Chương 20: Bác Sĩ Kim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie không biết mình đã chạy trốn ra ngoài thế nào, mãi cho đến khi vào trong thang máy, cô mới phát hiện mình hoảng loạn đến mức ngay cả dây giày cũng chưa buộc.

"Jongin, anh vì sao đối xử với em như vậy? Chúng ta mới chỉ chia tay có nửa tháng, vậy mà anh lại nhanh chóng quên sạch tình cảm của chúng ta ư ?" Cô ở trong thang máy không một bóng người, trong lòng yên lặng gào hét.Nước mắt không khống chế được mà chảy xuống, vì ba năm tình cảm này của mình, càng vì sự ngu ngốc vừa nãy của bản thân.

"...Cho nên mới nói a, cháu phải cẩn thận, đừng để bị lừa..."

Nhìn mình chật vật trong thang máy, cô chợt nhớ đến lời bác tài xế buổi chiều nhắc nhở.

Vậy mà lúc ấy, cô còn cảm thấy bác tài xế quá thích xen vào việc của người khác. Lại không nghĩ tới, nó thực sự đã ứng nghiệm.

Bạn trai cô, hóa ra vừa lên giường với người phụ nữ khác, vừa muốn biểu hiện thâm tình chăm sóc, chờ cô nhào vào trong ngực.

Jennie cảm thấy mình thật là kẻ đại ngốc, là kẻ ngu ngốc, ngu ngốc nhất trên đời này!

Trời đã khuya, cô đứng ở đó đợi một lúc, vẫn không gọi được xe.

Cô không dám dừng lại, sợ Jongin sẽ đuổi theo.

Rõ ràng biết rằng điều đó là sai, nhưng cô lại sợ hãi đối mặt hắn.

Vì thế, Jennie mạo hiểm trời đêm gió lạnh, một mình lang thang vô định trên đường phố.

Cô nhìn thành phố mình đã sinh sống từ nhỏ đến lớn, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.

Vì sao, lòng người, lại dễ dàng thay đổi như vậy?

Ba mẹ, vì sao hai người lại ra đi sớm đến vậy? Con rất nhớ hai người !

Không biết đã đi bao lâu rồi, cảm giác hai chân đau đớn giống như không phải là của mình, Jennie lúc này mới nhớ đến nhìn thời gian.

Ngay khi cô rút điện thoại từ trong túi ra, cô đã thấy một loạt các cuộc gọi nhỡ.

Có tên đàn ông khốn nạn Kim Jongin, còn có bác sĩ Kim...

Nhìn vào đó, đột nhiên chị lại gọi điện thoại đến.

Jennie cuống quít ấn nút chấp nhận.

"Yah Kim Jennie em đang ở đâu? Vì sao liên tục không nhận điện thoại của chị ???"

Giọng nói chị so với ngày thường nôn nóng hơn một chút. Chắc là vì không tìm được cô nên lo lắng ư?

Vốn dĩ đã ngừng nước mắt, lập tức lại không khống chế được chảy xuống.

"Bác sĩ Kim ..." Jennie chỉ gọi một tiếng, đã khóc không ra lời.Vừa nghe thấy tiếng cô khóc, Jisoo lại càng sốt ruột.

Chị hít một hơi thật sâu, mới có thể khống chế được tức giận của mình.

"Ngoan, trước đừng khóc, nói cho chị em đang ở đâu, chị tới đón em."

Nghe vậy, Jennie ngẩng đầu nhìn chung quanh, không có biển báo, chỉ có vài tòa nhà bật đèn, một mảnh trống trải.

"Em cũng không biết nữa, em đã đi xa lâu lắm rồi."

"Vậy, chị cúp điện thoại trước, em tìm một nơi sáng sủa hoặc nơi nào náo nhiệt chút chờ chị, sau đó dùng GPS gửi định vị cho chị." Jisoo mặc dù sốt ruột, nhưng vẫn là phân phó đâu vào đấy.

"Vâng." Jennie gật gật đầu.

Cúp điện thoại, cô ngoan ngoãn tìm được nơi có camera đèn đường phía dưới chờ Jisoo, lại gửi định vị cho chị.

Ngay sau đó, chỉ cần chờ đợi.

Nằm ngoài dự kiến của cô, cô tính toán khoảng cách của mình cùng với khoảng cách từ nhà đến khách sạn, nghĩ bác sĩ Kim ít nhất cũng khoảng 40 phút mới có thể đến. Nhưng không ngờ, mới chỉ qua 10 phút xe Jisoo đã dừng xe ở trước mặt cô.

"Bác sĩ Kim !" Jennie vui mừng gọi tên chị.

"Mau lên xe."

"Được a."

Jennie chạy như bay kéo cửa xe ra, ngồi vào vị trí ghế phụ.

Mặc dù Jisoo khi đi làm đều đeo kính. Nhưng đó chỉ để che lấp ngũ quan tà mị của chị mà thôi, còn thực tế, Jisoo không chỉ không bị cận mà thị lực còn vô cùng tốt.

Bởi vậy, vừa lên xe, chị đã nhìn thấy dấu hôn đậm màu trên cổ cô.

Đây không phải chị hôn, chị rất có chừng mực, sẽ không để lộ dấu vết trên da thịt bên ngoài quần áo, tránh cô cảm thấy bất tiện. Vì vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là do bạn trai cũ cô lưu lại.

Trong nháy mắt, Jisoo cả người đều bốc hỏa.

Nhưng cũng may, chị là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp. So với người bình thường, chị càng hiểu rõ cách khống chế cảm xúc.

Hít vào một hơi thật sâu, Jisoo dịu dàng nói: "Nếu bị ủy khuất, trong lòng còn khó chịu, vậy thì khóc đi. Khóc xong rồi, từ từ nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì."

Giọng nói của Jisoo vẫn giống như ngày thường, thậm chí còn dịu dàng hơn.

Không hề trách cứ cô vì sao không nhận điện thoại, cũng không vừa gặp mặt đã hỏi cô vì sao hơn nửa đêm không trở về nhà, lại còn khóc. Điều này làm cho sự khó chịu cùng ủy khuất của cô thoáng tốt lên một chút.

Trên thực tế, cô cũng thật sự rất mệt mỏi.

Chỉ cần nghĩ đến ba năm qua đi kia Jongin rất tốt với cô, đối lập hoàn toàn với sự sỉ nhục tối nay. Jennie lại cảm thấy tuyệt vọng.

Bọn họ đã từng tốt đẹp như vậy, hắn đã từng rất tốt với cô nhưng rồi cũng nhanh chóng thay đổi bất thường.

Trên thế giới này, còn có tình yêu chân chính sao?

Cô không biết, cũng không muốn suy nghĩ nữa.

Bây giờ cô chỉ muốn mau mau về nhà, tắm rửa nằm ngủ trên chiếc giường quen thuộc, ngủ một giấc thật ngon.
Buổi tối tình hình giao thông rất tốt, cơ bản một đường thông suốt về nhà.

Lúc Jisoo dừng xe ở tầng dưới tiểu khu của Jennie, cũng chỉ mới qua hai mươi mấy phút.

Xe dừng lại, người bên cạnh lại không có động tĩnh muốn xuống xe. Jisoo nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện cô đã ngủ rồi.

Trên gương mặt trắng nõn, còn sót lại một giọt nước mắt, mà vốn dĩ hai mắt thanh lãnh sáng ngợi lại bởi vì khóc thút thít đã sưng lên giống như quả hạch đào.

Tình cảnh này, Jisoo nhìn thấy mà đau đớn vô cùng.

Nếu như nói từ lúc nhận tin nhắn đến lúc gọi được điện thoại cho cô, chị đều ở trong trạng thái bực bội cực độ thì bây giờ, giờ phút này, nhìn mặt cô mang theo nước mắt, lấp tức cảm thấy đau lòng.

Bác sĩ Kim chuyên nghiệp chợt nhận ra: Hóa ra chị yêu Kim Jennie rồi.

Mặc dù ban đầu, chỉ là trầm mê khuôn mặt cũng khí chất thanh lãnh của cô, muốn nhìn xem cô gái vốn dĩ khí chất lạnh lùng dưới sự đào tạo của chị dần dần chìm sâu vào vực sâu ham muốn dục vọng. Nhưng sau vài ngày tiếp xúc, chị nghĩ, chị đã yêu cô mất rồi.

Yêu cô lạnh lùng, yêu cô ngoan ngoãn, yêu cô điềm đạm đáng yêu, yêu sự thuần khiết của cô.

Cho nên, chị mới không thoải mái khi cô ăn cơm với bạn trai cũ, mới có thể cả đêm không ăn cơm ngồi trên sô pha bực bội, mới có thể gọi điện thoại không liên lạc được với cô mà lái xe ra ngoài lang thang vô định tìm cô khắp nơi.

Suy nghĩ cẩn thận, Jisoo đã cảm thấy trong lòng mình rộng mở thông suốt. Vì thế, chị nhẹ nhàng cúi đầu, hôn nước mắt của Jennie. Sau đó cởi bỏ đai an toàn, động tác mềm nhẹ bế cô lên, đi lên cầu thang.

Nhìn cô yên tĩnh ngủ, vốn dĩ đã chuẩn bị thật tốt hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Cuối cùng Jisoo vẫn lựa chọn từ bỏ.

Thôi, chờ cô tỉnh ngủ rồi nói sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro