Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi khoảng cách rất ngắn, chị liền trầm giọng ra lệnh, hơi thở nóng bỏng vây lấy khuôn mặt cô

" Mau đưa điện thoại của em cho tôi "

Cô lúng túng vội run rẩy móc điện thoại ra giao nộp, thấy chị bấm một dãy số vào, sau đó đưa lại cho cô, nói tiếp

" Em trở về nghỉ ngơi, chiều chúng ta sẽ đi chơi."

Cô như chộp được cơ hội, vội vàng " Được " một tiếng bỏ chạy.

Nhìn cô chạy như trối chết, khóe miệng chị liền kéo lên.

Thật dễ bắt nạt! Cô càng ngày càng đáng yêu, thật mong cô mau yêu chị đi a

Jisoo về phòng liền trèo lên giường ôm hai má đang nóng hổi của mình lại, đem điện thoại ra xem.

Jennie đem số điện thoại của chị lưu vào điện thoại của cô, còn để số một, nhưng mà chưa có đặt tên.

Trong đầu liền nghĩ đến cảnh dồn tường ban nãy, mặt cô ửng hồng. Đem tên đổi thành " Lưu manh ", hả dạ vất điện thoại qua một bên, sau đó lăn ra ngủ.

Ba giờ.

Nắng chiều đã héo hắt vào trong phòng của Jisoo. Một đợt chấn động trên đầu kèm theo một đoạn nhạc vang lên, cô đưa tay với lấy điện thoại, nhìn hai chữ " lưu manh " nhấp nháy trên màn hình, cô thiếu chút nữa lăn luôn xuống giường. Vội vàng bấm nút nghe, bên kia truyền đến một giọng trầm trầm, có vẻ hơi không vui

" Em còn định để tôi đợi bao lâu nữa? Mau xuống đại sảnh! "

Jisoo còn đang ngái ngủ, sau đó mơ mơ màng màng nhớ đến cuộc hẹn liền ngồi bật dậy, mặt tỉnh như sáo, đáp lại

" A, quên mất! Tôi xuống bây giờ đây! "

Sau đó, bằng tốc độ nhanh nhất, cô rửa mặt, thay đồ, nhanh chóng chạy xuống đại sảnh.

Tây Hồ chính là một cái hồ nước vô cùng trong, có thể nhìn thấy những con cá chép tung tăng bơi lội ở dưới. Xung quanh hồ có trồng những khóm hoa đủ sắc màu bao quanh, có vài cây cao lớn tỏa bóng râm ra mặt hồ, dưới gốc cây có đặt vài cái ghế đá. Buổi chiều ở đây vô cùng mát mẻ nên có rất nhiều người đến đây.

Jisoo lăng xăng cầm hai chai nước chạy tới một cái ghế đá. Một chai cho cô, còn một chai, là cho tên lưu manh kia.

Jennie mặc một bộ đồ thoải mái ngồi dựa lưng vào ghế đá. Trên mặt còn đeo một cái kính râm. Dáng vẻ lười biếng vậy mà vẫn vô cùng vô cùng xinh đẹp, đúng hơn nên dùng từ "gợi cảm".

Cô bực mình, chị không có chân chắc, muốn uống thì tự đi mà mua, còn bắt cô chạy đi mua nước xa muốn chết. Ban đầu cô phản kháng, sau đó bị ánh mắt bức người liền cụp đuôi đi mua.

Cô tức giận đem chai nước vất vào người chị, Jennie nhanh chóng chụp lấy, nhìn cô nhếch khóe miệng một cái.

Ngồi được một lúc, chưa được nghỉ ngơi bao lâu cô liền bị chị lôi qua bên kia bờ hồ. Ở chỗ này rất đông người nha, mọi người đều đang cầm một đồng xu sau đó thảy vào một cái hộp bằng inox ở giữa hồ. Đa số đều không vào, có người thảy đến miệng hộp lại bị văng ra. Do đó nhìn ở chung quanh hộp có rất nhiều đồng xu.

Jennie chỉ vào cái hộp đó, nói với cô, giọng vô cùng nghiêm túc

" Em thấy cái hộp kia chứ? "

Cô nhìn vẻ nghiêm túc của chị, cũng nghiêm túc theo, gật đầu một cái. Chị nói tiếp

" Nếu em ném trúng đồng xu vào đó, sau đó cầu nguyện một điều ước, phải thật thành khẩn, điều ước đó sẽ thành sự thật "

Hai mắt cô bỗng nhiên sáng lên, hỏi lại

" Thật sao? "

" Tôi lừa em bao giờ chưa? Em còn không thấy mọi người đều ném vào à? "

Cô đảo mắt khinh bỉ, chị tất nhiên đã rất nhiều nhiều lần lừa rồi. Nhưng mà đúng là mọi người cũng ném đồng xu vào đó.

Cô liền tin tưởng, móc ra trong túi áo một đồng xu nhỏ. Nghiêm túc, thật cẩn thận đem ném nó đi.

" A, trúng rồi! "

Trúng rồi. Không ngờ cô ném đồng xu thật giỏi. Sau đó cô chắp hai tay, nhắm mắt lại, rất rất thành khẩn ước nguyện.

Lúc cô sắp ước nguyện xong, bên tai liền vang lên giọng nói nén cười của Jennie

" Ước xong chưa? "

" Sắp xong rồi! " Cô đáp lại, mắt vẫn nhắm.

" Bé con! " Chị lại gọi

" Hử? " Cô vẫn chuyên tâm cầu nguyện

" Tôi đùa đấy! "

Cô hóa đá, nhìn chung quanh, không ít người nhìn cô với con mắt khó hiểu. Cô quay lại, cái con người kia đã sớm chạy lên trên.

Sau này cô hỏi Minhee, thì cô ấy mới nói, mọi người chỉ ném đồng xu chơi chơi vậy thôi, giống như họ thuận tay thử tài ném xa của mình, không hề có chuyện thành khẩn ước nguyện gì đó.

Quả nhiên, cô lại bị lừa! Lần này vô cùng mất mặt a!

***

Buổi tối, mọi người trong công ty tụ họp lại ở một sân cỏ trống trong khuôn viên của Haeundae cùng nhau mở party ngoài trời. Nơi đó cũng gần khách sạn.

Jisoo vốn không định đi, nhưng Jennie cứ nhặng cả lên bắt cô đi cho bằng được, với lại cô nghĩ đây là hoạt động của công ty, ai cũng tham gia, cô không đi cũng rất kì, nên cô miễn cưỡng xách thân đi.

Mọi người tối nay đều ăn mặc rất đẹp. Nhất là những nhân viên nữ. Sở dĩ như vậy là vì họ nghe được, buổi tiệc tối nay, cũng có sự tham gia của tổng giám đốc. Vì thế phải ăn mặc sao để lọt vào mắt tổng giám đốc chứ. Bọn họ vẫn có người chưa từ bỏ ý định leo lên chiếc ghế Kim Phu Nhân.

Jisoo nhìn lại mình, một chiếc váy phối. Ở trên là áo sơmi trắng liền với ở dưới là một chiếc váy jean đen mềm qua hơn đầu gối, tay áo cũng viền một đường nhỏ bằng vải jean mỏng như phần váy, cột thêm một cái nơ nhỏ ở hai cổ tay. Tóc mới gội thả xuôi hai bên vai, một chút trang điểm cũng không. Nhưng mà, thoạt nhìn rất gọn gàng, dáng vẻ của cô đã vốn đáng yêu, chiếc váy đơn giản nhưng làm cho cô rất xinh xắn.

Không sao, chỉ cần gọn gàng là được. Cô cũng không cần đẹp, chủ yếu tới ăn, không phải tới để tia tổng giám đốc, có cho cô cũng không thèm. Cô chỉ muốn ăn cho no cái bụng và chơi cho đã sau đó về ngủ cho sướng mắt mà thôi.

Chừng mười lăm phút sau, trong lúc cô đang vùi đầu tìm kiếm món nào ngon nhất để thử liền cảm thấy không khí xung quanh khác thường. Có một vài tiếng phụ nữ trầm trầm trồ trồ. Cô liền ngẩng đầu lên quay lại. Quả nhiên, người khiến không khí chung quanh thay đổi chỉ có một, chính là vị tổng giám đốc đại nhân của cô.

Chị mặc một cái quần tây đen thẳng, áo sơmi trắng làm toát lên vẻ mỹ nữ có thể giết chết người. Khuôn mặt tượng tạc vô cùng xinh đẹp hoàn hảo. Tóc chia ngôi lệch được vuốt gọn gàng.

Nhưng mà sau khi cô nhìn qua nhìn lại một chục lần, khẳng định không có hoa mắt mới phát hiện ra, chiếc váy của cô cùng bộ tây của hắn, nhìn như đồ couple vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro