Chương 67: End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nghĩ một lúc mới nói.

"Thương con, nhưng cũng yêu em."

Trân Ni hưng phấn hỏi tiếp.

"Vậy ai quan trọng hơn?"

“Em."

Lần này Trí Tú không hề do dự.

“Không có mẹ thì lấy đâu ra con, sau này nếu con mà làm em giận thì chị nhất định sẽ đành nó một trận."

"Chỉ vì thế thôi à?"

Trí Tú ôm nàng hôn một cái, nghiêm túc nói.

“Bởi vì chị yêu em, chị nhất định sẽ không đặt con lên trước em đâu. Mau ăn nhanh đi, nguội cả bây giờ. "

Trân Ni đã nghe được đáp án mà mình muốn nên cũng cầm đũa, bắt đầu vui vẻ ăn cơm.

Sau bữa tối, Trí Tú dọn nhà cửa thêm một lần nữa. Căn phòng ở tầng hai rất lớn, nói là phòng nhưng lại có không gian rất lớn, đồ đạc gì cần thì đều có đủ, dọn dẹp một hồi là đã thành một phòng căn nhà ra hình dạng rồi.

Trí Tú thu dọn xong thì chốc chăn lên nằm xuống giường, ôm Trân Ni mềm mại vào lòng, thực sự là tâm viên ý mã.

Điều cô muốn chính là cuộc sống như thế này, cùng Trân Ni gần sát bên nhau, cứ thế này mà trải qua một đời. Trân Ni quay đầu lại nhìn cô, không biết có phải cô đang nói nghiêm túc không.

"Thật sao?"

“Chị lừa em làm gì? Vốn chị chọn xuất ngũ về nhà là để che chở cho em, bây giờ em cũng sắp tốt nghiệp đại học, được phân công công việc rồi, sao chị lại để mình cản trở em được chứ? Không phải là em lo lắng cho ba mẹ và Trung Nhân à? Cho Trung Nhân một nơi để ở, ba mẹ ở bên cạnh thì trong lòng em cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn đùng không.”

Trí Tú thực sự luôn đứng ở góc độ của nàng mà suy nghĩ, hơn nữa cũng sẽ trải đường hết cho nàng. Bất cứ điều gì khiến nàng ghĩ ngợi, nàng lo lắng, cô đều sẽ giúp nàng giải quyết tất thảy.

Trân Ni không thể kìm nén được niềm vui trong lòng, nàng xoay người lại, ôm lấy cô rồi hôn lên.

"Chồng ơi, chị thật tốt."

Một đêm nay, sau khi ăn uống no đủ, hai người họ lại lăn qua lộn lại đến gần nửa đêm mới ôm nhau ngủ thiếp đi...

Thời gian đầu khi Trân Ni bắt đầu thực tập, Trí Tú đã đón cả nhà nàng đến ở trong một ngôi nhà nhỏ gần nơi nàng thực tập.

Lúc trước ba Kim, mẹ Kim đều không biết rằng Trí Tú có nhiều bất động sản đến vậy, thế nên khi họ biết một ngôi nhà vừa to vừa đẹp này là của Trí Tú thì đã rất sốc, còn sợ rằng cô làm việc gì kiếm tiền phí nghĩa.

Qua một thời gian dài, bây giờ Trung Nhân đã phản chiến, chuyền qua đứng cùng một trận doanh với Trí Tú rồi.Vừa thấy mặt là cậu đã bắt đầu quanh quẩn bên người cô, cũng không ngừng khen ngợi cô với Trân Ni. Nghe nhiều đến nỗi Trân Ni phát phiền mà hỏi ngược lại câu.

"Chị còn nhớ em từng nói lớn lên sẽ giúp chị ly hôn với Trí Tú cơ mà, sao bây giờ lại bắt đầu nói tốt cho người ta rồi?”

                                         

             
                   

Trung Nhân không hề cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn nói năng rất hùng hồn, đầy lý lẽ.

"Khi đó em có biết chị rể mình là người như thế nào đâu. Bây giờ em biết chị rể là một người phụ nữ ngay thẳng, tốt bụng, còn rất có trách nhiệm, mấu chốt là chị ấy yêu thương chị và người nhà của chị nữa. Một người phụ nữ như vậy thì hiếm đi đâu mà tìm đây? sẽ không kiếm được người thứ hai nữa đâu." 

Trân Ni chỉ có thể ném cho cậu em mình một ánh mắt xem thường,trong lòng thì không khỏi chế giễu thằng em mình chẳng khác gì đàn em của Trí Tú cả.

Mà Trí Tú cũng có bản lĩnh thật đấy, mới bốn năm mà đã biến Trung Nhân từ một người rất ghét cô trở thành thằng nhóc cực kỳ trung thành với cô như bây giờ rồi.

Khi Trân Ni bắt đầu đi thực tập, Trí Tú cũng bắt đầu hỏi thăm về việc mở cửa hàng. Cô không muốn thuê mặt bằng mà muốn mua một cửa hàng luôn, để mình muốn làm gì thì làm cái đấy.

Trân Ni không hiểu những chuyện này, nàng cũng có công việc của mình, hơn nữa bởi vì đang là nhân viên thực tập nên nàng càng phải làm nhiều hơn những người khác nữa.

Thế nhưng tổng thể cuộc sống của bọn họ thì lại vẫn rất có trật tự.
Mỗi ngày khi nàng về nhà, Trí Tú đều sẽ nấu những món ăn ngon cho nàng, cũng dọn đẹp nhà cửa xong xuôi hết cả.

Ba mẹ Kim và Trung Nhân đều ở dưới tầng một còn đôi vợ chồng son bọn họ thì sống ở tầng hai, cũng coi như là ai lo phận nấy, độc lập với nhau. Hơn nữa, vì thời gian hạn chế, đôi khi họ cũng không thể ăn cơm cùng nhau được.

Mùa đông đang đến gần, chớp mắt đã đến những ngày cuối năm. Từ đầu tháng chạp, nhà nhà đã bắt đầu chuẩn bị sắm tết, mua câu đối xuân và đèn lồng đỏ rồi.

Trí Tú gom mua đủ tất cả những thứ tốt nhất rồi mang chúng về nhà. Khuôn viên nhà cô rất lớn, nếu trang trí từng cánh cửa thì sẽ tốn rất nhiều tiền, nhưng nói cho cùng Tết Nguyên Đán cũng chỉ là để vui vẻ, quây quần mà thôi.

Khoảng thời gian cận tết Trân Ni đều ở nơi làm việc, mọi thứ trong nhà đều do một tay Trí Tú lo liệu cả, mỗi ngày nàng về nhà đều sẽ thấy có thêm một vài thứ mới sắm.

Hoặc là cây quất, hoặc là đủ loại hoa đẹp, có thật cũng có giả, tóm lại là cô bày trí trong nhà rất ấm cúng.

Chẳng mấy chốc mà đã sắp đến Tết Nguyên Đán. Trân Ni cuối cùng cũng được nghỉ. Cuối năm, tờ báo của nàng cũng thêm rất nhiều trang báo để phản ánh không khí đón Tết năm này, lại thêm không ít trang báo tổng kết tình hình năm qua, khiến nàng lu bu bận rộn đến rã rời.

Thế nên được nghỉ một cái là mỗi ngày nàng đều ngủ nướng trong phòng. Trí Tú cũng không gọi nàng dậy, nấu cơm xong thì đưa cơm vào trong phòng, cũng để cả ấm trà nữa, đồ nguội thì lại hâm nóng rồi mang cho nàng.

Ngay cả Trung Nhân nhìn thấy cũng phải cười nhạo hai câu, bảo nàng là đầy đủ chân tay mà sống chẳng khác gì người bán thân bất toại.

Trân Ni cũng không buồn để ý đến cậu. Em trai nàng sẽ chẳng bao giờ hiểu được cảm giác được người khác chiều chuộng đâu, chỉ có thể chờ sau này cậu cưới vợ về rồi chiều chuộng vợ mình thôi.

           

             
                   

Đó là một ngày rất lạnh, tuyết rơi cả một ngày trời, mãi đến tối mới hơi tạnh một chút, nơi nơi đều bị bao trùm trong tuyết.

Trân Ni lại lên cơn lười biếng, còn sớm mà đã bỏ lên giường, cuộn tròn trong chăn.
Bếp lò đã được Trí Tú chất đầy than củi, không khí trong phòng ấm áp hơn bên ngoài nhiều.
Đột nhiên, nàng nghe thấy Trí Tú từ dưới lầu gọi nàng.

“Ni Ni, mau ra ngoài xem pháo hoa."

Pháo hoa? Nàng thích xem pháo hoa nhất!

Trân Ni đứng dậy rời giường, nàng mặc thêm một chiếc áo bông bên ngoài rồi mới mở cửa phòng, đứng ở hành lang bên ngoài, dưới nền tuyết trắng tỉnh, một đóa hoa thật lớn bằng pháo hoa đủ mọi màu sắc rực rỡ nở rộ trên bầu trời.

Pháo hoa lộng lẫy phản chiếu trong mắt nàng, từ từ nổ tung rồi dần dần tan biến. Ngay sau đó lại có thêm một chùm pháo hoa khác được bắn lên rồi lại nổ bung ra, hết đợt này đến đợt khác thi nhau nở rộ.

Đẹp không sao tả xiết!

Trân Ni chăm chú ngắm nhìn quang cảnh trước mặt mà không nhận ra là Trí Tú đã đi lên tầng hai. Cô đứng sau lưng nàng, vòng tay qua người để nàng rúc vào lòng cô.

"Thấy đẹp không?"
“Đẹp, pháo hoa đẹp thật đấy."

Trân Ni nghiêng đầu nhìn cô.

“Còn chưa đến tết, sao lại mua pháo hoa làm gì?"

"Mua trước hai cái về dùng thử, xem em thích cái nào thì đến tết lại mua cái đó chơi."

Trân Ni cười nói.

"Em thích tất, chị có mua tất không?"

“Mua chứ, em thích thì mua hết."

Cô cưng chiều nàng, đến giờ vẫn chưa thấy hạn cuối. Chỉ là vài ba cây pháo hoa thôi mà, cũng chỉ mấy ngày Tết Nguyên Đán mới được đốt, dĩ nhiên là nàng muốn chơi bao nhiêu thì chơi bấy nhiêu rồi!

Chỉ cần nàng vui, cô sẵn sàng đốt pháo cả ngày. Trân Ni nghe cô nói thì càng rúc sâu vào lòng cô, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Tình yêu của cô dành cho nàng là điều mà ngay từ đầu nàng đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ nó đã trở thành chuyện thường ngày, và bản thân nàng cũng đã quen với điều đó luôn rồi.

Nàng thực sự sợ một ngày nào đó cô sẽ rời xa nàng, mà nàng thì chẳng thể làm gì để níu kéo được cả.

Tuy nhiên, cảm giác an toàn mà cô mang lại khiến nàng chưa bao giờ phải lo lắng rằng cô sẽ bỏ mặc nàng cả.

Trân Ni nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời mà nghĩ, một cuộc sống hạnh phúc như thế nào mà nàng còn cả đời để tận hưởng, thật tốt...

- Chính văn hoàn-

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro