#25: Cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên cũng là lúc Kim Jennie đang khoá cửa đi ra ngoài, nàng không muốn lãng phí thời gian. Nghĩ đến việc lại phải mở khoá đi vào một lần nữa, thật sự nàng có chút lười biếng. Quên đi, sau ba hồi chuông hộp thư thoại sẽ tự động tiếp nhận cuộc gọi, nhưng lúc nàng sắp rút chìa khoá ra, tiếng chuông điện thoại bướng bỉnh cứ tiếp tục vang lên. Ôi, nàng đã quên không bật hộp thư thoại tự động rồi, lúc này người gọi điện thoại quấy rầy nàng, chỉ có một người biết nàng ở đây, nàng liền vội vội vàng vàng tra chìa khoá vào ổ.

Trời ơi, nàng dám không nhận điện của tên ngang ngược đó đâu, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy chột dạ.

Cho đến khi nàng chạy vào trong phòng nhấc ống nghe lên thì điện thoại đã đổ chí ít là mười hồi chuông trở lên. Thôi tiêu rồi!

Quả nhiên, nộ khí của tên ác ma đó hoàn toàn không bị ngăn cách bởi không gian và thời gian. Tiếng hét dữ dội truyền theo đường dây nháy mắt đã ập đến, "Kim Jennie, em đang sờ lần cái gì vậy, sao dám không nhận điện của chị?"

Ông trời ơi! Kim Jennie lập tức duỗi thẳng tay, đưa ống nghe ra xa, le chiếc lưỡi nhỏ nhắn hồng hồng ra, đôi mày thanh tú chau lại, cô muốn làm nàng điếc tai đây mà!

Chờ cho tiếng quát dừng lại, nàng mới dám đưa ống nghe lại gần giọng trấn an nói: "Em xin lỗi, Kim Jisoo, làm sao người ta lại có thể cố ý không nhận điện thoại của Soo được? Kim Jisoo ... chị đừng quát em nữa, có được không?"

Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ của nàng hiển nhiên là có hiệu quả, tiếng quát điếc tai lập tức dịu lại, nhưng ngữ khí vẫn còn hơi tức giận, bất bình: "Vì sao lâu như thế mới nhận điện thoại? Em không biết là Soo rất sốt ruột, còn tưởng em đã xảy ra chuyện gì rồi." Thiếu chút nữa là cô quẳng điện thoại xuống lao thẳng về nhà rồi.

"Xin lỗi, em không sao." Sự quan tâm của cô khiến nàng cảm thấy có một chút ngọt ngào dâng lên, trong lòng cũng nổi lên cảm giác áy náy tội lỗi, "Em định ra ngoài đi dạo đến nhà sách mua sách, khoá cửa rồi chuông điện thoại mới reo lên, thật sự là người ta đã chạy nhanh hết sức vào để nhận điện mà, Soo không nghe thấy bây giờ em vẫn còn thở hổn hển sao?" Kim Jennie bắt đầu nũng nịu, theo kinh nghiệm của mình, chỉ cần nàng làm nũng, thì luôn có thể "chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không".

"Vẫn còn thở hổn hển thật, vậy em nghỉ một lát đi, trước tiên nghe Soo nói này. Kim Jisoo vừa mới biết đợt này ở Hồng Kông đang có cuộc triển lãm các văn vật cổ của Hàn Quốc, nghe nói những vật được triển lãm lần này đều là những cổ vật hiếm có, Soo muốn hỏi xem em có hứng thú không?"

Mấy ngày nay sống cùng nhau, Kim Jisoo đã hiểu đôi chút về nàng. Cũng biết mặc dù Kim Jennie học y, nhưng nàng rất có hứng thú đối với âm nhạc và nghệ thuật, cho dù nàng sinh ra ở thời hiện đại những cầm, kỳ, thi, hoạ nàng đều đã nghiên cứu qua.

Kim Jennie yêu nghệ thuật đều là do được thừa hưởng từ cha và mẹ nàng, vốn là một nghệ sĩ chơi dương cầm! Dù sao nghệ thuật ngoài năng khiếu thiên bẩm ra còn phụ thuộc vào hoàn cảnh, quan trọng hơn cả là sự cổ vũ khích lệ của cha mẹ.

"Văn vật cổ Hàn Quốc?"

Giọng của nàng rõ ràng là rất hào hứng khiến cho Kim Jisoo mỉm cười, từ khi cô nhận được giấy mời cô biết ngay nàng sẽ rất thích mà. Không biết tại sao, cô chỉ muốn làm cho nàng vui vẻ, những suy nghĩ và cảm xúc trước nay cô chưa từng có, không biết từ lúc nào cô bắt đầu chú ý đến những việc mà nàng để ý, biết nàng yêu thích âm nhạc và nghệ thuật cô liền cố gắng hết sức thu xếp thời gian để đưa nàng đi nghe hoà nhạc, xem triển lãm tranh, nàng thích phong cảnh tự nhiên, vào ngày nghỉ, cô liền đưa nàng lên rừng, xuống biển nghỉ mát.

"Có, đương nhiên là em thích rồi. Kim Jisoo, người ta muốn đi, Soo đưa em đi xem có được không?"

"Việc này thì có vấn đề gì chứ. Nếu không đưa em đi, vậy Soo nói cho em biết để làm gì?"

"Oa, em biết là Soo rất tốt với em mà!"

Kim Jennie rất phấn khích, những lời nói ngọt ngào nào nàng đều nối ra, một loạt những câu nịnh nọt ca ngợi mà nàng thốt ra khiến cho Kim Jisoo tươi cười rạng rỡ, trong lòng thầm hét lên thật bõ công mà. Có điều... lẫn sau khi có "chuyện tốt" như thế này, nhất định cô sẽ nói trước mặt nàng, như thế thì, ha ha! Những lời ngọt ngào mới nhiều!

Sau khi nghe những lời ngọt ngào của nàng, trong lòng cô cảm thấy thoả mãn vô cùng, cô nói: "Vậy quyết định như thế đi, em hãy chuẩn bị trước đi, điều chỉnh lại gì lên lớp ở trường một chút, ngày 22 chúng ta sẽ đi Hồng Kông. Em chưa đến đễn Hồng Kông mà! Nhân cơ hội này chị đưa em đi thăm thú chốn phồn hoa bậc nhất phương Đông này, Sau đó ngày 24 chúng ta đi xem triển lãm."

"Vâng, vậy cứ quyết định như thế đi." Kim Jennie hào hứng đáo, trong lòng tràn ngập sự vui thích khi được chiều chuộng, mặc dù mọi người đều yêu quý nàng, nhưng ngoại trừ cha nàng, cô là người đàn ông đầu tiên cưng chiều nàng. "Kim Jisoo, cảm ơn chị!"

Chất giọng nũng nịu của nàng làm trái tim cô biến đổi, nó đột nhiên nóng lên, chỉ hận một nỗi là nàng không có ở trước mặt để cô được yêu nàng một cách cuồng nhiệt. Lòng nghĩ thế, lại thêm miệng nói lời mờ ám trầm trầm: "Bây giờ không tính, tối nay khi chị về, chị muốn em dùng hành động để chứng tỏ sự cảm kích của em đối với chị như thế nào."

Ý ở ngoài lời làm cho nàng nghe xong mặt đỏ bừng lên, nũng nịu nói: "Quỷ háo sắc, em không nói chuyện với Soo nữa." Nói rồi nàng định gác máy.

"Kim Jennie ngoan, em đừng gác máy vội." Kim Jisoo vội nói, "Em vừa nói định đi ra ngoài phải không? Sao hôm qua không thấy em nói gì? Em định đi đâu?"

"Em cũng mới nghĩ đến chuyện tới nhà sách để tìm một ít sách vở chuyên ngành, mới nghĩ đến tức thì thôi, đương nhiên là không có cách nào báo cho chị biết trước được," Biết tính khí cô rất độc đoán mà lại còn thường xuyên phát tác nữa, nàng cố hết sức trấn an cô: "Kim Jisoo đừng lo, Kim Jisoo, em sẽ nhờ bảo vệ gọi xe giúp mình, cũng không chạy lung tung, khi tìm thấy sách em muốn tìm lập tức em sẽ về nhà ngay, như vậy Soo nói xem có được không?"

Không biết tại sao, ngoại trừ thời gian nàng phải lên lớp ở trường, cô luôn lo lắng việc nàng ra ngoài một mình, thậm chí ngay cả thời gian lên lớp của nàng cũng phải được quản lí một cách nghiêm ngặt, có những lúc vì phải hướng dẫn thêm cho học sinh hoặc làm thí nghiệm mà nàng phải về muộn, đều phải gọi điện báo cáo, mặc dù cô không cố ý gây khó dễ, nhưng cô lo lắng cho nàng như vậy, khiến cho các nữ đồng nghiệp của nàng rất hâm mộ, còn nàng thì lại cảm thấy rất đau đầu.

Rốt cuộc nàng đã làm sai cái gì? Đường đương là một tiến sĩ y khoa, lại bị biến thành một người không có năng lực điều khiển hành vi của chính mình, nàng chau mày lại và thở dài, nhưng vì muốn cho cái màng nhĩ được yên thân nàng đành phải chịu khuất phục "sự quan tâm" của cô.

"Ừm..." Nếu không thể đích thân đưa nàng ra ngoài, cô cũng đành phải đồng ý như vậy. "Nếu không vì chiếc xe chị tặng em chưa lắp ráp xong, chị cũng không phải lo lắng em sẽ gặp phải một tên lái xe lang sói nào đó."

"Có xe cũng không biết phải đi đến chỗ nào, dừng đỗ xem cũng là một vấn đề lớn, báo chí chẳng phải đã khuyến cáo rằng có rất nhiều sự cố vì nguyên nhân dừng đỗ xem mà phát sinh những xung đột với mọi người sao? Còn có người vì thế mà bị chém đến trọng thương đấy!"

Kim Jennie vốn không tán thành việc mua xe ô tô, ai cũng một cái xe, nhưng thế thì đường sá Hàn Quốc không tắc mới là chuyện lạ. Nhưng cô nói trị an không tốt, kiên trì nói nếu ra ngoài tự mình lái xe thì sẽ an toàn hơn, thuận tiện hơn.

Kim Jennie ho một chút rồi nói tiếp: "Huống hồ mỗi ngày số lượng khách đi taxi lên đến cả ngàn người, là phương tiện giao thông đại chúng được sử dụng rộng khắp, cô không thể vì một hai con sâu làm rầu nồi cô mà có thành kiến thế được, Hàn Quốc nhỏ như vậy kiếm đâu ra nhiều taxi lang sói như vậy chứ? Chỉ cần bản thân chúng ta chú ý nhiều hơn, thì sẽ không bị nguy hiểm như thế."

"Kim Jisoo ... nhưng..."

"Em bảo đảm sẽ rất cẩn thận, Soo an tâm làm việc tiếp đi, em phải đi đây, bye!" Kim Jennie phân trần rồi gác máy, không như vậy, thì không biết Soo sẽ còn nhiều lời đến khi nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro