Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện là những nhân vật, sự việc hư cấu, không theo lịch sử, khoa học, định lý gì....

Có những trường hợp phi hợp lý mong mọi người thông cảm...

Truyện mình tự sáng tác, không cover của bất kì ai. Mong mọi người cũng không copy nhé.❤

Lý: Gu mình thích đọc thoại nên truyện mình chủ yếu nhân vật sẽ nói chuyện.

Có gì sơ sót mọi người cứ góp ý mình sẽ cố gắng cải thiện...

Cảm ơn

...

Từ ngày Trân Ni biến mất, Trí Tú như trở thành một khác. Cô trầm tính ít nói đôi lúc thất thần như người trên mây, cô chẳng quan tâm sự đời nữa...

Tất cả tài sản của cô đều bị nhà nước tích thu, cô trở thành một người trắng tay, cô cũng chẳng quan tâm tiếc nuối gì, Lệ Sa cảm thấy đồng cảm, thương người bạn của mình, cô ấy đã để cho Trí Tú về sống chung và kêu cô làm việc trong công ty của mình, Trí Tú đồng ý và cô chỉ đi biết tập trung đi làm sau khi về nhà là chui vào phòng... Lệ Sa và Thái Anh chỉ có thể giúp tới vậy còn lại cho Trí Tú quyết định.

Trí Tú chỉ tập trung làm việc, cô là một người tài giỏi và có sự hỗ trợ của Lệ Sa, chỉ trong thời gian ngắn cô có thể mở một công ty nhỏ cho riêng mình... Đôi lúc nằm trên giường, cô vẫn nhớ đến Trân Ni, mỗi lúc như vậy cô uống rượu say cô thường ngồi nói chuyện một mình như thể có Trân Ni bên cạnh cô...

...

Thấm thoát đã 10 năm trôi qua, cô đã trở ngót nghét 35 tuổi, tâm trạng của cô vẫn vậy, cô sống khép kính với xã hội, Trí Tú chỉ thích ở một mình chỉ tập trung vào sự nghiệp, cô không có ý định để ai thay thế Trân Ni, cô đã hứa với lòng cô chỉ yêu mình em ấy... Cô vẫn hy vọng một ngày nào đó em ấy có thể xuất hiện trở lại...

Cô làm việc ráng dành dụm để có thể mua lại căn nhà ấy...

- Cô chắc chứ?

- Chắc! Đây là căn nhà kỉ niệm của tôi

- Vậy tôi sẽ bán giá hữu nghị cho cô.

...

Trí Tú mua lại được căn nhà ấy, cô trang trí lại căn nhà như 10 năm trước... Khi lên căn phòng, nằm trên chiếc giường ngày xưa. Trí Tú bật khóc, thật sự cô đã rất nhớ em, cô chỉ có thể dùng công việc để không nghĩ đến em ấy nữa... Nhưng không thể nào nhưng nhớ đến em ấy...

Trí Tú ngủ thiếp lúc nào không hay, đến khi thức dậy trời đã sáng... Cô giật mình tỉnh dậy... Nghe tiếng kêu ở ngoài cửa rất quen thuộc.

Trí Tú lờ mờ tỉnh dậy nhìn xuống cổng nhà, có giật mình dụi mắt vài cái cố nhìn cho thật kĩ... Là em ấy... Chính là em ấy...

- Trân Niiiiii...

- Trí Tú...

Cô chạy vội vàng xuống mở cửa ra, cô ôm chằm lấy Trân Ni, mặc kệ là mơ hay thật cô chỉ muốn được ôm em vào lòng vậy thôi...

- Là em...

- Trí Tú em nhớ Tú lắm á...

Trí Tú thả lõng từ từ Trân Ni ra, cô không hiểu sao Trân Ni sao có thể trở thành thành người rõ ràng em đã biến mất rồi cơ mà...

Trân Ni và Trí Tú đi vào nhà ngồi xuống ghế, cô nhìn thật kĩ Trân Nu em ấy vẫn vậy, vẫn ở độ tuổi 18...

- Trân Ni sao em sống lại được. - Trí Tú hỏi

- Ni không biết...lúc Ni mở mắt ra thấy mình ở chỗ toàn màu trắng... Ông ta nói Ni không được lên đây xong đuổi Ni xuống lại đây... - Trân Ni cố gắng nhớ kê lại cho Trí Tú nghe

- Rồi sao nữa...

- Ni mở mắt ra thì thấy mình sống lại, Ni tìm Tú mà Tú đi đâu rồi ngày nào Ni cũng qua nhà đợi Tú hết trơn...

- Tú thương...

- Nay Ni thấy có người nên kêu đại... Ai dè có Tú thật... - Trân Ni cười nói

- Em sống ở đâu, ăn gì... - Trí Tú thắc mắc sao Trân Ni có thể sống được ở đây

- Ni đi làm ở quán gà rán á người ta cho Ni ăn gà á. - Trân Ni vui vẻ nói

- Tú thương giờ có Tú rồi. Em không  cần làm gì nữa hết. - Trí Tú rưng rưng nước mắt, thấy thương em ấy sống vậy mà cô không tìm em ấy sớm hơn

- Nhưng mà Tú có cho Ni ăn gà không? - Trân Ni thắc mắc hỏi

- Không! - Trí Tú lắc đầu dứt khoát nói

- Tại sao? - Trân Ni buồn nói

- Tú cho Ni ăn mando có chịu không? - Trí Tú cười xoa đầu Trân Ni

- Dạ ăn ănnn... - Trân Nu nghe tới mando gật đầu lia lịa

- Tú nhớ em lắm đấy em có biết không? - Trí Tú ôm Trân Ni vào lòng, cô vẫn không tin thật sự em ấy có thể sống lại đang ngồi trước mặt cô

- Ni cũng nhớ Tú lắm... - Trân Ni ôm Trí Tú  rưng rưng theo

- Không được đi hay biến mất nữa nghe chưa? - Trí Tú nói

- Dạ~ - Trân Ni mỉm cười gật đầu

_____________________________________

Trí Tú dẫn Trân Ni đi tắm và thay đồ, đến hôm nay cô mới có thể sài những bộ đồ lúc trước mua cho Trân Ni, dù đã lâu nhưng cô giữ rất kĩ nó vẫn còn rất mới...

- Trí Tú.... - Trân Ni nói nhỏ nhẹ

- Sao vậy? - Trí Tú thắc mắc hỏi

- Ni...muốn...Tú tắm với Ni có được không? - Trân Ni ấp úng nói

- Cái này... - Trí Tú nghe xong đơ cả người

- Tú.... - Trân Ni cố dùng đôi mắt năn nỉ Trí Tú

- Thôi được rồi...này là do em muốn đó nha. - Trí Tú thấy ánh mắt ấy làm sao cô có thể từ chối được

- Dạ~ - Trân Ni được đồng ý liền cưới tít mắt..m

Trí Tú bước vào phòng tắm chung với Trân Ni, em ấy ngây ngô trong bồn tắm dọc nước, Trí Tú ngại đỏ cả mặt, bước từ từ vào nhà tắm lần đầu Tú trong trường hợp này vừa ngại vừa không biết nên làm gì...

- Tú...sao Tú không vô tắm. - Trân Ni thấy Trí Tú đứng ngay cửa đơ

- Ừm..Tú vô liền... - Trí Tú giật mình, cô hít thật sâu rồi bước vào bồn chung với Trân Ni

- Dọc nước xíu nữa... là ra ngoài tắm xà bông cho chị nha. - Trí Tú nhìn ấp úng nói

- Dạ~ - Trân Ni vui vẻ dọc nước tiếp

Trí Tú cùng Trân Ni vô bồn tắm ngâm nước, Trân Ni vui vẻ dọc nước còn Trí Tú cứ ngẩn ngơ nhìn Trân Ni dọc, cô đỏ hết cả mặt...

- Tú bệnh hả? Sao mặt đỏ hết vậy?

- Không...thôi đi ra Tú tắm xà bông rồi ra lẹ nè...

- Dạ~

Trí Tú và Trân Ni đứng dậy cùng lúc, càng khiến cho Trí Tú ngại ngùng hơn, Trí Tú kêu Trân Ni quay lại bồn nước để cô tắm trước...

Cô tắm xong thì quay lại bồn kêu Trân Ni ra ngoài tắm xà bông, Trân Ni vui vẻ chạy ra lấy xà bông,...

Em lo vui chạy giỡn không chú ý sàn nước trơn, liền trượt chân té...

Trí Tú lúc này ngại không muốn nhìn Trân Ni nên nhắm mắt quay chỗ khác không chú ý, khi nghe tiếng bạch, cô liền quay lại thấy Trân Ni té ngồi bệt dưới đất, Trí Tú lúc này lật đật ra khỏi bồn chạy lại phía Trân Ni...

Trân Ni bị té nên đau em thấy Trí Tú chạy lại thì không kiềm nữa mà òa khóc...

- Oaaaaaaa...

- Nín...Tú thương Tú thương...em đau ở đâu... - Trí Tú dỗ em nín

- Hic...đau ở mông ở tay... - Trân Ni dụi mắt ôm Trí Tú

- Rồi...rồi Tú thương,  ngồi lên ghế Tú tắm cho em luôn cho... - Trí Tú ngại nhưng giờ Trân Ni đang khóc sao cô có thể thoát ra được, đành để em ôm cô vậy

- Dạ...hic... - Trân Ni lúc này mới bắt đầu thả Trí Tú ra, em dụi mắt đợi Trí Tú lấy ghế cho em

Trí Tú đành lấy chiếc ghế để cho em ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, cô tắm cho Trân Ni tay cô chạm hết khắp cơ thể mềm mịn của Trân Ni, cô ngại đỏ cả mặt... 30 mấy nồi bánh trưng lần đầu tiên cô đụng vào người con gái không ngại mới lạ...

...

Cuối cùng tắm cũng xong, thường cô tắm có 5 phút, bữa nay cô với Trân Ni hơn nửa tiếng mới ra khỏi nhà tắm...

- Ngồi yên đi, mới té mà còn chạy giỡn được hả? - Trí Tú nhịu mày lại kêu Trân Ni lại ghế ngồi

- Tú hung dữ quá à! - Trân Ni vừa đi lại ghế vừa phụng phịu nói

- Ai biểu em té, biết Tú lo không! - Trí Tú nói

- Tú hung dữ! - Trân Ni chu mỏ nói

- Ngồi yên Tú sấy tóc cho rồi muốn chạy giỡn thì chạy giỡn... - Trí Tú nhéo nhẹ chiếc má bánh bao của Trân Ni

- Dạ~ - Trân Ni cười gật dầu

Trí Tú sấy tóc cho Trân Ni, em ngồi nhìn Trí Tú sấy tóc cho em, Trân Ni cứ cười tủm tỉm nhìn Trí Tú...

- Sao mà cười hoài vậy? Trí Tú vừa sấy vừa hỏi Trân Ni

- Tại không nghĩ có ngày Ni gặp lại Tú! - Trân Ni vừa vẩy chân nhỏ bé vừa cười trả lời

- Hay quá ha! Lâu không gặp bắt tui tắm cho cô luôn. - Trí Tú cười chọc Trân Ni

- Tú không thích thì Ni tự tắm. - Trân Ni phồng má nói

- Không!.. Lỡ em té nữa sao... Em mà té Tú đánh đòn em á - Trí Tú lắc đầu không chịu

- Hứ! Hung dữ... Hồi đó Tú hiền lắm cơ. - Trân Ni giận phồng má nói

- Bây giờ tui già nên tui hung dữ rồi, có làm người yêu tui nữa không? - Trí Tú hôn nhẹ lên tóc Trân Ni rồi nói

- Già hồi nào vẫn đẹp mà! - Trân Ni nhìn Trí Tú rồi nghiêm túc nói

- Nịnh là giỏi... - Nghe xong cô bật cười rồi nói

______________________________

Trân Ni lên giường nằm trước nhìn Trí Tú sấy tóc,...

Trân Ni thấy Trí Tú sấy xong thì chạy lại đu lên người Trí Tú...

- Ngủ với Ni...

- Thôi...xưa em là ma, còn giờ em là con người rồi vậy sao được. - Trí Tú ngại, cô định ra ghê sofa ngủ

- Ni là người yêu Tú mà, bộ Tú hỏng làm người yêu Ni nữa hả? - Trân Ni chu mỏ nói

- Nhưng mà...

- Tú...hết thương Ni rồi. - Trân Ni rưng rưng nói

- Không có...không có...nín Tú thương... - Trí Tú xua tay dỗ dành Trân Ni

- Vậy sao Tú không muốn ngủ với Ni... - Nước mắt Trân Ni bắt đầu rơi trên má em

- Tại Tú ngại... - Trí Tú đành nói thật

- Tú già vậy mà còn ngại... - Trân Ni nghe Trí Tú liền phì cười

- Ủa, tui đợi em 30 mấy năm chưa có mối tình nào luôn đó... - Trí Tú quê liền nói

- Vậy sao giờ có em mà Tú cũng không muốn ngủ. - Trân Ni nói

- Thì...ngủ thì ngủ...ai nói em ngốc vậy...chị thấy em khôn như quỷ vậy. - Trí Tú quê liền nói

- Hehehe, em lớn rồi nha phải khôn chứ. - Trân Ni cười nói

- Vậy he, ngủ nè. - Trí Tú nói

- Ni ngủ ngon! - Trân Ni cười chúc Trí Tú

- Tú ngủ ngon! - Trí Tú cười xoa đầu Trân Ni

Trí Tú lên giường với Trân Ni, vừa chui vào mền cảm giác ấm áp đến kì lạ, Trân Ni xát lại gần Trí Tú, rồi cười khúc khích ôm Trí Tú lại em dụi dụi vào người Trí Tú, cô do lâu rồi nên có chút ngại nhưng Trân Ni ôm vậy cô cũng có động lực mà ôm Trân Ni lại, hai người xoay hướng về nhau mà ôm lại ngủ...

----------------------------------------------------







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro