Chap 5 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie Pov’s.
Gục vào vai tôi, Jisoo thật sự ngất xỉu rồi, chị cùng tôi đều té ngã, nhưng chị không còn như trước đỡ lấy tôi đứng dậy, chị nằm yên trên nền đất lạnh, không động. Đôi mắt tôi đờ đẫn nhìn dòng máu chảy ra từ mũi, từ miệng của chị, chỉ còn biết kêu gào mà khóc, ngay cả cổ họng cũng không phát ra thanh âm. Rốt cục là làm sao lại như vậy ? Làm sao vậy ?
Đưa chị đến cấp cứu, người ta đuổi tôi đi, người ta không cho tôi đi theo chị, người ta nói tôi không là gì của chị. Jisoo, người ta nói bậy kìa, em là người thương của chị, cũng là vợ của chị mà. Jisoo, người ta đuổi em đi kìa, chị còn không leo xuống mà bênh vực em đi, người ta còn không cho em đi theo chị vào trong nữa, chị mau leo xuống mà dẫn em đi vào với chị đi. Jisoo, nhanh lên đi, chị cũng đối xử với em như vậy sao ? Chị không thể đối xử với em như bọn chúng được. Bọn chúng là súc sinh, chúng chia cách hai đứa mình. Em không muốn, em không muốn phải đi xa chị đâu, em không muốn chị biến mất.


Đồ khốn nạn, vì sao chị không nói, vì sao chị không chịu nói chị bị bệnh, vì sao chị cứ giấu hết đớn đau vào người. Máu chảy ra làm chị buồn nôn, có thai sao, thử lòng sao, là em bày trò, chính là em bày trò, như vậy em tự trừng phạt em là được rồi đúng không ? Để em tát vào mặt em,  em tát vào miệng em, em tát vào đủ thứ trên người em, để em cảm nhận đau đớn, để em biết chị phải chịu khổ sỡ như thế nào, để em yêu thương chị nhiều hơn, để em không còn vô lý với chị nữa, nhưng mà chị phải sống lại với em.
“Jisoo, em van chị…em van chị mà….”
Tiếng khóc của tôi đứt quảng, rồi dần dần mất hẳn thanh âm, tôi chỉ còn ngơ ngác nghe âm thanh từng tiếng kêu tít tít trong phòng câp cứu, tiếng này trên đài nghe quen thuộc lắm, nhưng bây giờ thật muốn vét tâm can mà đi nấu nướng, muốn bay nhào vào đập nát nó ra, đừng cho nó kêu nữa, thật đau lòng.
Tôi ngồi đó khóc hết nước mắt, hình ảnh của chị như từng thớ phim chạy ngược, thì ra chị dạy tôi nấu ăn, dọn dẹp, chị dạy tôi cách sử dụng đủ thứ, chị còn dạy tôi dáng đứng nàng dâu, chị dạy tôi biết cười hạnh phúc là thế nào. Để rồi trong một thời gian nhất định, chị sẽ phải đi xa, chị sẽ phải bỏ lại  tôi một mình, chỉ còn mình tôi với trống rỗng.

Phòng đèn sáng lên, đoàn bác sĩ bước ra ngoài, người ta nói tôi đi vào với chị đi, người ta còn nói tôi phải lo hậu sự cho chị. Tôi như người điên, tôi biết sẽ phát điên lên, sẽ không còn điều khiển được nữa.
Khi tôi đi vào bên trong, chị mở mắt nhìn tôi trơ tráo, sau đó híp lại cười mà nhẹ nhàng gọi tên tôi. Nét mặt của chị hóp vào trong, cả gương mặt không còn chút máu.
“Jennie.”
Đôi mắt biết cười đó còn cười được bao lâu nữa đây, đôi mắt biết cười đó là dành cho tôi , duy nhất  riêng tôi, nhưng bây giờ đánh mất, sắp mất thật rồi.
Chị đưa tay lên xóa đi dòng nước mắt cho tôi, còn kéo tôi về hôn lên trán tôi một cái, chị nói “yêu em”, hôn lên mũi tôi một cái, chị lại nói “yêu em”, hôn lên môi tôi một cái, một lần nữa chị nói “yêu em.”
“Jisoo…chị làm sao lại giấu tôi…chị chờ đến chết mới cho tôi hay tôi biết…chị muốn tôi chết đúng không ? Jisoo, chị nói đi, tôi yêu chị bao nhiêu không lẽ chị không hiểu ? Hả Jisoo ?”
“Em từ khi nào mà tức giận thì không còn đánh tôi nữa vậy, đưa tay em đây.”
Cầm tay tôi lên, chị tự lấy tay tôi đánh vào lòng ngực chị, thình một cái mà tôi nhót dạ nhót gan. Vội vàng mở áo Jisoo ra, nơi đó chính là thâm đen một mảng.
“Jennie có thấy vết thâm này không ? Là do em đánh dấu, chị chết rồi, vẫn còn ấn tích trên này, sau này trở lại trần gian, nhìn thấy vết thâm tím này, nhất định đó chính là chị, em nhớ lại phải yêu thương chị lần nữa, biết không.”

Lăn tăn dòng nước mắt mới ,thay dòng nước mắt cũ ,rửa khuôn mặt tôi bóng loáng, tôi ôm lại lòng ngực đang nhói lên vì đau đớn, tôi cũng sắp kiệt quệ rồi, tôi sắp chịu không nổi rồi.
Nhưng chị vẫn cười, nụ cười trên mặt chị lúc nào cũng rạng rỡ, dù cho có mất thần sắc cở nào đi chăng nữa.
“Jennie lên đây nằm với tôi đi.”
Chị lôi tôi về phía mình, chị ôm chầm lấy tôi mà đung đưa qua lại, nhìn ra bầu trời đêm vừa sắp rạng sáng.
“Jennie của tôi, tôi thật thắc mắc sau  này ai sẽ là người bên cạnh Jennie ha, không biết là trai hay gái nữa. Nếu là con trai, nhất định Jennie của tôi phải giả bộ vô sinh, không cần sinh con, thật đau đớn. Còn nếu lại là một người con gái, Jennie của tôi nhất định phải nhường quyền sinh con lại cho người kia, Jennie phải hứa với Jisoo là Jennie không được để thương tổn vào người. Jennie không được đau đớn đâu đó. Jennie phải sống thật tốt thì Jisoo mới có thể ở trên trời nhìn em hạnh phúc mà tiếp tục yêu thương em.

Jennie của tôi, tôi cũng thật thắc mắc không biết sau này ai sẽ cùng Jennie ngắm trời đẹp như này nữa, không biết có ai lại ăn hiếp Jennie không, có ai chấp nhận lời nói dối đáng yêu hay không. Đối với tôi, dù Jennie có làm ra bất cứ điều gì vô lý, cũng có thể dễ dàng biến thành có nghĩa, vì Jennie của tôi là độc nhất vô nhị, Jennie của tôi sinh ra là để được cưng chiều, không phải để tiếp nhận khổ sở hay đau đớn từ bụi trần….”
“Jisoo…không biết sau này khi chị đi rồi, ai sẽ chịu  đựng đòn đánh của em, ai sẽ lại cưng nựng em khi em làm điều sai trái, ai sẽ vì  em mà làm hết thảy mọi việc trong nhà. Nhưng em không sợ đâu, Jisoo nói đúng không, Jisoo chỉ dạy em hết thảy, từ nấu ăn đến dọn dẹp. Vậy thì sau này không ai ăn hiếp em nữa.”
Chị xoa đầu tôi cười mà nước mắt chị đi ra.
“Đúng vậy, Jennie của tôi ngoan như vậy.”
“Nhưng Jisoo không biết, em sợ nhất chính là không có chị bên cạnh.”
Tiếng nấc của chị ngày càng nghẹn ngào, quyện với lòng ngực tôi đang đánh thôi thóp, tôi ôm chặt chị lại, hơi ấm này sắp mất rồi, Jisoo của tôi sắp mất rồi.
“Jennie…chị yêu em.”
Tên tôi lần cuối được xướng, yêu thương tôi lần cuối được xướng, vòng tay chị lỏng ra, hơi thở đang phả vào mặt tôi cũng tắt ngắm, mắt chị nhắm nghiền lại, dòng nước mắt vẫn còn động ở lông mi dài cong vút.
Và như vậy chị điềm tĩnh ra đi.
Jisoo.
Jisoo ah…
Jisoo ahhhhh…

Tất cả xảy đến với tôi như một giấc mộng, nhiều năm yêu thương nhau trôi qua, tưởng chừng cùng nhau đi xa lắm, tưởng chừng yêu nhau lâu lắm. Sao bây giờ chỉ có khổ đau, sao bây giờ chỉ còn có hối hận vật vã cùng kiệt quệ thay nhau dằn xé. Đoạn tình cảm này, cuối cùng cũng đi cùng chị  xuống đáy mồ sâu, cuối cùng cũng đi theo chị đến nơi thiên đường cao vút, ở nơi trên trời cao đó, chị giữ trọn yêu thương, dưới này tôi cũng giữ trọn tình yêu chân thật. Chờ khi gặp được nhau, mình hòa quyện chúng vào nhau nha chị, như vậy, không còn gì ngăn cản  được hai ta.
Tôi đã trở về trong bóng tối, trong bóng tối tôi đi tìm chị, tôi tìm chị trong tất cả ngóc ngách ngôi nhà, chị giờ này đáng ra phải cùng tôi ngủ. Nhưng chị ghét tôi rồi, chị thật giận tôi hay đánh chị, chị hận tôi nói dối chị, chị căm thù tôi khi tôi còn chọt vào chị để thử chị có thai hay không, chị thù tôi yêu thương mà không tin chị. Nên chị bỏ tôi đi rồi, chị dọn ra ngoài kia sống, chị không thèm nằm chung với người có tánh kì như tôi nữa. Chị không còn yêu tôi  nữa đâu, chị không yêu nữa tôi nữa đâu.
Nên bây giờ tôi phải đi huề với chị thôi, tôi phải đi ra nhà mới của chị, còn ôm chị nữa chứ, chắc hẳn chị rất lạnh rồi. Tôi nhất định phải ôm chị vào lòng, dỗ dành chị như một đứa nhỏ, hóng cho chị vui vẻ không thôi và chị không cần giận tôi nữa, vì tôi ra chơi với chị rồi.
Nhưng khi đứng trước nhà mới của chị, nước mắt tôi lại thi nhau đi ra, thấm hết một phần đất cát. Lạnh lắm, lạnh ơi là lạnh, nhưng chị vẫn cười, chị là như vậy, vĩnh viễn cứ hệt như ánh mặt trời, ban cho tôi chỉ toàn niềm vui và ấm áp.
“Jisoo, đêm nào em cũng bị cưỡng hiếp, bởi một cô gái, mà em hay gọi tên cô ấy là Cô Đơn.”
Chị từ phía sau ôm lấy tôi, lau đi dòng nước mắt, chị còn theo thói quen hôn lên trán  tôi một cái, chị bây giờ thật xinh đẹp, thỏ thẻ vào tai tôi.
“Jennie…yêu em…đi theo chị.”
Và tôi cũng ôm chầm lấy chị, chúng tôi cùng nắm tay nhau đi, đến một nơi có bến có bờ, còn có bảng treo, mang tên Viên Mãn.
~.~.~.~.~.~.'
Sáng hôm đó, người ta phát hiện một thi thể nữ ca sĩ nổi tiếng đang ôm lấy phần mộ của nữ trẻ tuổi vừa mới chết cách đây mấy ngày. Cơ thể nữ ca sĩ vẫn còn ấm nhưng tất cả nội tạng cùng hơi thở đều đóng băng.
Có bài báo đã mạnh dạng viết rằng.
“Đó mới chính là tình yêu đích thực.”

THE END
~.~.~
Qua câu truyện trên, muốn gửi đến các bạn trẻ đã yêu, đang yêu và sẽ yêu một thông điệp rằng. Trong cuộc sống, thứ gì đang có thì hãy nên trân trọng, đừng để khi mất đi rồi mới biết tìm kiếm  trong ảo vọng, hối tiếc. Vì sao tồn tại sờ sờ ra đó mà lại không biết giữ gìn hoặc là chọn đúng cách để giữ gìn, để khi mất rồi thì làm sao ? Lựa chọn cho mình kết thúc đau thương như vậy ?
Các bạn à, tình yêu là thứ thiêng liêng, nếu không quyết tâm giữ gìn được thì đừng nên lấy "nó" về mình rồi làm tổn thương chính người, chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro