17. Cuộc sống của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tất cả mọi chuyện, chị vẫn đi làm, em vẫn nuôi ước mơ, cô vẫn hồi phục, nàng văn chăm sóc. Mọi thứ vẫn bình yên, lập đi lập lại. Hôm nay là ngày về Úc của Rosé, tay xách tay mang, lĩnh khỉnh chuẩn bị đi lên máy bay.

" Chời ạ, em đem chi cho nhiều vậy, toàn đồ ăn không à " Vừa đỡ giúp nàng vài cái túi cho nặng vừa phàn nàn.

" Bộ ở bên Úc lương thực bị thiếu thốn hở? Em coi nè! Nào là mỳ, nào là gạo, kimchi, bánh trái...đủ loại món trên đời luôn " Em nhìn vào giỏ đồ, thắc mắc hỏi.

" Hì hì, em thích đồ ăn ở Hàn hơn, em còn đem cả một mớ gia vị nấu ăn ở đây về Úc luôn đó, dù sao ba mẹ cũng là người Hàn Quốc mà, chỉ có điều là sống ở Úc thôi, ở Úc lâu ăn chắc cũng nhớ đồ ăn ở đây lắm " Nàng gãi đầu, lè lưỡi đáng yêu đáp lại.

" Thì em cũng đem ít thôi, đem gì mà cả lô cả lô, nhiều đến nỗi phải đóng thêm tiền cho đi riêng là hiểu rồi ha " Chị cảm thán.

Chuông reo lên, giọng nói của một người phụ nữ điềm đạm thông báo đã đến giờ cất cánh cho chuyến đi từ Hàn Quốc đến Úc. Nàng nhanh chóng lấy mấy cái túi đồ ở trên tay 2 bạn trẻ, còn không quên dặn dò, nhắc nhở.

" Lisa cậu ấy, em nhờ 2 chị chăm sóc dùm em"

" Ừ, tụi chị biết mà, việc cần làm thôi em, đi mạnh giỏi " Em ôm nàng, chào tạm biệt.

" Nhớ đi sớm về sớm, thượng lộ bình an nha. À mà nói nghe, lên máy bay đừng quậy người ta nha, tiếp viên cũng vậy, người ta cho nhảy dù xuống đó "

Nàng cười tươi, gật đầu, vẩy tay vài cái rồi tự tin sải chân bước vào cánh cổng làm thủ tục lên máy bay. Cứ dũng cảm hơn Rosé nhé!

Bây giờ chị và em sẽ lái xe đi đến bệnh viện, ngủ lại mấy đêm để tiện chăm sóc, nghe bác sĩ nói, dạo gần đây cô có nhiều biến chứng lạ, bệnh tình chuyển biến. Tim của cô có lúc đập rất nhanh, có lúc đập rất yếu. Máu luôn bị kẹt lại ở một chỗ, lưu thông không đều do nhịp tim bất ổn. Tay chân tê cứng, tím tái. Cần có người bên cạnh, thay phiên nhau quan sát các dấu hiệu để kịp thời báo tin cho bác sĩ.

Trên đường đi, cả 2 hoàn toàn im lặng, không khí nặng nề bao trùm lấy không gian trong xe. Bỗng dưng em lên tiếng, cắt đứt mọi cái gộp ngạt.

" Chị! "

" Chị ở đây " Mặc dù đang tập trung lái xe, chị vẫn ôn nhu trả lời em.

" Rosé, em ấy đã trưởng thành hơn rồi! "

" Em nói gì ngộ vậy? Có người nào khi lớn mà không trưởng thành đâu chứ? " Chị cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc em.

" Có chứ, có những người vẫn chưa trưởng thành đó chứ bộ. Giống như Lisa vậy, em ấy tới lúc cuối cùng mới nhận ra được mình thật sự rất cần Rosé. Còn Rosé thì bây giờ mới biết, bản thân nên học cách tự lập, không ỷ lại hay quá mềm yếu, 2 người đó lúc trước mọi chuyện xảy ra đều không biết tìm cách giải quyết 1 cách chính xác nhất, lúc đó 2 người vẫn còn là một đứa trẻ ngốc "

" Em đúng là nhà văn, chị nể em thật " Thật ra Lisa luôn có tính cách nhút nhác sợ hãi, Rosé thì quá cần người bên cạnh mình và sợ cảm giác cô đơn. Chỉ có những người gần gũi, tiếp xúc nhiều mới hiểu được tính cách này của 2 đứa nhỏ, vậy mà em chỉ mới gặp chúng có vài lần lại có thể nói một cách rất chính xác.

Hãy yêu thương bản thân mình, hãy tự lập trong mọi hoàn cảnh, hãy biết làm chủ bản thân mình, hãy biết đâu là sai đâu là đúng. Bởi vì trong cuộc sống này mọi lựa chọn đều là do bạn quyết định và những lúc gặp những khó khăn khiến bạn vấp ngã thì cũng chỉ có bạn mới là người cứu rỗi bản thân bạn mà thôi, sẽ không có ai sẵn sàng đỡ bạn đứng lên đâu và chắc chắn cũng sẽ không ai có cho đi mà không lấy lại cả, vì nó là cuộc sống mà bạn.
____________

3 năm sau

Ba con người đang cùng 2 vợ chồng chạy hì hục đến cổng bệnh viện, sắc mặt họ vui mừng lẫn mệt mỏi. Lisa tỉnh lại mà không vui sao được, bác sĩ đã gọi về báo tin, chị nghỉ làm, em nghỉ viết sách, nàng nghỉ thiết kế, ba mẹ cô nghỉ rảnh rỗi, ba chân bốn cẳng chạy vào bệnh viện. Cánh cửa bỗng nhiên mở mạnh, hình ảnh 5 con người đứng thở hì hục khiến y tá cùng bác sĩ một phen tái mặt.

" Ndjsb ajsbbbajbshsjf xbfjdk ebsxjdb? " Mẹ cô vừa thở vừa nói.

" That's her child has regained consciousness " Ba của cô nói

" Có nghĩ là, con của tôi đã tỉnh dậy " Em trả lời với bác sĩ.

" Đúng rồi thưa bác sĩ " Nàng tiếp lời

" Dạ, ý lộn, cô ấy đã hoàn toàn tỉnh lại, chỉ cần kiểm tra trí nhớ và tập đi lại là có thể bình thường như trước " Nói rồi ông và ý tá ra ngoài, mặt vẫn còn ngơ ngác. Cả 5 người đều đi tới giường bệnh, liên tục hỏi cô rằng, cô có nhớ họ là ai không?

" Mọi người làm gì vậy? Tự nhiên đứng trước giường của con làm gì? " Lisa thắc mắc

" Em vẫn còn nhớ sao? " Chị làm vẻ mặt nghi ngờ.

" Sao mà không nhớ cho được "

" Chị là ai? " Em hỏi cô

" chị Jennie "

" Còn đây là ai? "

" Là chị JiSoo "

" Đậy nữa, đây nữa "

" Là ba mẹ em chứ ai "

" Còn đây là... " Em chưa kịp nói xong câu thì cô đã nhanh miệng nhảy vào.

" Đây là vợ em " Cô nhìn thẳng vào mắt nàng, nói ra câu trả lời một cách kiên định, dứt khoác. Rosé liền đỏ mặt, 2 cái má cà chưa mũm mỉm hiện lên rõ ràng, cô liền đưa tay lên nhéo khiến nàng kêu đau.

" Cậu có biết vì sao mình lại nằm đây không? "

" Tại chị cứu em "

" Biết cậu nằm mấy năm rồi không? "

" Không " Cô thản nhiên lắc đầu, nhìn thấy nàng rơi nước mắt thì hoảng loạn.

" Đã 3 năm rồi đó, đáng ghét thật " Nàng ôm mặt khóc nức nở.

" Tự nhiên lại khóc " Cô ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng vỗ về.

" Thôi nín đi mà " Em cũng nhẹ nhàng an ủi

" Sưvhzsn dưuvwjxn jdhdbej hdhehns " Mẹ cô đặt tay lên vai nàng cũng nói.

" Don't cry "

Nàng rời khỏi vòng tay của cô, lau hết nước mắt, cố nặn ra một nụ cười thật xinh. Mọi người thấy vậy liền vui vẻ.

Khi nàng học xong đại học, liền quyết tâm trờ thành một nhà thiết kế tài ba, vẽ thật nhiều tác phẩm, sự kết hợp giữa thời trang của Úc và Hàn Quốc tạo nên các trang phục hài hoà giữ 2 phong cách, sản phẩm của nàng được giới trẻ trên khắp đất nước ưa chuộng, nàng được phong danh là nhà thiết kế tài năng nhất đất nước. Nàng đã lập một thương hiệu thời trang cho chính mình làm chủ, nàng đã lên kế hoạch cả rồi, lập một nhãn hàng riêng, sau này khi Lisa tỉnh lại sẽ có một việc làm ổn định, cô có đầu óc thông minh, chắc chắn công việc ở đó cô có thể dễ dàng làm được.

Còn chị thì được ba em tin tưởng, ông thăng chức cho chị làm phó tổng giám đốc. Khi chị lên chức công ty đã tiến xa ra thị trường về khoảng kinh doanh bất động sản, từ khi còn một công ty trung bình nằm ở mức tầm thường, nay đã được đứng top 5 các công ty lớn nhất ở Châu Á. Chị được ba mẹ em hết sức yêu quý, liền cho luôn đứa con gái nhỏ của mình đem qua nhà chị, coi như đã gả.

Tiền lương đã cao hơn, chị xây lại căn nhà ông bà, có ý định 2 cặp đôi sẽ cùng trong một mái nhà. Mua xe đưa rước em hàng ngày, khiến em nở mày nở mặt không ít với bạn bè.

Còn về phía em, thì nay đã là một nhà văn nổi tiếng, em đã cho ra mắt 2 tác phẩm, thứ nhất ' Cuộc sống là những cơn mưa, là cả một bầu trời ', ' Những mối tình ngắn ngủi '. Được nằm trong top những cuốn sách được ưa chuộng và hay nhất. Chỉ trong vòng nữa năm, số những cuốn sách xuất bản lên đến 234.189 bản. Em nhận được nhiều giải thưởng danh giá nhất.

Cả 3 người họ, ai đều cũng có những thành công vang dội trong cuộc sống, họ là những con người tài năng nhất. Về phần của Lisa, sau khi cô tỉnh lại, đã biết được, nàng vừa đi làm vừa đi học, chi trả cho cuộc sống của bản thân và chăm sóc cho cô lẫn cả ba mẹ cô, liền lao đầu vào cưng nàng hết mực. Khi đã hồi phục xuất viện, coi đã được xếp cho một vị trí gọi là giám đốc cho thương hiệu của Rosé, cô có đầu óc nhạy bén, kinh nghiệm 3 năm học đại học ở Úc thì chắc chắn công việc này quả là thừa sức.

Cuối cùng họ cũng được đoàn tụ, sống hoà thuận vui vẻ dưới một mái nhà ấm áp. Sáng sớm vui vẻ đi làm, chiều tối cùng nhau dùng bữa, trò chuyện, đơn giản bình dị sau ánh hào quang tỏ sáng ấy.

_______End chap 17______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro