11. Bạn của chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ay da, cháy lưng tôi mất rồi " Chị quay người lại, nhìn em cười nói.

" Sao cơ? Cháy gì chứ " Bị chị bắt quả tan mình đang nhìn chị say đắm, đành chữa ngượng rồi chạy thẳng về phòng. Sau cánh cửa phòng là một tràng chửi bới.

" Ôi Jennie, Jennie, Jennie, Jennie ơi Jennie. Mày điên rồi, bình tĩnh nào, bình tĩnh nào " Em vỗ lấy hai má đã sớm ửng hồng, tự trấn an con tim yếu đuối, đang đập loạn xạ.

" Tim tôi, làm gì mà nhảy lên như vỗ trống thế? " Càng nghĩ em càng thấy ngượng, dạo này cứ bị như thế, chắc sống không thọ mất ( em bị nhiễm Gạo Nếp Gạo Tẻ, mong mọi người thông cảm )

" Em định ở trong đó đến bao giờ? " Đồ ăn đã nấu xong cũng đã dọn sẵn, chỉ chờ người bỏ vào miệng mà nhai, mà người đâu không thấy. Ngồi một mình chờ nhìn bữa sáng trước mắt, chị chống cằm, mặt chán nản, biết em vì ngại mà trốn, nhưng Jennie à, chị đói lắm rồi.

" Dạ, em ra ngay " Nghe thấy tính hiệu, em phi thẳng ra ngoài, chị vừa nghe tiếng mở cửa thì ngay lập tức sửa lại thần thái, vẫn sang chảnh.

" Chị tưởng em ở trong phòng luôn rồi chứ " Đưa nĩa muỗng cho em, chị mĩm cười nhẹ, ánh mắt ôn nhu của chị lại khiến ai đó bị hớp hồn lần nữa. May mắn là chị không để ý nói tiếp.

" Hôm nay chị nghỉ làm, em có muốn đi đâu không? "

" Đi đâu cũng được ạ " Nghe thấy đi chơi thì mắt em sáng lên, lập tức trả lời chị.

" Đi khu du chơi nha "

" đi đi "

" Ăn nhanh rồi đi " Chị cười nhẹ nhàng, vẫn bình thường nhìn em ăn ngon, nhìn em biểu cảm đáng yêu của em nhưng trong thâm tâm thì lại cầu mong em đừng dắt tay chị lên cái tàu lượn siêu tốc kinh điển ngày ấy, thật đáng sợ...

Ăn uống, dọn dẹp đã hoàn tất, chỉ có chờ em thay đồ rồi đi thôi. Chị lái xe ra ngoài cổng, chờ em bước ra đóng cửa thôi mà như cả thế kỉ.

" Jennie, đã 15p rồi đó!! " Hạ cửa kính xuống, chị hét lớn, cuối cùng em cũng bước ra ngoài, em mặc cái đầm màu xanh da trời, đeo túi màu trắng, chân mang giày thể thao, đơn giản xinh xắn. Nhanh chóng khoá cửa rồi lên xe.

" Chị thấy em mặc cái đầm có đẹp không? "

" Đẹp lắm, nhưng em lấy nó ở đâu đấy? "

" Cái hộc ở trong tủ chị đó!! " Câu nói bình thường, nhưng đối với chị thì nó là cả một bầu trời thê thảm. Vì cơ thế chị phát triển nhanh hơn tuổi, khi bà còn sống, lúc đó chị khoảng 14, 15 tuổi, bà đã mua cho chị cái đầm này, chị lại không thích mặc đầm, mà cái đầm lại màu xanh da trời mới ác. Không muốn bà buồn, chị cũng đành phải chấp nhận vận nó lên người, đã vậy bà còn dắt chị đi gặp bạn của bà, ra đường ai cũng nhìn chị như một kì quang thế giới mới được phát hiện. Mặc được một lần chị cho thẳng nó vào hộc tủ, nay em lại lấy nó ra mặc lên người, cứ nhìn nó là chị lại muốn độn thổ.

" À ừm " Nói vài câu cho qua chuyện, chị khởi động xe rồi bắt đầu lên đường.

Trên đường đi, em không ngừng liên thuyên nghĩ tới chuyến đi này, lúc dừng đèn đỏ, chị quay sang nhìn em, đáng yêu thật. Nhớ ra cái gì đó, chị tháo dây an toàn, chờm người ra phía sau lấy balo, lôi ra cái áo len dài bắt em mặc. Cái đầm không có tay áo, ra ngoài chắc sẽ có nhiều người nhìn, chị không muốn điều này chút nào.

" Em mặc cái này vào đi, à đội cái nón vành này vào, nắng lắm "

" Đội nón thì được, nhưng mặc cái này nó che mất vẻ đẹp của cái đầm "

" Ngoan đi mà " Nói xong câu thì đèn dã chuyển xanh, chị đạp ga tiếp tục đi đường mà không gó ngàng gì đến em nữa, mặc người nào đó đang ấm ức vì phải khoác cái áo. Đã tới nơi, đã gửi luôn xe, Jennie bướng bĩnh không chịu bước xuống, bắt buộc chị phải dùng lời dỗ ngọt mới thôi giận dỗi. Em xuống xe, mặt như không có chuyện gì, vẫn cười tươi vui vẻ, bước tới cổng khu du chơi. Chị lắc đầu ngán ngẫm, thật không hiểu nỗi em.

" Chị đến đây mua vé đi chứ "

" À rồi rồi "

Vừa mua vé bước vào cổng, chưa kịp đi chơi thì đôi trẻ đã bị gọi hồn.

" Chị JiSoo ơi!! " Theo tiếng kêu chị quay đầu lại, thấy 2 hai cô gái, tóc một nâu một hồng, cô gái tóc hồng vẫy tay chào, rồi chạy tới chỗ em và chị đang đứng.

" Chị JiSoo " Người đó vui vẻ chạy lại ôm chị, mà không biết có người đang nhìn em với con mắt ngạc nhiên xen lẫn ghen tuông.

"  Rosé, Lisa, 2 người về nước rồi à? "

" Em mới về nước, do nói Rosé nhớ nước " Lisa từ từ bước tới nói chuyện với chị.

" Hai đứa về lâu chưa? "

" Em mới về hôm qua " Lisa khuông mặt lạnh lùng tiếp chuyện với chị.

" Vẫn không thay đổi gì ha "

" Vâng, cô gái đó là..." Lisa hỏi, chưa hết câu chị đã nói.

" À, giới thiệu với 2 đứa, đây là Jennie, bạn gái của chị " Con người bị lãng quên đã được ra mắt, em cười tươi chào hỏi.

" Chào 2 bạn "

" Chào bạn, mình tên là Rosé " Rosé, hoà đồng đưa tay ra bắt, em cũng không quên đáp lại.

" Tên Lisa "

" Chị đã lạnh mà mày còn lạnh hơn chị " Chị nói nhỏ vào tai Lisa, chị nói mà cứ như đe doạ.

" Dạ em chào chị dâu " Lisa cười, cúi xuống 90 độ, thành khẩn chào em. Lisa hiểu, bà chị JiSoo này có phần lạnh lùng, có phần hiền hiền, thế mà làm sai ý là ra tay không thương tiếc, sống chết chưa biết luôn ấy.

" Ơ hết hồn, à không cần phải như thế đâu mà, a ha ha, xin chào "

" Đây là Rosé, còn đây là Lisa, cả 2 đều nhỏ hơn em một tuổi "

" Vậy là từ đây phải lêu bằng chị rồi " Rosé nói

" Ừm " JiSoo chị đây, mặc dù bản thân nói cô đơn, nhưng không phải là không có bạn, chị quen Lisa với Rosé khi chị năm 3 trường đại học, 2 đứa nhỏ này mới năm nhất, chân ướt chân ráo vào trường chưa biết gì, vừa thấy chị cứu thoát ra khỏi cái trò ma cũ bắt nạt ma mới đã đòi nhận chị làm đại tỷ, chị không thích cái kiểu đại ca đại tỷ, làm rùm ben cái trường đại học, nhưng nghĩ lại có 2 đứa em này đi theo cũng vui, nên đã kết nghĩa chị em, chơi với nhau cho đến bây giờ.

Khi chị ra gần tốt nghiệp thì cả 2 báo tin sẽ đi du học, thật ra chỉ có mình Rosé qua Úc để học thôi, bởi vì gia đình Rosé ở Úc, còn Lisa thì không, nhưng vì Rosé thích Lisa, không nỡ xa nhau nên đã kéo theo Lisa, mặc dù cả ba xa cách như vậy họ vẫn liên lạc với nhau.

" Mấy người định đứng đó luôn à? Có đi chơi không? " Thấy mọi người cứ đó, tiếp tục cái màn chào hỏi đáng lẽ ra phải kết thúc từ 10p trước, Lisa đứng đó không khỏi chán nản, phải lên tiếng dẹp chợ.

Bốn người đi chơi từ trò này sang trò khác, Jennie biết chị sợ tàu lượng, mặc dù thích chơi vẫn cố tình né qua những trò chơi khác để chị toàn mạng trở về, thì....

" Chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc đi " Rosé hớn hở chỉ tay lên cái đường ray ngằng nghèo, với cái tàu lượng vài vòng lộn ngược xuống dưới, không riêng chị đã xanh mặt mà còn có cả Lisa, chị với Lisa nắm chặt tay nhau, khẽ nuốt nước bọt.

" Aiss, mình đã cố tình né rồi mà "  Em nhăn mặt nói nhỏ.

" Tớ không thích chơi, cậu chơi với chị Jennie đi, tụi này chờ bên dưới " Nói xong, Lisa liền nắm tay chị kéo đi. Nói thật, chị muốn thỉnh Lisa lên làm thần. Rosé nhìn Lisa đi ra chỗ khác mặt hơi buồn, nhưng rồi cũng cười cho qua, nắm tay em hỏi.

" Vậy em với chị đi nha "

" Ừm, đi thôi " Hôm bữa đi thấy chị miễn cưỡng đã biết chị sợ, muốn để chị ở một mình đợi, nhưng không nỡ nên kêu chị theo lên, nhưng giờ có người trông coi rồi, khỏi phải lo nữa. Em với Rosé tung tăng dắt nhau ngồi lên ghế, cài dây an toàn mà chơi vui vẻ. Nhìn thấy hình ảnh đó mà 2 con người ở phía xa xa lại thở phù ra như thoát được một kiếp nạn. Tìm đại cái ghế đá ở khi du chơi, cả hai ngồi nghỉ.

" Em vẫn chưa chấp nhận tình cảm của Rosé sao? " Ngồi gần nhau mà không nói câu nào thì không tốt, chị lên tiếng phá sự im lặng bao trùm lấy giữa 2 người.

" Vẫn chưa chị à "

" Vậy sao em lại đồng ý quen em ấy? "

" Em cũng không biết nữa, em biết mình không yêu Rosé, nhưng em lại muốn để Rosé ở bên mình, không muốn ai động chạm đến "

" Đó là yêu đấy Lisa à. Chị đi mua nước xíu, chơi nhiều trò rồi chắc mọi người khát lắm " Chị đứng dậy, nói với Lisa rồi đi, đúng như chị nghĩ, 2 đứa trẻ này vẫn không hề thay đổi mặc dù đã trãi qua 3 năm, nó vẫn như vậy, từ dáng người, cho đến tính tình. Vẫn như ngày nào khi ở gần chị, một đứa thì yêu mù quáng, một đứa thì không chấp nhận......

______End chap 11______


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro