Chương 29: Em ấy vẫn vậy, vẫn chưa lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Jennie ôm mẹ và thím một lần nữa, xách ba lô lên máy bay.
Nhìn bầu trời Seoul dần thu nhỏ lại qua ô cửa sổ, cô tựa đầu bên khung cửa, đôi mắt trống rỗng vô hồn.

Washington, Mỹ.
Hơn nửa ngày mệt mỏi trên máy bay, vừa bước xuống đã là một đất nước xa lạ, bên tai đều là những ngôn ngữ xa lạ, Kim Jennie cô chút chạnh lòng.

Nhớ chị hơn bao giờ hết.

Trường học, nhà ở, tất cả đều đã được Kim Jiyong sắp xếp chu đáo.
Kim Jennie bắt đầu tập làm quen với cuộc sống mới, với những người bạn mới, làm quen với nỗi nhớ gặm nhấm hàng đêm.

Đi học mỗi ngày xung quanh đều là người ngoại quốc, chỉ có mình cô con gái châu Á da trắng tóc đen, ngôn ngữ khác biệt, dù tiếng Anh của Kim Jennie rất tốt nhưng để hiểu được một ai đó ở đây quả thật rất khó.

Văn hoá ẩm thực ở đây không giống như ở Hàn Quốc, Jenie gần như không thể ăn ngon miệng một món nào.
Gần một tháng trôi qua, tình trạng kén ăn ngày một kéo dài.

Mỗi tối đều bị cơn đói hành hạ, muốn ăn vào nhưng lại nôn ra, cộng thêm nỗi nhớ nhà, nhớ Kim Jisoo.
Cô gầy hẳn đi.

Ahn Sohee mỗi lần gọi điện qua đều lo lắng đến phát khóc, thậm chí hối hận vì đã để con gái qua đó.

--------
Seoul. Trụ sở tập đoàn H.
Lisa cầm túi xách chuẩn bị ra về, nghĩ thêm gì đó, cuối cùng xoay người đi pha một cốc cafe, đem vào văn phòng.

Chủ tịch đã mấy tuần không về rồi, ăn, ngủ, làm việc đều ở trong văn phòng, người gầy hẳn đi, ai khuyên nhủ cũng không chịu nghe.

Kim Jisoo đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thành phố tráng lệ dưới kia, trong lòng càng cô đơn.
Lúc này mới hơn 8 giờ tối, Lisa đặt li cafe lên bàn.

"Chủ tịch, sao chị không đi tìm cô ấy" – Lisa lo lắng nhìn Kim Jisoo, con người này, khoát lên vẻ ngoài của vị chủ tịch cao cao tại thượng, nhưng đã là bạn thân của nhau bấy lâu, đây là lần đầu tiên Lisa thấy Jisoo như thế này.

"Jendeuk sẽ quay về, tôi ở đây, chuẩn bị mọi thứ, chỉ cần em ấy ngoảnh mặt lại, sẽ thấy tôi, vẫn luôn ở sau lưng chờ đợi em ấy" – Kim Jisoo nhẹ nhàng nhìn Lisa – "thật sự, em ấy hoàn toàn không thay đổi kể từ ngày đầu chúng tôi gặp mặt, hình ảnh ấy vẫn luôn nguyên vẹn như vậy, em ấy vẫn vậy, vẫn chưa lớn"

----
Hôm nay đến trường, lúc đang ngồi nghe giảng, bên cạnh bỗng nhiên có ai đó thúc nhẹ vào khuỷu tay Jennie. Cô nghiêng đầu, là Elsa, cô ấy nhăn nhó ôm bụng, "Jen, cậu có mang theo cái đấy không?"

Kim Jennie ngơ ngác lắc đầu, Elsa vội vàng đi cầu cứu người khác.
Kim Jennie trầm mặc một lát, tính toán một chút, nhận ra tháng này mình vẫn chưa đến, chậm mấy ngày rồi.
Dù sao thì kinh nguyệt của cô đến cũng không đều lắm, tháng trước còn không có, Kim Jennie cũng không quá để ý.

Cho đến mấy ngày sau, Kim Jennie bị cơn thèm đồ Hàn Quốc làm cho sắp phát điên rồi, chạy xe hàng chục km tìm đến một cửa hàng người Hàn ngoài nội thành, ăn một bữa no nê, thậm chí còn mua thêm suất để gói đem về nhà.

Tối nay, khi ra khỏi phòng vệ sinh từ một trận nôn khan, Kim Jennie như không còn sức lực, ngồi trên sofa, hai bàn tay xoắn chặt vào nhau.

Kinh nguyệt đến chậm, kén ăn, buồn nôn.
Cô không phải con nít, tất nhiên biết điều này có nghĩa là gì.
Không thể nào.

Như không thể chờ thêm được nữa, Kim Jennie lập tức mặc thêm áo khoác, xuống siêu thị gần đó.

_______________
Seoul. Trụ sở tập đoàn H.
Trong căn phòng rộng lớn, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng điều hoà đang chạy.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, "Chủ tịch, có người tìm chị."
Kim Jisoo đưa tay lên nhìn đồng hồ, nhíu mày, "Ai vậy?"
"Kim tiểu thư."
Chaeyoung? Tìm chị làm gì?
"Để nó vào đi."

Cửa phòng mở ra rồi lại đóng lại, nhưng vẫn yên tĩnh, Chaeyoung bình thường chỉ cần gặp chị không vì xin xỏ thì cũnglà làm nũng để chị giả vờ làm phụ huynh đi gặp cô giáo.
Hôm nay lại bất thường như thế, chị nhíu mày xoay người.

Khi nhìn thấy người đứng trước cửa, dường như cả Trái Đất đều ngừng quay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro