờ nghĩ Jisoo nó còn quá trẻ, nó yêu cô thì tương lai sẽ đi về đâu? Hai nữ nhân thì làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho nhau còn nữa nếu ba cô biết cô nghĩ ông ấy sẽ để yên cho hai người à? Cô muốn Jisoo nó sống trong sự chê cười của người khác sao? (Ông im mẹ mồm ông đi -.- )

-...

-Cô suy nghĩ kỹ đi, chào cô.

(Phải...bác ấy nói phải...nếu ba biết thì sao? Với tính khí của ba, ông ấy sẽ giết Jisoo mất, tương lai của Jisoo sẽ ra sao?...Mình phải làm sao đây?)

******

Kim Thị...

Cô lê cái xác không hồn về nhà, khi vừa tới phòng khách đã thấy cha cô và anh trai mình đang ngồi đó, nhìn vẻ mặt cha cô đang rất tức giận cô cũng biết sẽ có chuyện không hay xảy ra.

-Jennie con ngồi xuống đây, ta có chuyện muốn nói với con.

-Con xem đây là gì?

-Ba...

Cô chưa kịp yên vị ngồi cạnh ông thì hai mắt đã trừng trừng nhìn xấp ảnh bị cha cô quăng lên bàn, nhìn hình ảnh cô cùng Jisoo đi chơi vui vẻ với nhau, lúc này cơ mặt cô đông cứng không nói lời nào.

-Ta không nghĩ con lại dính vào chuyện này, con có biết con là Nhị tiểu thư của Kim Thị không? Nó bại lộ thì mặt mũi Kim Thị để đâu?

-Con...hic...hic...xin lỗi...

Nước mắt cô giàn dụa chảy xuống, anh hai cô nhìn thấy mà đau lòng thay cho đứa em gái của mình.

-Ta cho con chọn, một là chấm dứt chuyện hoang đường này đi, hai là từ nay đừng gọi ta là cha nữa.

-Ba...Jennie chỉ đang ngộ nhận thôi, ba đừng giận nữa.

Kim Taehyung, anh hai cô khi thấy ba cô nổi giận lôi đình nên cũng lên tiếng bênh vực em mình, từ nhỏ đã rất yêu thương cô nên khi biết chuyện cũng không hề tức giận với cô.

-Anh hai...ba cho con một tuần, một tuần con sẽ kết thúc truyện này.

-Được...

-NHƯNG CON KHÔNG NGỘ NHẬN, CON YÊU EM ẤY...

Nói rồi cô bước thẳng lên lầu đóng sầm cửa lại nhốt mình trong đó, để lại sự giận dữ của cha và ánh mắt đau lòng của anh hai cô. Cô khóc suốt 1 đêm suy nghĩ chuyện của cô và Jisoo, cô cũng đưa ra quyết định sẽ từ bỏ Jisoo vì như thế sẽ tốt cho em ấy và cô, giờ chỉ biết trân trọng những ngày còn lại với nó. Những ngày cho hàng tấn bị kịch sau này...

_________________________________________

END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro