Stray cat (pt.2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note!

Author: yerimient
Translator: -sourtd
___

Khi cơn mưa đã dịu lại thành một cơn mưa phùn nhỏ. Cô và Jennie đã dành ra hai giờ để xem những bộ phim và chương trình mà cô thích, và Jennie dường như không bận tâm. Trên thực tế, Jennie đã xem trong sự kinh ngạc, vì đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy xem một bộ phim.

Trong khi Jisoo bận rộn dọn dẹp và đóng cửa sổ, thì Jennie đã quan sát cô. Jisoo có vẻ như đang sống một cuộc sống đơn giản trái ngược với Jennie. Cô cũng có vẻ khá lười biếng nhưng rất giàu tình cảm.

"Jennie, cô có muốn ngủ trên giường cùng tôi không? Hoặc nếu cô cảm thấy không thoải mái thì tôi sẽ nhường cho cô." Jisoo vừa nói vừa đi về phía Jennie, mọi công việc đã hoàn thành.

"Không, không sao... Tôi có thể ngủ ở sofa." Jennie trả lời.

"Cô chắc chứ? Cổ cô có thể bị đau vào buổi sáng nếu cô ngủ ở đó, điều đó không được thoải mái cho lắm, tôi đã từng trải qua cảm giác đó rồi."

"Tôi lớn rồi không còn là con nít nữa, tôi có thể ngủ trên sofa!" Jennie cau mày, nói.

Jennie tự cảm thấy mình thật dũng cảm! Cô nàng có thể ngủ trên ghế sofa một mình, trong bóng tối, tại nhà một người lạ.

Jisoo nhướng mày, thích thú với câu nói của Jennie. Cô chỉ nhún vai và đi lên lầu.

"Chờ ở đây!"  Cô nhanh chóng mang một chiếc gối, một tấm chăn và một con thỏ hồng.

"Đây là Gaji. Nó sẽ giúp cô ngủ ngon vào ban đêm." Jisoo đã giao nộp tất cả.

"Gaji?" Jennie nhìn món đồ chơi nhồi bông.

Jisoo gật đầu.

"Nếu cô sợ thì lên phòng ngủ cùng tôi!"

"Sao cũng được." Jennie gắt gỏng nằm xuống sofa, chắc chắn không thoải mái, không có gì lạ khi Jisoo cố thuyết phục Jennie ngủ trên một chiếc giường thích hợp.

"Ngủ ngon, Jennie."

"Hừm, chúc ngủ ngon."

Jisoo tắt đèn trước khi bước lên lầu, để lại tất cả cho Jennie.

"Không sao đâu, dù sao tôi cũng có Gaji." Jennie vừa nghĩ vừa chìm vào giấc ngủ. Mi mắt Jennie như muốn càng ngày càng nặng, cho đến cuối cùng chỉ còn là bóng tối.

***

Tai của Jennie giật giật.

Có gì đó không ổn!

Jennie cố gắng từ chối nó, nhưng bản năng trong cô ấy đang nói với cô ấy rằng cô ấy có thể không được an toàn. Ôm Gaji chặt hơn, Jennie buộc mí mắt mình mở ra khi cô ấy nhìn xung quanh.

Jennie ngồi dậy, cổ cứng và tai dựng đứng.

Dường như không có bất cứ điều gì khác thường. Jennie lại nằm xuống, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cô nàng cố gắng nhắm mắt lại, nhưng không thể. Jennie cảnh giác, sợ hãi và lo lắng.

Jennie đã thử đếm cừu để ngủ nhưng tất cả đều vô ích. Jennie hét lên khi nghe thấy tiếng gì đó đập vào cửa sổ, nhưng lại thở dài khi nhận ra đó chỉ là một cành cây.

"Có nên...?" Jennie tự hỏi với bản thân khi liếc nhìn lên cầu thang, nhưng ngay lập tức lắc đầu. 

Jennie cố gắng nhắm mắt lại và suy nghĩ về điều khác.

Jennie không thể làm điều này!

Jennie không muốn thừa nhận, nhưng cô nàng không cảm thấy thoải mái khi ngủ một mình. Lông mày nhíu lại, Jennie lẻn lên lầu với tất cả mọi thứ trong tay. Nhớ ra phòng ngủ của Jisoo ở đâu, Jennie nhẹ nhàng mở cửa.

Jisoo đang ngủ ngon lành với Dalgom trên người cô, đuôi của Dalgom từ từ vẫy vẫy. Jennie đóng cửa cẩn thận, rón rén đến bên giường của Jisoo. Chú chó Maltese dễ thương hẳn đã cảm nhận được Jennie vì nó đã mở mắt và ngồi dậy.

Hoảng sợ khi nghĩ rằng Dalgom có thể bắt đầu sủa và khiến Jisoo thức giấc, Jennie bắt đầu khoanh tay và lắc đầu. Dalgom chắc chắn sẽ không hiểu... Jennie biết, nhưng cô ấy vẫn thử làm theo cách nào đó.

Lúc đầu, chú chó con màu trắng đã mở miệng và Jennie sẵn sàng chạy lại, giả vờ đang ngủ, nhưng may mắn thay, nó chỉ ngáp. Jennie thở phào nhẹ nhõm khi Dalgom quay lại ngủ.

Jennie tiến lại gần giường và đặt cái gối xuống. Cẩn thận đắp chăn rồi từ từ chui vào ngay mép giường. Jennie cảm thấy thoải mái hơn bằng cách nào đó... có lẽ chiếc ghế sofa thực sự rất tệ.

Và cuối cùng, Jennie đã rơi vào giấc ngủ.

***

Jisoo tỉnh dậy và ngay lập tức cảm thấy như có thứ gì đó đang đè nát. Ôi trời ơi! Dalgom có ​​phát triển vượt bậc chỉ sau một đêm và giờ đang nằm đè lên cô? Jisoo cố dụi mắt nhưng nhận ra tay mình đang nắm lấy cánh tay của người khác.

Và đó là khi cô nhận thấy một chiếc đuôi màu nâu gần chân của mình.

"Jennie?" Jisoo cố gắng gọi, nhưng cô nàng đã ngủ say.

Trời vừa rạng sáng, cô có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo. Jisoo cố gỡ cánh tay của Jennie ra. Cô đã thành công và đứng dậy, vươn người. Jisoo quyết định không mở rèm để Jennie có thể ngủ thêm. Ngoài ra, cô ấy trông rất dễ thương với Dalgom bên cạnh, kể cả khi chó và mèo không ưa nhau.

Jisoo tự cười một mình khi lấy chiếc máy ảnh phim kỹ thuật số trong ngăn tủ của mình. Cô đã chụp một bức ảnh của cả hai trước khi đặt nó trở lại. Sau đó, Jisoo đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Cô đã xin nghỉ làm để bản thân có thêm thời gian giúp Jennie thích nghi với thế giới mới xung quanh.

Hoặc có thể cô chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn cho Jennie.

***

Jennie nhíu mày khi cảm thấy có thứ gì đó đang liếm vào má mình. Jennie cố gắng đẩy nó ra, nhưng nó vẫn tiếp tục liếm.

Jennie mở mắt ra và suýt chút nữa đã ngã ra khỏi giường ngay lập tức.

"AH!" Jennie bắt đầu lau nước bọt của Dalgom trên má mình, trừng mắt nhìn tên tội phạm.

"Tôi thấy Dalgom đã quen với việc có cô bên cạnh rồi. Dalgom chưa bao giờ như vậy với Lisa."

Jennie quay sang nơi phát ra giọng nói, bắt gặp Jisoo mặc quần đùi và áo sơ mi đen.

"Thật không?" Jennie nheo mắt.

Jisoo gật đầu.

Dalgom từ trên giường nhảy xuống lao tới chỗ Jisoo như thể nó biết mình đã làm gì Jennie.

Jisoo cười khúc khích khi thấy Jennie tiếp tục lau má mình bằng tay, cô đưa cho Jennie chiếc khăn. Jennie vui vẻ nhận lấy.

"Cô đi tắm trước đi, tôi sẽ gặp cô ở dưới nhà, được không?"

"Được chứ."

Jisoo đi xuống nhà, để lại Jennie một mình trong phòng ngủ. Jennie nhìn xuống và nhăn mặt khi nhìn thấy chiếc áo hoodie và quần rách của mình. Jennie bước vào tủ, liếc nhìn xung quanh để tìm thứ gì đó.

"Jisoo sẽ không phiền chứ?"

Jennie tìm thấy một chiếc áo len màu hồng với dòng chữ Emotional Support Sweater được viết trên đó, cô nàng mím môi trước khi nhún vai và nhận lấy nó, cùng với một chiếc quần jean rộng thùng thình.

Sau khi tắm xong, Jennie bước xuống và thấy Jisoo trên ghế sofa đang ăn sáng.

Jennie ngồi xuống cạnh cô.

"Sao cô chỉ ăn thế?" Jennie chỉ vào lát bánh mì mà Jisoo đang cầm.

"Quá lười để làm một vài quả trứng. Vì vậy, tôi chỉ phết một ít mứt dâu vào nó." Jisoo nói, giọng nói của cô lầm bầm khi nhai bánh mì.

"Cô muốn ăn sáng không?"

Jennie lắc đầu.

"Không, tôi không muốn bánh mì mứt dâu của cô." Dù sao thì Jennie cũng không thực sự cảm thấy đói, cô nàng quyết định bỏ bữa sáng.

Họ ngồi cùng nhau trong im lặng thoải mái xem một chương trình truyền hình mà Jennie thực sự không biết, nhưng cô ấy không bận tâm.

Jisoo hoàn thành bữa sáng của mình một cách nhanh chóng (một miếng bánh mì với mứt dâu tây phết lên là một thức ăn dễ nhai), cô đi rửa tay khi Dalgom gằn giọng với cô.

"Hm? Con đã muốn đi dạo rồi à? Còn khá sớm để làm việc đó..."

Dalgom gâu gâu, đòi đi ra ngoài.

"Haiz..." Jisoo giả rên rỉ, nắm lấy một sợi dây đủ nhỏ của Dalgom.

Jennie nhìn cô với ánh mắt bối rối.

"Cô đang làm gì vậy?" Jennie hỏi.

"Tôi đang Dalgom đi dạo công viên. Nó thích chạy quanh đó." Jisoo lấy một túi ziploc ra khỏi tủ.

Tai của Jennie vểnh lên.

"Cô muốn đi cùng tôi sao, Jennie?"

Jennie háo hức gật đầu, nhưng nhanh chóng nhận ra điều gì đó.

"Chờ đã, làm cách nào để tôi giấu những thứ này...?" Jennie chỉ vào hai chiếc tai mèo vểnh trên đầu.

Jisoo nghĩ về điều đó một lúc. Việc giấu đuôi thì dễ, Jennie chỉ cần nhét vào trong quần baggy là được, nhưng tai thì lại là chuyện hơi khác.

"À, tôi biết rồi! Chờ ở đây." Jisoo chạy lên lầu, bỏ qua một hoặc hai bước và gần như ngã xuống.

"Tôi không sao!" Jisoo nói.

Jennie cười khúc khích khi Jisoo suýt trượt chân. Trong khi đợi Jisoo, Jennie cúi xuống ngang với Dalgom, nhìn với vẻ thích thú và tò mò.

"Ta nên tốt với ngươi từ bây giờ phải không?" Jennie thì thầm khi đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu Dalgom.

Jennie mỉm cười khi Dalgom bắt đầu thở hổn hển và vẫy đuôi. Có lẽ không phải tất cả các con chó đều xấu.

"Jen!"

Jennie quay lại và nhìn thấy Jisoo với chiếc mũ len màu đỏ trên tay. 

"Tai của cô sẽ bị che đi nếu cô đeo cái này." Jisoo đặt chiếc mũ len màu đỏ lên đầu Jennie.

Khi Jisoo nhìn kĩ Jennie, đôi tai đã bị che mất hoàn toàn, gần như là chúng chưa từng tồn tại và Jennie chỉ là một con người bình thường.

"Trông tôi có ổn không?"

Jisoo gật đầu.

"Trông cô thật tuyệt. Bây giờ đi thôi, Jen!"

***

Jisoo dẫn họ đến công viên mà cô đang nói đến, nó có rất nhiều cây cối và một cái hồ lớn ở giữa. Jennie có thể nhìn thấy một vài con vịt đang bơi trong đó. Khi họ tìm thấy một chiếc ghế dài để ngồi, Jisoo cởi dây xích của Dalgom. Dalgom đã được đào tạo bài bản, đủ để có thể tự do đi lại xung quanh, Jisoo có thể dễ dàng gọi Dalgom khi cần rời đi.

Chú chó con Maltese chạy nhảy rất vui vẻ. Jennie thư giãn trên băng ghế, ánh nắng khiến cô nàng cảm thấy dễ chịu. Những con vịt mà Jennie nhìn thấy trước đó đã ra khỏi hồ và đi về phía Jisoo. Jisoo lấy túi ziploc ra và bắt đầu cho đàn vịt ăn.

"Jisoo?" Jennie cất tiếng gọi.

"Hửm?"

"Cô đã luôn sống ở đây?" Jennie hỏi, ánh mắt đầy tò mò.

"Đúng vậy. Đó là một nơi tuyệt vời, dù sao tôi cũng cảm thấy mình không giỏi trong việc thích nghi với điều kiện mới." Jisoo giải thích.

Jennie nâu ậm ừ, tiến lại gần cô. Jennie lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, hẳn là do ánh sáng mặt trời.

Jisoo và Jennie đi cùng Dalgom, đuôi của Dalgom vui vẻ vẫy khi đánh hơi mọi thứ. Jennie đã tham gia vào, đây là lần đầu tiên cô nàng đi bộ xung quanh, không phải trong lo lắng, mà là bình yên.

"Cô có bạn bè không?" Jennie lẩm bẩm câu hỏi.

"Có chứ, Lisa và Chaeyoung. Lisa sống cách tôi vài dãy nhà, trong khi Chaeyoung rời đến một thành phố khác để học. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn nói chuyện, chỉ là không thường xuyên."

"Ôi..."

Jennie gục đầu vào vai Jisoo. Jisoo sững người một lúc trước khi lấy lại bình tĩnh và hành động một cách thờ ơ.

"Chúng tôi gặp nhau ở trường cấp hai và trở thành bạn thân từ đó. Tôi có một vài người bạn khác, chỉ là tôi không nói chuyện với họ nhiều như Lisa và Chaeyoung."

"Cô có muốn gặp Lisa không? Ý tôi là, Lisa rất thích mèo và có nuôi chúng, tôi chắc rằng cô và Lisa sẽ rất hợp nhau." Jisoo nói.

Cô luôn ghét những con mèo của Lisa, chúng luôn cào, cắn hoặc rít vào cô... Nhưng không ngờ giờ đây cô lại có một nửa người nửa mèo trên vai...

"Có vẻ vui. Tôi muốn gặp Lisa."

"Được rồi. Chúng ta có thể đến nhà Lisa sau." Jisoo nhìn về phía Jennie và cười khúc khích khi thấy má của Jennie chuyển sang một màu hồng nhạt.

Cô đặt cánh tay của mình bao quanh vai Jennie. Jisoo bẹo má, Jennie lập tức cau mày ngồi thẳng dậy.

"Đừng chạm vào má tôi!"

"Nhưng tại sao? Trông chúng thật mềm mại!"

"Cô cũng có má mà." Jennie chạm vào má Jisoo.

"Nhưng nó không mềm mại bằng của cô!" Jisoo nói.

"Dừng lại! Đây là hai má của tôi, cô không được chạm vào!"

Họ tiếp tục tranh cãi, liên tục chọc vào má người kia cho đến khi Dalgom ngắt lời họ bằng một tiếng sủa, Dalgom có vẻ như đã xong việc chạy quanh những con sóc đuổi theo.

"Dalgom!" Jisoo vẫy Dalgom và đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Trong khi đó, Jennie vẫn ngồi trên ghế  với tư thế bĩu môi và khoanh tay.

"Cố lên, Jennie." Jennie tự trấn an bản thân.

"Cô muốn tôi bỏ cô lại đây?" Một lần nữa, Jisoo không nhận được phản hồi.

Jennie nghe thấy tiếng thở dài trước khi thực sự bước đi cùng Dalgom. Lúc đầu, cô nàng giả vờ không quan tâm, nhưng cuối cùng, Jennie đứng dậy và chạy về phía Jisoo, ôm cô từ phía sau.

"Đừng bỏ rơi em." Jennie nói, giọng cô nàng bị bóp nghẹt bởi chiếc áo sơ mi của Jisoo.

Jennie cảm thấy Jisoo đang vuốt ve bàn tay mình.

"Tôi sẽ không bao giờ rời bỏ em, mèo nhỏ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro