Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng nghe vậy thì kinh ngạc lần nữa, cái con người này... hình như mọi chuyện bí mật trên thế gian này anh ta đều nắm trong lòng bàn tay. Thứ Liên Hương muốn tìm là bí mật của nhà họ Kim, thì tại sao người ngoài như anh ta lại hiểu rõ như vậy. Còn có ý nói nó là của nàng nữa chứ, rốt cuộc tên Chung Nhân này đang che giấu thứ gì đây.?

Chuyện này nàng không thể giải thích nổi, nhưng trong lòng đã có một chút gì đó đề phòng.

________


Con đường trên núi vốn hoang vu, không hề có dấu tích của con người để lại, cũng không có dấu vết của động vật hay chim chóc, khắp nơi chỉ là một mảng không gian tĩnh mịch đầy u ám, nói một cách dễ hiểu là trông nó như một khu rừng chết chóc vậy. Bởi không có người tất nhiên sẽ không sinh ra đường mòn, cây dại gai góc mọc khắp mọi nơi, thế nên để đi lên cao là rất khó khăn, mới một canh giờ trôi qua mà đã khiến nàng mệt lử thở hổn hển. Trái lại, Chung Nhân lại tỏ ra rất nhanh nhẹn, thản nhiên dẫn nàng xuyên qua rừng núi một cách thành thục không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Khi hai người đi đến sườn núi, anh ta dừng lại một chút, dùng tay gạt mảnh rừng cây dại trước mặt ra. Phía trước mắt hai người đột nhiên xuất hiện một tấm vải màu trắng, nó được treo ở trên một cành cây thõng xuống phía dưới. Chung Nhân thấy vậy bước tới trước hai bước rồi ngoảnh lại bảo

"Hình như kia là mảnh vải của ai tự tử đó mà. Cô nhìn nút thắt kia là biết."

Nàng trông theo, trong lòng hơi khó hiểu.

"Ủa. Sao lại tự tử. Đây là nghĩa trang mà, chẳng phải nơi này không có ai sống ư.?''

"Tôi biết đâu được. Tôi cũng như cô đến lần đầu à."

Chung Nhân cũng lắc đầu, bước nhanh về phía cái thòng lọng đó. Trân Ni lại gần, sau đấy đưa tay sờ lên xem chất liệu vải rồi nói.

"Đây là lụa, loại hạng sang bền nhất mà tôi biết. Phơi mưa phơi nắng thế này mà vẫn giữ được độ mềm thì chắc nó cũng đã treo ở đây được hai ba năm rồi."

Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Sao cô biết được hay vậy."

"Gia đình tôi vốn hành nghề nuôi tằm dệt lụa mà, chỉ cần sờ là biết. Mà khoan đã, ở kia hình như có gì đó."

Bỗng nàng đưa tay chỉ về phía xa, nơi đấy xuất hiện một căn lều được dựng bằng gỗ, bên ngoài đã mốc meo ẩm ướt rêu phủ xanh một mảng. Hai người chậm rãi bước tới, Chung Nhân đưa tay nhấc lấy tấm gỗ chắn ngang lối vào đặt sang một bên. Sau đấy ngó đầu đưa mắt nhìn vào bên trong. Nhưng trong đấy anh không thấy có ai, ngoài một tấm gỗ nhỏ phủ vải mỏng bên trên làm thành chiếc giường. Trân Ni lại thấy dưới nền đất ẩm ướt bên ngoài có dấu chân người còn rất mới, có vẻ như chủ nhân của chiếc lều gỗ này đã bỏ đi đâu đó. Chung Nhân sau khi xem xét kỹ lưỡng thì bảo.

"Thật không ngờ là ở đây lại có người sinh sống. Nhìn dấu chân này còn mới chắc là đi đâu đó rồi. Đi chỗ khác tìm thử xem có gặp hay không!"

Trân Ni gật đầu, vừa đang định rời đi thì đột nhiên cảm thấy hình như có ai đó vỗ vai Nàng. Nàng liền hỏi.

"Gì vậy.!"

Chung Nhân ngơ ngác.

"Sao. Cô nói gì.!"

Trân Ni chợt cảm thấy không đúng, nàng bỗng quay đầu lại thì đã bị dọa cho sợ hãi, cả người loạng choạng lùi về sau ngã bịch xuống đất. Ở phía trước mặt nàng lúc này, không biết từ bao giờ xuất hiện một xác đàn ông, chân bị buộc bởi một sợi dây leo treo lủng lẳng trên cành cây, mới vừa nãy là tay của nó đã chạm trúng vai nàng. Trông qua cái xác này đã được mấy ngày rồi, toàn thân nó bốc mùi, có vô số con ruồi bay xung quanh, sắc mặt nó tái mét, lưỡi lè ra ngoài, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào nàng, mật đầy u oán. Chung Nhân lập tức kéo nàng đứng dậy.

"Đừng sợ!"

Nàng thở gấp, đưa tay xoa nhẹ trái tim đập mạnh của mình rồi bảo.

"Tí nữa bị dọa chết rồi.!"

Chung Nhân bật cười, sau đấy cùng nàng kiểm tra cái xác, có vẻ người này mới chết được mấy ngày, trên người cũng không có vết thương chí mạng nào hết. Nhưng anh lại ngạc nhiên nói.

"Hình như người này là người nhà họ Kim thì phải.!"

Nàng nghi ngờ hỏi.

"Sao anh biết hay vậy.?''

Chung Nhân trả lời.

"Không có dấu vết ngoại thương hay nội thương. Thường thì thể chất người nhà Kim gia rất khác với tộc khác, cho dù chết đi cơ thể vẫn sẽ tự động hồi phục phần thô trên cơ thể. Ví như anh ta bị cắt cổ đi, thì sau khi chết da vẫn lành được, miễn là vẫn còn đủ máu trong người để tự tái tạo.!''

Nàng nghe vậy gật gù, sau đấy ngạc nhiên hỏi lại.

"Ý anh là người này bị giết hay sao.?"

Lắc đầu một cái Chung Nhân cúi người cầm lấy một mảnh đá sắc, rồi rạch mạnh trên cổ tay cái xác, nhưng máu cũng không có chảy ra nữa, anh thở dài nói.

"Máu đã cạn rồi, bây giờ tôi không rõ lắm. Cứ đi tiếp thôi.!"

Sau đấy hai người bỏ đi, Trân Ni biết, nếu nàng chỉ nhìn thấy xác chết thì chắc chắn sẽ không bị dọa cho sợ hãi như vậy. Điều thực sự khiến nàng cảm thấy kỳ lạ là khi nàng vừa với Chung Nhân đi đến, rõ ràng không hề trông thấy bất kỳ cái xác nào ở đây, nhưng tại sao nàng vừa xoay người, cái xác lại đột nhiên xuất hiện? Nàng nhận ra sâu sắc rằng, ngọn núi này thực sự rất quỷ quái, dường như có thế lực nào đó đang cố tình đùa giỡn hai người vậy. 

Khoảng nửa canh giờ tiếp theo, hai người băng rừng cũng gặp thêm ba cái xác chết tương tự như vậy, nhưng dấu vết để lại hoàn toàn là bằng không. Khi bọn họ leo lên tới đỉnh núi, bỗng nhiên một khoảng đất bằng phẳng không một ngọn cỏ xuất hiện trước mặt họ. Phía trên mảnh đất đỏ là một căn nhà lớn mang phong cách kiến trúc thời Lý Trần trông vô cùng hùng vĩ tráng lệ, tấm biển treo trên cửa dính đầy mạng nhện và được viết với nét mạnh mẽ đanh thép."Kim Gia Chi Mộ." Chung Nhân ra hiệu dừng lại và khẽ nói.

"Thứ chúng ta cần tìm là ở trong này.!"

Nàng đứng bên cạnh Chung Nhân, vừa thấy tòa nhà này bèn khẽ thì thầm.

"Nhưng tôi cứ cảm thấy sao sao á. Nơi này không được tốt lành cho lắm..."

"Tất nhiên là mấy đời tổ tông nhà họ Kim đều chôn ở đây, oán khí làm cô sợ hãi cũng đúng. Đừng nghĩ nhiều nữa, đi theo tôi.!"

Anh ta mỉm cười, một bước tiến lên đưa tay đẩy cửa, két một tiếng, cánh cửa chắn ngang đã bị đẩy ra. Bọn họ cùng nhau tiến vào mảnh sân, nhìn xung quanh một chút thấy mọi thứ vẫn bình thường, nhưng nàng lại phát hiện ra điều gì liền bảo với Chung Nhân.

"Anh có cảm thấy bơi này sạch sẽ quá mức không. Chẳng phải không có ai ở đây sao.?"

Ngay khi nàng vừa dứt lời, bỗng một làn gió lạnh thổi qua, từ phía sau lưng bọn họ, hai người cùng lúc đều cảm thấy vai mình lạnh buốt như bị thứ gì đó đặt lên. Họ chưa kịp ngoái đầu nhìn lại hay phản ứng gì đã bị thứ đó kéo lấy, hất văng ra ngoài cửa, lăn lộn xuống mặt đất. Chung Nhân lần đầu tiên trong mắt ánh lên tia hoảng sợ, anh chật vật bò dậy đỡ theo Trân Ni, hai người cùng lúc trông vào nhưng lại không hề phát hiện có bóng người hay bất cứ thứ gì ở đấy. Chợt ngay lúc này, từ phía trong ngôi nhà kia vang lên âm thanh của một bà lão, giọng nói trầm lắng già nua u uất đến đáng sợ.

"Không được kẻ nào tự tiện bước vào trong. Đến từ đâu hãy trở về lại đó."

Từng chữ từng chữ đập vào tai Trân Ni làm nàng thấy linh hồn như rung lên từng chập, nàng vội quỳ xuống đất hướng về trong mà quỳ.

"Con là Trân Ni, là con dâu nhà họ Kim...!''

Chung Nhân cũng quỳ xuống vái lạy.

"Con... con là Chung Nhân, là... huyết thống của nhà họ Kim.! Lần này đến đây con muốn lấy lại di vật của mẹ con để lại. Mong tổ tiên cho phép được vào..."

"Sao. Anh nói gì. Anh họ Kim... chuyện này là như thế nào.?"

Lần này Trân Ni thật sự choáng váng, lời của Chung Nhân là như thế nào, chẳng phải anh ta họ Hồ ư, sao bây giờ lại tự nhận mình là người họ Kim.?Ngay lúc nàng đang hoài nghi, thì phía trước mặt họ không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người, nàng ngẩng đầu thì thấy đấy là một bà cụ đã già nua, toàn thân mặc áo trắng đã rách nát, tóc bạc một đầu xù xòa, đặc biệt đôi mắt bà lão này lại đục ngầu một mảng trông như bị mù. Bà ấy đưa hai tay xuống sờ lấy khuôn mặt của Trân Ni cùng với Chung Nhân.

"Không phải là thức ăn được đưa đến. Cô gái này rất xinh đẹp, là con người mang mệnh bát tự thuần âm, được được, tốt lắm. Còn chàng trai này bát tự thuần dương... quen, rất quen, hình như là mười năm trước có đến một lần.?"

Chung Nhân gật đầu.

"Đúng là mười năm trước con có đến, nhưng đến đây lại bị ai đó đuổi đi. Chẳng lẽ người đó là bà sao.?"

Bà lão bỗng bật cười ha hả.

"Ta ở đây đã gần trăm năm chẳng lẽ còn ai khác.!"

Trân Ni sợ hãi suy nghĩ, bà cụ này ở đây được trăm năm, lại còn nói họ không phải là thức ăn. Vậy thì mấy cái xác ngoài kia là do bà ta giết hay sao, căn nhà ở sườn núi cũng là của bà ấy. Nhưng điều làm nàng khó hiểu nhất là tại sao có người sống lâu vậy được.? Bà lão mù bỗng quay lưng, dường như đọc được suy nghĩ trong đầu nàng, bà ta bảo.

"Ta từng là một bạch vô thường đương nhiên tuổi thọ phải dài rồi.! Nói đi, hai đứa muốn vào trong thăm mộ ai.?"

Chung Nhân cúi đầu đáp.

"Mộ của mẹ.!"

"Có một canh giờ. Nếu không ra thì sẽ chết, đấy là luật.!"

Bà vừa nói xong câu thì thân người đã tan biến từ lúc nào, lúc này hai người đứng dậy, Trân Ni nhướng mày cố tình đứng cách xa Chung Nhân, mi mắt hơi cong lên, nghi ngờ nói.

"Anh rốt cuộc là họ Hồ hay họ Kim. Mộ của mẹ anh, mẹ anh là ai.?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro