7. Buổi hẹn hò cùng với điều bất ngờ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng len lỏi từ cửa sổ chiếu vào phòng, nhẹ nhàng chơi đùa trên khuôn mặt hiền hoà của hai người đang ngủ say. Nắng chiếu sáng, vô tình làm em thức giấc, khẽ động đậy, em cảm giác được cơ thể đang bị ghì chặt, cánh tay chị đặt ngay bụng em mang cảm giác nặng nề nhưng ấm áp. Xoay đầu, em nhìn khuông mặt của chị khi ngủ, lông mi dài, sống mũi cao, đôi môi hồng hào khép lại. Buồn đau được thay thế bằng vô tư, đáng yêu. Em đưa tay chạm vào má của chị, cơ thể gầy gò của chị ảnh hưởng đến khuôn mặt, khiến nó lộ gò má cao của chị.

" Tỉnh rồi à " Chị nói nhưng mắt vẫn trong tình trạng nhắm lại. Câu hỏi của chị khiến em giật mình, vội rút tay lại, cái ngại ngùng của em đều biểu hiện rõ qua đôi má ửng hồng và khuôn mặt bối rối.

" Em dậy rồi " Đáp lại bằng một câu qua loa, em tung mềnh, một mạch chảy thẳng vào phòng tắm. Đứng dựa vào cánh cửa, em thở mạnh, trấn an bản thân rằng chị không thấy. Ôi chao Jennie bé nhỏ, em cứ mãi tự trấn an bản thân mà không hề biết rằng, có người nào đó nằm trên giường, ánh mắt nhìn thẳng vào cánh cửa nơi em mới vừa hối hả chạy vào mà nở nụ cười thoả mãn.

Khi em bước xuống lầu thì bữa sáng đã xong xuôi, tự hỏi chị vệ sinh ở đâu thì ra là nhà có hai cái phòng tắm. Ngồi vào bàn, em nhẹ nhàng cầm lấy muỗng nĩa, ăn lấy thức ăn của mình một cách chậm rãi, chị bỗng lên tiếng.

" Em mau ăn lẹ, còn về trả xe " Câu nói bất thình lình của chị khiến em giật mình thêm lần nữa, em cứ thấy như chị đang giận lẫy và cố trách móc em về việc lần trước.

" Hôm nay mẹ em nghỉ làm " Em cười cười nói với chị.

" Ò " Chị chỉ ngật ngù tỏ vẻ đã hiểu. Mẹ em vẫn đi làm hàng ngày đấy chứ, trừ chủ nhật, mà em đâu dám nói, em đâu có gan nói với chị là mẹ đã mua xe mới, còn chiếc xe này, hiện nay chủ sở hữu của nó là em. Im lặng được một phút thì chị lại lên tiếng.

" Em cũng nên về sớm, con gái qua đêm tới giờ chưa về thì không tốt. Nói không chừng mẹ em đang ngóng em ở nhà "

" Em biết rồi "  Vẻ mặt buồn buồn, đành chấp nhận đề nghị của chị. Em chỉ muốn ở cạnh chị lâu hơn chút nữa, vậy mà chị cứ đuổi, bắt em sau khi ăn xong phải tức tốc về nhà. Nhà em bây giờ không có một bóng người thì làm gì có ai chờ trông.

Nhìn thấy vẻ mặt của em, chị thấy vui vẻ vì em đã bị mắc bẫy. Chị xin mẹ em từ tối qua rồi, mà người nào đó say, ngủ quên trời quên đất. Chị cười thầm trong lòng, " Jennie à, em ngốc quá, không xin phép mà gia đình em để yên cho em ngủ suốt đêm qua, bây giờ còn ăn bữa sáng nhàn nhã này sao ? Ôi thật là "

Buồn bã cầm chìa khoá xe, 1 bước xé thành 2 bước, em luyến tiếc không muốn đi, thật sự không muốn bước ra khỏi căn nhà. Hành động cùng với khuôn mặt đáng yêu của em đều lọt vào mắt chị, thật không nỡ để em đi mà mặt đáng thương như thế, chị gọi em lại.

" Jennie à !! "

" Vâng " Em quay đầu nhìn chị, mặt hớn hở đang thầm cầu mong chị sẽ để em ở lại.

" Về cẩn thận " Câu chị nói khiến em thất vọng một cách tràng trề nhưng câu sau cứu vớt phần nào tâm hồn tổn thương của em.

" Tối 6h30, đi chơi với chị, tới công viên giải trí " Nói xong chị quay lưng, vừa đi vừa nói.

" Mau về đi, à mà đóng cửa dùm chị "

Thêm một lần nữa không tiễn em đi, nhưng mà thôi, tối nay đi chơi với chị, em cũng đủ vui.

Cảm giác vui vẻ chờ mong có trong lòng của em và chị. Ai cũng hồi hợp chờ đến buổi hẹ hò lần đầu sau những ngày xa cách. Em thì lo chuẩn bị đồ, chị thì lo chuẩn bị tinh thần, gộp chung lại thì cả 2 ai cũng lo lắng.

Còn 15p nữa là tới giờ hẹn, chị không chờ được mà bắt taxi tới chỗ trước, chị mặc áo thun trắng, quần dài đen cùng với giày thể thao, rất thích hợp để vui chơi. Vì khu em và chị ở chỉ có 1 cái công viên giải trí duy nhất, chỉ cần nói công viên giải trí là ở đây ai cũng biết ở đâu, đường cũng gần, cũng hợp với tính cách trẻ con của em, chứ đời nào mà chị đồng ý đi cái nơi đó. Chị chờ em được 10p thì em đến, em mặc bộ đồ đáng yêu, áo thun hồng, váy tennis trắng đi chung với giày quai hậu màu kem nhạt trẻ trung. Nhìn bộ dạng con nít đáng yêu của em, khoé môi chị bất giác cong lên.

Chị dẫn em đi chơi mọi thứ trong công viên. Đến tàu lượng siêu tốc thì chị dừng lại, chị vì em mà miễn cưỡng chơi thử cái trò siêu kinh điển đó, suốt quãng đường tàu chạy, chị không nói nỗi lấy một lời, không la không hét, không hưởng thụ, cả cơ thể chị cứng ngắc ngồi trên ghế, mặt từ xanh chuyển qua trắng, cuối cùng là tái. Còn em thì vui vẻ tận hưởng gió mát trên tàu, cứ tàu chạy càng nhanh em càng thích, khi đã xuống rồi mà em vẫn còn muốn chơi lại, nhưng nhìn thấy chị đi đứng không vững nên em từ bỏ ý định đó.

Vì muốn cơ thể chị được thả lỏng, em nắm tay chị đi qua chỗ vòng quay ngựa gỗ, hai người đi lên ngựa, ngồi kế bên nhau, vòng quay bắt đầu xoay chuyển, bầu không khí vui vẻ chẳng mấy chốc lại ùa về. Cười đùa, giỡn hớt, mặc dù vòng chỉ quay xung quanh nhưng lại mang em với chị gần nhau hơn, con đường đi chéo qua nhau của chị, của em một lúc càng xoay hướng gập lại làm thành một đường đi chung lối. Duyên số đã đến, chỉ chờ người nhanh tay nắm lấy sợi dây kết nối chúng ta.

Chơi thật vui ở công viên, chị dùng xe của em, chở em đến sông Hàn. Cùng đi xung quanh bờ, cùng nhớ về kỉ niệm chơi đùa ở đây.

" Lúc đó, chúng ta thoạt nhìn như trẻ con " Ngước mặt lên trời, tận hưởng gió mát, chị mở miệng xua tan bầu không khí im lặng.

" Nghĩ lại thật ngại, thật mệt nhưng cũng thật vui, hiếm có khi nào chúng ta được như thế lắm. Cũng giống như mưa, không phải lúc nào mưa cũng đem lại cảm giác vui vẻ cho người đi đường, nhưng thử nghĩ lại, không phải lúc nào cũng mưa, không phải lúc nào cũng được tận hưởng những dòng nước mát mẻ. Bởi vì cuộc sống quá bộn bề, được hoà mình vào cơn mưa, được tận hưởng những vui vẻ, những hạnh phúc, được lúc nào thì hay lúc đó"

" Ừm, thật đúng " Em chính xác là một nhà văn, mọi thứ em nói, mọi từ ngữ em dùng trong câu rất sâu xa nhưng thật dễ hiểu. Những thứ em so sánh với nhau không có gì là xa vời, nó gần gũi với đời sống thường ngày nhất.

Thấm mệt vì đi đã lâu, tìm ghế đá ven đó ngồi đỡ, ngồi nhìn ngắm bầu trời sao, cùng trò chuyện, mặc dù trời lạnh nhưng có chị, có em thì không cần áo dày thì cũng thật ấm áp.

" Jennie ! "

" Vâng "

".... Không phải chị hẹn em chỉ để đưa em đi chơi, mà là để nói cho em biết rằng...Chị thích em. Không chỉ thích mà là yêu em, những ngày vừa rồi chị trốn em, bởi chị nghĩ chị suốt đời chị chỉ yêu cô ấy, nhưng hình như chị đã lầm rồi em à, những ngày đó chỉ không thể quên được em mà thậm chí còn nhớ em nhiều hơn, chị dằn vặt cõi lòng vì chị nghĩ chỉ là say nắng nhất thời, nhưng khi chị nghe em cho người đi tìm chị, em ôm chị khóc không muốn chị đi thêm một lần nữa, thì chị biết, chị đã yêu em "

" Chị chấp nhận mở lòng vì em, chị sẽ không trốn tránh nữa, chị sẽ đối mặt với nó, cho dù nó đem lại đau thương đi chăng nữa, chị cũng sẽ không hối tiếc vì ngày hôm nay, tại thời điểm này chị nói rằng. Jennie, em có chấp nhận là người yêu của chị không ? "

" Em..em đồng ý " Từng ánh mắt, từng câu nói của chị quá đổi chân thành, em không thể chống lại nói, sự ngọt ngào chiếm lấy xung quanh. Em trao cho chị nụ hôn đầu đời, cảm giác thật lạ, thật hạnh phúc. Có lẽ cả em và chị, suốt đời không thể quên đêm ngày hôm nay.

Hãy đưa nhau đến cuối đường đời. Hãy yêu thương nhau. Hãy chăm sóc lẫn nhau. Đừng để những thứ chúng ta có được của ngày hôm nay chỉ là hoài bảo của ngày kia....

______End chap 7______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro