#34: Bữa tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa tiệc thịnh soạn buổi trưa, buổi tối nhà họ Manobal tổ chức khiêu vũ.

Dạ yến được tổ chức trong đại sảnh tòa cao ốc nhà họ Manobal , dàn nhạc biểu diễn một vũ khúc động lòng người, những phục vụ trong bộ đồng phục tay bưng khay rượu đi xuyên qua các thực khách ăn vận sang trọng đưa tới họ những loại mỹ tửu thượng hạng. Khách khứa có người đang khiêu vũ tại sàn nhảy ở giữa, có người thì thầm nói chuyện, không khí tràn ngập vẻ thân thiện, hữu nghị.

Nhưng điều thu hút ánh nhìn của tất cả khách khứa, lại là chị của nàng dâu kiêm Tổng giám đốc tập đoàn YG Entertainment, Kim Jisoo. Thân hình nổi bật, từ sớm đã là nhân vật chính của buổi khiêu vũ cùng chú rể và nàng dâu.

Mặc dù Kim Jisoo luôn mỉm cười chào đón mọi người, nhưng đằng sau nụ cười ôn hòa luôn là một khoảng cách vô hình, giống như hiện tại...

Chỉ thấy suốt từ đầu tới cuối Tổng giám đốc Kim ôm lấy eo một đại mỹ nhân, vẻ mặt dịu dàng lại như che chở bảo vệ, hào sảng tuyên cáo quyền sở hữu của mình đối với mọi người, khiến cho tất cả các công tử hào hoa phong lưu, những tinh anh nhân tài của các tập đoàn, nhìn người đẹp dịu dàng quyến rũ bên cạnh Jisoo mà thèm nhỏ rãi, nhưng lại không dám bước qua lằn ranh để mời người đẹp khiêu vũ.

Ngay cả lời mời của chú rể, nhân vật chính của buổi tiệc cũng bị chối từ, thì ai dám ôm ấp hy vọng đây?

Người duy nhất cảm thấy vui vẻ với tình huống trước mắt chỉ có cô của Kim Jisoo. Bà vô cùng hài lòng với Jennie, tài lực giàu có đối với nhà họ Kim là không cần thiết, cho nên chỉ cần phẩm hạnh đoan trang đúng mực, bà không cần nhà gái phải giàu có quyền thế, có điều vì tuổi tác đã cao, không chịu nổi việc phải chạy đi chạy lại cả ngày, nên khi vũ hội bắt đầu chưa được bao lâu, bà đã phải về nhà nghỉ ngơi.

Ông Manobal, Manobal Wook vốn cho rằng chỉ cần một trong ba đứa cháu mình có thể chiếm được trái tim của Kim Jennie, thì hai nhà Manobal – Kim vẫn có thể liên hôn như trước, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này trong lòng đã biết cơ hội đã mất, ảo não buồn phiền mãi không thôi lại chẳng thể làm cách nào được, bởi vậy cũng về phòng nghỉ ngơi từ sớm.

Nhảy liền ba bản, Kim Jennie thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào những ly thủy tinh trên tay người phục vụ, bất giác liếm liếm môi, cảm thấy hơi khát.

Kim Jisoo phát hiện thấy, liền kéo nàng đến bên cửa sổ cho thoáng khí, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn mướt mồ hôi của nàng, thấp giọng nói: "Soo đi lấy cho em ly nước trái cây, em ở đây chờ Soo một chút không được chạy lung tung, nghe chưa?" Jisoo biết Jennie không uống rượu, nhưng ở nơi đây muốn tìm đồ uống không chứa cồn thì hơi khó, nhưng điều này sao làm khó được Jisoo chứ.

Kim Jisoo chỉ lo lắng duy nhất một điều đó chính là mấy con sói đói!

Kim Jennie nén tức giận trợn mắt nói vẻ không vui: "Biết rồi, thưa đại vương." Nàng thường nghĩ rằng: Mình cứ như áp trại phu nhân mà Kim Jisoo là Kim trại chủ.

Đương nhiên cô biết điều nàng ám chỉ, nhưng không cảm thấy bản thân làm sai điều gì. Đối với cái nhìn trừng trừng của nàng, cuối cùng đành chạy đi vẻ không yên tâm, cô quyết định đi nhanh về nhanh.

Nhìn theo bóng cô lưu luyến không rời mà chạy đi, đối với sự lo lắng và không tin tưởng của cô, Kim Jennie thật sự oán giận đến nỗi không nói nên lời.

Tại sao chứ? Nàng tự nhận thấy mình phẩm hạnh đoan chính, cũng không nhớ mình đã làm điều gì xấu, thật sự là nghĩ không thông.

Sau khi từ chối lời mời khiêu vũ của mấy chàng trai nhiệt tình, Kim Jennie buồn phiền nghiêng người quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ, giả bộ như đang thưởng thức cảnh đêm khuôn viên bên ngoài, hy vọng có thể được yên tính một chút.

"Jennie !" Một giọng nói nho nhã vẳng tới.

"Là anh à? Cho tôi xin, tôi đã không thể nhảy nổi nữa rồi, nếu anh muốn khiêu vũ xin hãy tìm người khác đi!" Kim Jennie quay lại nhìn người mới đến, lập tức thốt ra lời xin tha.

Đôi mắt sâu thẳm đen như gỗ mun của Manobal Ji Min nhìn nàng, bộ lễ phục màu trắng càng làm nổi bật vẻ nho nhã, ấm áp của anh, khác hẳn với bộ đồ màu đen ngạo nghễ, bá khí áp đảo của Kim Jisoo.

"Anh không mời em khiêu vũ đâu, em yên tâm đi."

"Oa, anh thật tốt bụng, anh không biết đâu, người ta đã nhảy đến nỗi chân đã đau ê ẩm rồi, lại còn một đám người kiên trì mời khiêu vũ nữa, hại tôi không biết nên làm thế nào mới phải!"

"Chân rất đau sao? Suốt cả buổi em cũng chỉ nhảy với một người mà." Lời nói có vẻ hơi ghen tỵ phát ra.

Nhưng với Kim Jennie vốn đã quen với sự ghen tuông mãnh liệt của Kim Jisoo thì sự mẫn cảm với lòng đố kỵ đã giảm xuống, nên với sự ghen tỵ loại nhẹ này thì hoàn toàn không cảm thấy gì. "Đúng vậy, ai bảo thể lực của tôi không tốt chứ, bình thường đã ít vận động rồi." Mới nhảy có vài bản, chân đã lực bất tòng tâm rồi, nàng cũng cảm thấy có chút đáng xấu hổ.

Kỳ lạ thật, vận động trên giường không tính là vận động ư? Mỗi ngày nàng... ôi, nàng đang nghĩ cái gì vậy! Nhất định là con sói háo sắc đó đã lây nhiễm cho nàng rồi, hại nàng trở nên có tư tưởng tà dâm đó.

"Jennie, em làm sao thế?" Đột nhiên mặt Kim Jennie lúc đỏ lúc trắng, khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.

"A, không có gì, chỉ là đột nhiên tôi cảm thấy mình thật vô dụng thôi." Thứ tạp chất màu vàng trong đầu đó tuy người khác không biết nhưng nàng vẫn thấy xấu hổ đỏ bừng mặt.

Manobal Ji Min bèn đổi đề tài: "Vệ sĩ dũng mãnh của em đâu? Làm sao cô ta có thể yên tâm để một đại mỹ nhân như em đứng ở đây một mình, không sợ sẽ bị bọn sài lang xung quanh ăn thịt sao?"

Anh đã thấy Kim Jisoo ôm khư khư Kim Jennie từ sớm rồi, ánh mắt hung hãn quét một vòng khiến người ta kinh hoàng, như muốn nói rằng sẽ không ta cho kẻ nào dám bước vào bãi địa lôi.

Anh đã quen biết Kim Jisoo đã nhiều năm nhưng chưa thấy cô ta che chở bảo vệ ai quá, theo như sự hiểu biết về cậu ta Kim Jennie hẳn là có ý nghĩa đặc biệt, sự giác ngộ này khiến Ji Min có chút ảo não, anh thật sự đã đến muộn rồi ư?

Kim Jennie không nhạy cảm, nói: "Anh tới là để cười nhạo tôi sao? Hừ, vậy tôi đi đây." Nói xong nàng xoay người định bỏ đi.

"Xin lỗi, anh có chuyện muốn hỏi em, thật sự không cố ý cười nhạo em đâu." Anh vội vàng giữ nàng lại.

"Anh muốn hỏi tôi chuyện gì?" Nàng quay người lại hiếu kỳ hỏi. Nàng cũng thật sự không muốn đi, trong lòng vẫn nhớ lời dặn dò của tên đại vương độc tài: Không được chạy lung tung!

"Jennie , em... và Kim Jisoo là..." Anh không thốt ra được từ sau.

"Là vợ chồng sắp cưới!" Một giọng nam trầm trầm giải tỏa những nghi hoặc của anh, đồng thời cũng thay Jennie trả lời. Park Hyeon tao nhã ung dung bước tới đứng giữa hai người, cố ý tạo thành khoảng cách với Manobal Ji Min . "Nhẫn rồng của nhà họ Kim chỉ truyền cho con dâu không truyền cho con gái đang đeo trên tay Jennie chính là tuyên bố hùng hồn nhất khiến cho người khác muốn phủ nhận cũng khó."

Vẻ mặt Manobal Ji Min rất chướng mắt, rõ ràng là có ý đồ, khiến Park Hyeon dù có muốn không thấy cũng khó. Sao anh có thể không chạy vội ra đây thay chị họ bảo vệ người đẹp chứ? Tổng giám đốc Kim, người chị họ Jisoo thân mến của anh không dễ dàng gì mới tìm thấy được người tri âm, ngộ ngỡ không cẩn thận để người đẹp bị bắt cóc, há chẳng phải là lại phải mất tám trăm năm nữa mới tìm được người khác sao? Mà cũng không chắc là sẽ tìm thấy! Không dễ gì tai Park Hyeon mới được yên tĩnh, thực sự là cảm thấy bản thân không cách nào nhẫn nại được nữa khi phải nghe những lời tụng kinh của mẹ mình.

Mặc dù anh rất tin vào sức quyến rũ của Kim Jisoo, cũng biết Kim Jennie chẳng phải là loại con gái lẳng lơ, nhưng tình cảm là thứ rất bí ẩn khó nắm bắt, không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất, mọi việc đều cẩn thận thì sẽ không thể sai lệch được.

"Anh là đồ quỷ hẹp hòi, anh đến lúc nào vậy, sao tới giờ em mới nhìn thấy anh?" Kim Jennie có chút vui mừng, lơ đãng gọi Hyeon, khiến Park Hyeon có chút xấu hổ cười khổ, lẩm bẩm là mình có keo kiệt hẹp hòi gì đâu, là tại Jennie không để ý gì đến anh đó chứ.

Bởi Park Hyeon rất giống hồn ma đột nhiên xuất hiện trong bữa cơm của hai người họ, thường trêu chọc làm cho Jisoo nổi giận rồi mới vội vã rời đi, mạo hiểm vượt khó khăn tất cả chỉ để ăn cơm của đại vương độc tài, điều đó thật khiến nàng khâm phục mãi.

"Anh xuất hiện ở chỗ này thật kinh ngạc lắm sao?" Cậu ta tốt xấu gì cũng là anh  của nàng dâu! Park Hyeon đảo mắt nhìn. Nhưng vẻ mặt vui mừng của nàng lại khiến anh như được an ủi phần nào.

"Uhm..." Nàng cũng nhớ tới quan hệ giữa Park Hyeon và nhà họ Kim, nhưng lại không nhịn được trêu chọc anh, nàng giả vờ cúi đầu ngẫm nghĩ, cuối cùng gõ trán một cách tinh nghịch, đột nhiên như nhớ ra, "A, làm sao em quên được chứ? Chỗ này có đồ ăn lại có đồ uống, với cá tình thích ăn cơm nhà quan như anh mà xuất hiện ở nơi này thật cũng không có gì ngạc nhiên lắm."

"Em..." Dáng vẻ đáng yêu của nàng khiến Manobal Ji Min ngẩn người, khiến Park Hyeon thiếu chút nữa ngừng thở, đành cố gắng nói: "Trẻ con không chấp, anh đường đường là nam tử hán mang trong tim hoài bão lớn lao không so đo cùng đàn bà lòng dạ hẹp hòi như con gà. Để tránh mất địa vị."

"Trẻ con không chấp?" Kim Jennie suýt chút nữa thì tức nghẹn, dường như cái người này vẫn chưa hiểu rõ vai vế của mình nha. "Jisoo là chị họ của anh phải không?" Thấy anh gật đầu, nàng nói tiếp: "Rất tốt, em là vị hôn thê của Jisoo, hiện tại hai người chúng ta so sánh một chút, vậy thì ai mới là trẻ con đây?" Câu hỏi của nàng đưa thẳng đến trước mặt anh.

"A..." Park Hyeon líu lưỡi, nhất thời không có câu trả lời.

Bị bỏ qua một bên Manobal Ji Min đã nghe thấy đáp án mà anh muốn biết, chỉ có thể thầm tham mà thôi! Không muốn làm phiền hai người nói chuyện vui vẻ, anh lặng lẽ xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro