29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một buổi tối, cô Cha đã về nhà rồi, cả căn phòng rộng chỉ còn lại hai người.

9h hơn, Jisoo vẫn đang ở trong phòng đọc, soạn thư hồi đáp qua email. Khoảng thời gian ở nhà chăm sóc cho Jennie nên chị có rất nhiều công chuyện phải giải quyết qua mail. Hơn nhiều năm rèn luyện được mấy giám đốc có năng lực bây giờ đều mỗi người quản lí một phương diện. Jisoo bắt đầu nới lỏng quyền lực trong tay, cũng dồn bớt trách nhiệm và gánh nặng cho họ. Khi tiền bạc tích lũy đến một mức độ nhất định, những con số tăng lên không còn khiến người ta hào hứng như trước đây. Jisoo lúc này vẫn rất phong độ, chỉ có điều chị đã dần dần ngộ ra được giới hạn lớn của đời người. Bên ngoài cái giới hạn ấy mãi mãi là sự bi ai và phiền muộn, vì vậy chị mới đặc biệt hi vọng có thể đạt được tâm nguyện từ tận đáy lòng: Một là có thể lưu lại chút gì. Hai là có thể ở gần bên Jennie.

Jisoo day day đôi mắt nhức mỏi, trên nền bóng tối qua tấm kính cửa sổ đang phản chiếu hình ảnh của chị. Một ngọn đèn cô độc trong đêm lạnh vốn dĩ sẽ tạo ra cảm giác vô cùng thê lương, nhưng chỉ vì có cô ở phòng bên cạnh đã khiến không gian lạnh lẽo thêm chút hơi ấm.

Từ trước đến giờ luôn là như vậy.

Hồi lâu, chị ôm cô vào lòng, thân hình bé bỏng, ngay cả mùa hè cũng lành lạnh. Lúc ấy chị cảm thấy cô bé rất đáng thương. Cô khóc, chị an ủi cô, cô cười, chị cũng thấy vui lây. Jisoo không biết bắt đầu từ lúc nào, tâm trạng của mình thường xuyên bị ảnh hưởng bởi những trạng thái cảm xúc của cô, giống như một thứ dây leo âm thầm lan ra cả bức tường, có thể bạn không để ý đến, nhưng một ngày nào đó bỗng ngẩng đầu lên, bạn mới phát hiện nó đã bám khắp cả bức tường. Cô đã trưởng thành, thứ hạt mầm chị chôn vùi tận trong trái tim giờ ngày càng không chịu sự kiểm soát của chị nữa. Nó đã nở ra những bông hoa diệu kì, sinh đôi và bám chặt lấy chị.

Jisoo hít một hơi thật sâu, quay trở lại với công việc đang xử lí dở. Cho đến khi làm xong hết mọi việc, chị lại đọc qua lịch trình sắp xếp công việc, xong xuôi rồi mới tắt máy tính, đồng thời đổ hết rượu trong cốc vào thùng rác. Mặc dù đã bỏ dần những nó là thói quen bao nhiêu năm nay. Cô đã ra nghiêm lệnh, bắt chị phải bỏ rượu. Jisoo cứ nghĩ đến cái bộ dạng hung hãn của cô là không nhịn được cười. Chị đứng lên chuẩn bị đi xem cô thế nào. Đúng lúc ấy, chị nghe thấy tiếng la của cô, từ cánh cửa đang mở vọng ra ngoài.

Jennie đang ngồi trên giường, tay cầm một cuốn tiểu thuyết trinh thám. Đọc đến đoạn gay cấn, trong cổ họng cô bỗng cảm thấy hơi tanh tanh, tiếp theo đó là một giọt máu đỏ nhỏ lên trang giất, rồi thêm một giọt nữa, máu từ mũi đang chảy ra.

Cô bịt mũi lại, gọi chị :" Jisoo ơi!"

Jisoo vội vàng chạy đến, nhìn thấy Jennie tay bịt mặt, máu từ kẽ ngón tay rỉ ra, chị giật mình hoảng hốt.

Trái với vẻ lo lắng của Jisoo, Jennie cảm thấy bộ dạng của chị ấy rất buồn cười, liền nói :" Chuyện nhỏ thôi, em chỉ chảy máu mũi thôi mà!"

" Thế còn không mau nằm xuống đi!" Jisoo kéo cái gối cô nằm xuống rồi chạy ù ra tủ lạnh lấy một viên đá, chườm lên mũi cho Jennie.

Một lát sau, chị hỏi :" Đã cầm máu chưa?"

" Dạ, ổn rồi, không sao rồi ạ!"

Chị ấy nhíu mày :" Sao lại bị chảy máu mũi nhỉ? Ngày kia đi bệnh viện tháo bột rồi kiểm tra luôn thể nhé!"

" Em không sao thật mà, bật điều hòa nên không khí khô quá mà thôi!" Lúc nhỏ cô cũng thường bị chảy máu mũi, đa phần đều là lúc đang nằm ngủ. Ban đầu cô thường ngồi dậy, ra vòi nước hứng nước nhỏ vào mũi rồi ngửa cổ đi vào phòng. Có một lần bị Jisoo bắt gặp, chị ấy liền trách tại sao không chịu bảo chị, sau đó nhắc cô lúc chảy máu mũi không được ngửa đầu mà phải làm như thế nào. Lúc ấy Jennie cảm thấy rất áy náy vì tưởng mình làm phiền chị ta, nhưng về sau cô dần dần hiểu ra chị ấy trách mắng cô như vậy là bởi vì chị đang lo lắng, chị quan tâm đến cô.

Jisoo mang đá chườm đi rồi chạy vào nhà vệ sinh thấm một cái khăn ướt rồi vắt sạch nước. Chị vào phòng, ngồi xuống cạnh cô, dùng khăn mặt lau sạch vết máu còn dính trên mặt, trên tay cô, động tác dịu dàng và nhanh nhẹn.

Chị dường như bị trúng thuốc mê, những ngón tay vuốt ve má cô, dần dần trượt xuống khóe môi cô. Môi cô đẹp như những cánh hoa, đôi môi này từng nhiều lần xuất hiện trong đầu chị.

( Môi xinh như nàyyy uwu ~ )

Jennie nằm yên không nhúc nhích, gần như quên cả thở. Hồi lâu sau, cô mới từ cơn mê thoát ra, tìm kiếm lại tâm hồn của mình. Cô cất tiếng phá tan sự im lặng :" Chị lấy cho em cái áo khác đi, cái này bẩn rùii "

Bàn tay của chị ta khựng lại. Jennie cảm thấy thời gian cũng dừng lại ở khoảng khắc ấy. Đợi đến khi chị ấy đứng lên rồi thời gian mới tiếp tục trôi, tích tắc tích tắc.

Jennie đón lấy bộ quần áo ngủ chị ấy đưa cho, khẽ nói :" Chị cứ đi làm việc đi, em tự thay được, không sao đâu!"

" Ừm " Jisoo không nói gì thêm, trước khi quay người đi còn nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại rất lâu trên người cô.

Những ngày sau đó, Jennie cho dù là hay thức tỉnh, trong đầu đều hiện lên cảnh tượng: ánh mắt chị đỏ lạ thường nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt đó có sự khao khát đã đè nén, giống như một ngọn cỏ khô bốc cháy đột nhiên bị dội nước lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo