Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với tính cách như vậy của Lisa mà nói, nghĩ cái gì nói cái đó, không có gì phải ngượng cả, dù sao sớm hay muộn cũng phải thổ lộ với cô gái này, thế nên nói sớm một chút hay muộn một chút cũng không khác gì nhau.

Sau khi quăng bom rồi, cô thật ra cảm thấy tâm tình thoải mái vui sướng hơn rất nhiều, phải biết nỗi nhớ thương chất chứa nghẹn ứ trong lòng lại vẫn phải giả bộ nghiêm trang ở bên nàng là một chuyện rất khổ sở, hiện tại cô có thể danh chính ngôn thuận đi hoà tan ngọn núi băng ngồi kia. Nhưng cô lại không nhận ra ánh mắt phức tạp cực kỳ của nàng nhìn mình, thật giống như cái chai chứa một linh hồn xao động không yên phận trong lòng nàng bị đánh nát.

Nàng có nhỏ đến đâu thì cũng đã là một nữ nhân đầu 2 rồi, có "trạch" cũng biết trong xã hội không phải chỉ có tình yêu giữa nam và nữ, chỉ là nàng không muốn đưa ra giả thuyết đó, nàng không dám cũng không muốn, những lời này tựa như một trái bom hẹn giờ, nàng biết tuỳ thời đều có khả năng nổ tung càng kịch liệt, lại vẫn như trước dùng tâm tính giống đà điểu để trốn tránh, trốn tránh không phải đối mặt.

Nàng chưa từng đặt chân vào những điều trái với thuần phong mỹ tục, ý tưởng đó đối với một cô gái ngoan ngoãn như nàng vô hình tăng lên cảm giác tội lỗi trong lòng nàng, cũng khiến Lisa long đong lận đận trên con đường vận mệnh theo đuổi nàng.

Nhận ra mình động lòng cũng không đáng sợ, đáng sợ là không thừa nhận, không muốn thừa nhận, ép trái tim mình chấp nhận mệnh đề "không hề động lòng" là thật.

Cũng giống như nàng hiện tại, trong đầu rối loạn thành một mớ, càng đáng sợ là, trái tim nàng chẳng những không cảm thấy không thể chấp nhận, mà ngược lại có thêm một phần vui sướng không nên xuất hiện.

Cái cảm giác động tâm không nên có này càng khiến nàng kiên định quyết tâm muốn hoàn toàn chặt đứt nghiệt duyên giữa mình và Lisa. Nếu nói cô là còn trẻ coi trời bằng vung, đem cảm giác sùng bái hay cảm tình trở thành tình yêu, như thế bản thân nàng cũng có một chút tâm tư dao động, đó quả thật là bị ma xui quỷ ám, không xứng làm thầy người khác.Trời biết ngày đó nàng bị thổ lộ xong chật vật chạy trối chết về nhà thế nào. Về nhà rồi liền một mình ở trong phòng yên lặng tự thuyết phục mình, ý đồ muốn áp chế trái tim không biết nghe lời kia. Nhưng tất cả tình cảm bí mật không thể thành hiện thực, không thể tin trong khoảng thời gian này theo dòng kí ức mãnh liệt ùa về, tựa như cơn hồng thuỷ tránh không nổi, trong nháy mắt nhấn chìm lý trí còn sót lại không nhiều lắm của nàng, đáng sợ tới mức khiến cả đêm nàng đều không ngủ ngon, hơn nữa cảm thấy phi thường xấu hổ khi mình không lập tức cắt đứt sạch sẽ, mà lại còn có cảm tình dao động lớn đến thế.

Nàng tránh mọi khả năng tình huống có thể gặp Lisa, giống mèo vờn chuột, đến cuối cùng ngay cả người có sinh mệnh lực giống "tiểu Cường" như Lisa cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng trước cửa văn phòng thở dài. Bởi vì nàng căn bản tránh né cô như tránh ôn dịch, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho, càng đừng nói là tiến thêm một bước, điều này khiến Lisa buồn bực thật lâu đối với nỗi xúc động nhất thời của mình.

Nàng không ngờ mình sẽ tình cờ gặp Lisa trong một hoàn cảnh còn chưa nghĩ ra cách đối phó, sự tình có vẻ lại thăng cấp.....

"Quý khách, ngại quá, chỗ ngồi hôm nay đều đầy rồi, nếu không để tôi giúp anh ghi tên, một lát nữa có chỗ trống sẽ lại thông báo cho hai vị được không?"

Mark Tuan đón Chaeyoung tan làm, thuận tiện trực tiếp đến ăn ở một quán ăn trong trường, lại không ngờ quán nào cũng đầy ắp, đây là quán cuối cùng, lại vẫn đầy ngập khách.

Đã lâu Lisa không nhìn thấy nàng, cũng hiểu nàng đang trốn mình, cảm giác mất mát khi mỗi ngày không thường xuyên xuất hiện khiến cô không cách nào an tĩnh lại. Mỗi khi an tĩnh, khuôn mặt thanh lệ của nàng sẽ hiện lên trước mắt, theo đó là vẻ mặt kinh ngạc lại hoàn toàn không có cách nào chấp nhận của nàng ngày đó.

Con người chính là một loài động vật như thế, lúc bạn khổ sở, bạn sẽ hèn mọn phóng đại cả trăm lần chuyện khiến bạn đau khổ để rồi nhấm nháp cảm giác thống khổ kia. Loại đơn phương thật lâu rồi mắt thấy phải từ bỏ như thế, thật không cam tâm, không cam lòng, lại không có cách nào, cảm giác bỏ không được buông không nổi ấy ngày ngày tra tấn Lisa.

Cuối cùng, cô cũng hiểu ra cứ như thế thật suy sút quá mức, đành phải hẹn Jaehyun ra chè chén ở quán "Giang Hồ", thuận tiện đem nỗi khổ trong lòng chia sẻ với hắn.

Ngay khi ăn được một nửa lại đột nhiên nhận thấy một cảm giác quen thuộc ùa tới, Lisa ngẩng đầu nhìn ra cửa, không ngờ trông thấy thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng chưa thấy mấy ngày qua. Vì sao cô có thể liếc một cái liền thấy nàng, tìm được nàng, mà nàng còn tỏ vẻ không nhìn ra giữa biển người mênh mông bản thân cô dùng ánh mắt nóng cháy thế nào để nhìn nàng chăm chú.

Nàng đứng bên cạnh Mark Tuan, chẳng hợp với bầu không khí ồn ào náo động xung quanh. Thanh nhã như đoá hoa sen trong nước, gần bùn mà chẳng dính bùn. Cho dù là nơi ồn ào ầm ĩ như thế, nàng cũng chỉ lạnh nhạt đứng đó, chỉ như thế cũng khiến Lisa không dời được tầm mắt. Nhưng nam nhân đứng cạnh khiến hô hấp của cô có chút ngưng trệ.

"Lisa, đang nhìn gì thế?"

Jaehyun dùng tay vẫy vẫy trước mặt cô, lấy làm lạ khi đột nhiên cô im lặng, ánh mắt đờ đẩn ra.

"À, không có gì!"

Lisa cúi đầu, vừa ăn cơm vừa qua loa đáp. Lòng đã ẩn ẩn đau đớn, tên đàn ông cao lớn anh tuấn không chút thua kém đứng bên cạnh Chaeyoung, nàng đứng cạnh hắn có vẻ giống chú chim nhỏ nép vào người. Đó chắc hẳn là vị hôn phu của nàng, là vì hắn nên mới tránh né cô sao? Nỗi phiền muộn cùng khổ sở đột nhiên tràn vào tim khiến cô không giống trước kia vừa thấy nàng liền chỉ hận không thể nhào tới.

"Ủa?! Đó không phải giáo sư Park sao?"

Jaehyun theo ánh mắt Lisa thấy được nàng, hắn từng là lớp trưởng của khoa Văn, mà nàng lại là giáo sư chỉ đạo của khoa Văn, so sánh với người khác, nàng và Jaehyun xem như rất thân quen. Jaehyun thấy nàng và Mark Tuan không có chỗ ngồi ăn, dù sao cũng là giáo sư của mình, hắn cho rằng lờ đi một chuyện như thế là việc hắn không làm được. Lisa bên cạnh còn chưa điều chỉnh được cảm xúc, chưa kịp ngăn cản thì Jaehyun đã đứng lên đi.

"Giáo sư Park! Nếu cô không ngại thì có thể ngồi cùng tụi em!"

"Ừ, vậy cũng được. Xin lỗi đã quấy rầy."

Lo lắng để về nhà rồi ăn thì muộn quá, chung quanh cũng không có quán ăn khác, Mark Tuan cũng thương nàng, liền tự chủ động đồng ý.

"Không...không cần khách khí."

Mark Tuan phong độ vươn tay về phía Jaehyun, thế lại khiến anh chàng cao lớn này cảm thấy mất tự nhiên cực kì, hắn trước giờ đều không câu nệ tiểu tiết, đây vẫn là lần đầu tiên gặp một nam nhân thân sĩ như vậy, trong lúc nhất thời không thể thích ứng được phương thức của người kia, làn da vốn màu cổ đồng lại ẩn ẩn hiện lên chút hồng.

[Ủa??Jaehyun??]

Lisa ngồi dựa bên cửa sổ, nhìn nàng kéo tay Mark Tuan đi tới, bức tranh này trong mắt cô rất chói, chói mắt đến nỗi muốn huỷ hoại hình ảnh ấy. Nàng là một cô gái đã có bạn trai. Tuy từ năm thứ nhất cô đã biết chuyện này là thật, nhưng sự thật này vẫn khiến Lisa nghẹn tức trong lồng ngực, khó chịu đến buồn nôn.

Lúc nàng tới bên này ngồi xuống liền thấy Lisa, lòng tự dưng căng thẳng, tay đang kéo Mark Tuan bất giác buông lỏng, trong tiềm thức, nàng có nỗi xúc động muốn chạy trốn.

Kiềm chế suy nghĩ tra tấn tâm trí này rồi mới nhận ra nếu nàng không vào, Lisa hẳn sẽ cùng Jaehyun một mình ăn cơm. Đặc biệt sau khi thấy động tác thân mật khi Jaehyun vỗ vỗ đầu Lisa, nàng cảm thấy như có cái gì đó trào dâng trong lòng, cực kỳ không thoải mái.

"Chào giáo sư!"

Cô đè nén nỗi khó chịu, đứng dậy chào Chaeyoung, ngữ khí không chút thân mật, còn cố ý dùng kính ngữ chứ không phải thân thiết gọi là "Park tỷ", sự lạnh nhạt chưa từng thấy này khiến hô hấp của nàng mãnh liệt cứng lại.

Nhìn vẻ mặt giận dỗi và vẻ khó chịu trong giọng nói của Lisa, lòng nàng cũng chẳng hề dễ chịu hơn.Quả bom nổ ngày đó giống như ngọn nến, thắp lên ngọn lửa nho nhỏ trong lòng nàng, hoà trộn với sự ồn ào trong quán khiến nàng cảm giác phiền muộn cực kỳ, khiến cõi lòng như mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng của nàng lại bắt đầu có cảm giác rung động như trước khi cơn sóng thần ập đến.

Đồng ý lời mời của Jaehyun khiến nàng đột nhiên rất muốn sự nhiệt tình trước kia của Lisa, tuy loại cảm xúc này đến mạc danh kì diệu, nhưng tự dưng khiến tâm tình nàng từ ánh nắng tươi sáng biến thành mây đen dày đặc.

Nhưng sau khi nhận ra loại cảm xúc này thật sự rất không thích hợp, một người quen thói  luôn giữ tâm lạnh băng giống nàng đã rất nhanh điều chỉnh tâm tính của mình, cứ nghĩ đến việc nàng chỉ có thể coi Lisa như một học trò mà thôi, cơn sóng trong lòng cũng nhỏ đi rất nhiều.

Một bữa cơm ăn thật vô vị, Lisa vốn nói nhiều như chú chim sẻ lại im bặt. Một câu mà cô nói cũng không hơn mười chữ, cho dù nói cũng chỉ đơn giản "ừ, ờ". Lisa cũng không hiểu vì sao cô không vượt qua được chính mình, nhưng tâm tình lại kém đến cực điểm, khiến cảm giác thèm ăn đều thẳng tắp tụt xuống. Cô tự nhủ với mình, tên đàn ông kia không phải chỉ là vị hôn phu thôi sao, còn chưa kết hôn mà! Cho dù kết hôn rồi cũng có thể ly hôn!

Nhưng dù cô tự củng cố tâm lý rồi, vẫn không có cách nào nhìn nàng và Mark Tuan ngồi cùng nhau, anh một miếng em một miếng cùng ăn. Đặc biệt ngày đó tuy không tính là cô chính thức tỏ tình, nhưng lại khiến từ sau khi nàng biết được suy nghĩ trong lòng cô rồi liền vẫn trốn tránh cô. Giờ lại tình thân ý thiết ăn cơm cùng vị hôn phu.

Tuy căn bản nàng cũng không là gì với Mark Tuan, vẫn tao nhã ăn cơm giống bình thường, không nói chiều, thi thoảng cũng xen kẽ đáp lại vài câu với Mark Tuan và Jaehyun, nhưng trong mắt Lisa, hành vi thân mật đó của hai người quả thật muốn ép cô phát điên.

Trong lúc đó, Mark còn thân sĩ gắp thức ăn cho nàng, nàng mỉm cười đáp lại, đó là nụ cười ôn nhu mà Lisa chưa bao giờ từng thấy. Lisa mê đắm đến hồ đồ, đồng thời lòng cũng chua chát muốn chết, bởi vì đối tượng mà nàng cười không phải là cô. Khoảnh khắc đó, cô đột nhiên rất muốn chặt phăng bàn tay của Mark Tuan, trực tiếp ném xuống sông cho cá ăn.

Mark Tuan đáng thương suốt bữa cơm đều bị một đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm, may là tâm tư của hắn đều đặt trên người nàng, nếu không thì bị nhìn như vậy, quả thật nuốt không trôi.

"Giáo sư Park, khi nào thì hai người phát thiệp cưới đây?"

Jaehyun thần kinh thô, ngây thơ vô số tội, cũng không chú ý tới vẻ mặt khác thường của Lisa, trêu ghẹo tò mò hỏi. Vừa nghe đến vấn đề này, Lisa đang cúi đầu ăn cơm bỗng muốn mắc nghẹn tới mức khựng lại, dỏng tai nghe câu trả lời, quan trọng là Chaeyoung nghĩ gì.

"Chuyện này......"

Nàng sợ nhất chính là vấn đề này, nhưng sinh viên của mình hỏi, dù sao cũng không tiện cứ thế im lặng, làm bộ như mình không nghe thấy. Nàng ấp úng không biết trả lời thế nào, lại bị Mark Tuan tiếp lời.

"Chỉ cần giáo sư Park của mấy người nói bằng lòng, tôi có thể cưới cô ấy ngay ngày mai."

Nụ cười hạnh phúc dạt dào bừng nở trên khuôn mặt cương nghị của người đàn ông kia, hai mắt nhìn nàng thâm tình dị thường. Hắn thật sự rất thích cô gái này, tuy rằng hắn chưa từng có một tình yêu ngọt ngào nên có, nhưng hắn lại thích khí chất băng thanh đó của nàng.

"Thế thì chắc nhanh lắm, giáo sư Park cũng chờ anh chính thức cầu hôn với cô ấy đó. Ha ha, lúc phát thiệp cưới đừng quên em nhé!"

Jaehyun vui vẻ cười, lộ ra răng nanh tuyết trắng, quả thật là một chàng trai rạng rỡ như ánh mặt trời.

[Jaehyun đẹp lắm bà con ơi!!]

Mark Tuan cũng bị cuốn hút, khoé miệng hơi hơi nhếch lên một độ cong mê người.

Chỉ có Lisa cuối cùng cũng nghe không nổi nữa, bên kia tình chàng ý thiếp, bộ dáng nàng cúi đầu ngượng ngùng, nhìn qua cực kì giống một khuê nữ đang chờ lang quân như ý. Chiếc đũa trong tay càng siết chặt, đến mức sắp bị bẻ gãy.

Không ngờ sẽ kết hôn, hơn nữa Park Chaeyoung còn chờ mong đến thế?!

Có hôn ước gì đó Lisa không sợ, cô chỉ sợ trong lòng nàng đã có người yêu.

Chẳng lẽ cô đã lầm rồi sao? Trong lòng nàng đã có người khác?

Trong suy nghĩ, Lisa cảm thấy một người lạnh như băng giống nàng sẽ không có ai trong lòng, nếu không sao có thể bình tĩnh đối xử với mọi việc, lạnh lùng không giống người đến thế. Nhưng hiện tại khuôn mặt nàng đỏ bừng, nở rộ như đoá hoa đào khiến Lisa cảm thấy có phải cô phân tích nàng sai lầm rồi không.Nàng không hề lạnh nhạt, không phải không có cảm tình, nàng chỉ là ở trước mặt người đặc biệt kia mới có thể biểu lộ một mặt khác, mà lớp mặt nạ thanh lệ, lạnh nhạt kia là dành cho những người không liên quan, đúng, nàng đã từng nói "Dù sao chúng ta cũng chẳng liên quan gì với nhau". Người đặc biệt quan trọng nhất đã được trao tên rồi!

Việc này đối với Lisa vừa chớm nở mối tình đầu bị giả thiết của cô đả kích không nhẹ, một trái tim thất khiếu linh lung hoàn toàn tan nát.

Một bàn bốn người, chỉ có mình cô tràn ngập lửa giận không có chỗ phát tiết, cứ thế tiếp tục, cô cảm thấy mình sẽ không kiềm chế được nước mắt tràn mi.

"Bốp!"

Đôi đũa bị Lisa hung hăng đập trên bàn, bật dậy, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của ba người kia, tông cửa xông ra ngoài.

Phía sau là một đôi mắt gắt gao dõi theo Lisa, mang theo nỗi đau lòng sâu sắc cùng tâm tình khác thường kiềm chế không được.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro