Chap 16: Kim Jisoo! Tôi sắp chết rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Jennie nằm trên giường, nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm chuyển đến, cô đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

Tiếng nước dừng, Jisoo đẩy cửa bước ra.

Jennie nhìn về phía chị: "Đêm nay... ở lại có được không?"

Ba năm nay, Jisoo chưa từng ở lại Kim gia, chỉ vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.

Còn căn nhà này, là chiếc lồng nhốt cô.

Jisoo lau khô người, tự mặc lại quần áo, không để ý lời nói của cô.

Trong lòng Jennie nhói đau, ngồi dậy, từ đằng sau ôm chầm lấy Jisoo đang mặc quần: "Đừng đi, xin chị!"

Người phụ nữ đang thắt thắt lưng sững lại một lát.

Ấm áp sau lưng, phả vào trong lòng chị ta.

"Xin chị đừng đi... Jisoo, ba năm nay, em chưa từng cầu xin chị điều gì. Hôm nay, xin chị ở lại, có được không?" Cô ôm chặt chị từ phía sau, cầu xin khẩn thiết.

Khoảnh khắc lúc đó, Jisoo đã mềm lòng, đột nhiên chiếc điện thoại rung lên một hồi trên đầu giường.

Tiếng chuông đó rất đặc biệt, vang lên bên tai Jennie, cả người cứng lại.

Là... Kim Nari, Jisoo cài đặt nhạc chuông đặc biệt cho Nari. Ba năm nay, chưa bao giờ thay đổi.

Không thể nghe... không thể để chị ấy nghe, nghe xong chị ấy sẽ đi... trong lòng Jennie hoảng loạn.

"Đừng!" Cô lắc đầu, ngón tay giữ lấy cổ áo của chị, ôm chặt lấy chị, nói: "Đừng, đừng nghe, có được không?"

Đừng nghe... đừng nghe... xin chị, xin chị, đừng nghe, đừng đi!

Tất cả tâm trạng, cuối cùng hóa thành một ý niệm --- cô không thể buông tay!

Điện thoại vẫn réo chuông. Chưa bao giờ, Jennie lại hận chiếc điện thoại này đến thế.

"Buông tay!" Người phụ nữ lạnh nhạt nói.

"Em không!" Không buông, nếu buông ra, chị sẽ đi.

"Kim Jennie, buông tay!"

"Em không!" Cô ra sức lắc đầu.

Chiếc điện thoại chết tiệt, tại sao lại không ngừng réo chuông thế!

Kim Nari, tại sao lại phải gọi điện vào ngày hôm nay, tại sao lại gọi vào ngay lúc này!

Jisoo lạnh lùng đưa tay ra tách từng ngón tay đang bám chặt trên người chị. Jennie vẫn ra sức lắc đầu: "Jisoo, Jisoo, đừng, đừng..."

Đừng đẩy tay cô ra, đừng nghe điện thoại, đừng đi! Jennie gần như dùng tất cả sức lực, cắn chặt răng, ôm thật chặt người phụ nữ này... cô chỉ biết, không thể buông tay, nếu như bây giờ buông tay, thế thì chị nhất định sẽ đi ngay lập tức.

Jisoo cau mày, tách từng ngón tay cô ra, đột nhiên đứng lên, nheo mắt xa lạ nhìn Jennie: "Cô lại quên lời tôi nói rồi. Cô, chỉ là con đàn bà để tôi thỏa mãn dục vọng. Chữ Jisoo này, đừng để tôi nghe thấy lần nữa từ miệng cô!"

Nói xong lời lạnh lùng, Jisoo cầm chiếc điện thoại trên đầu giường, ấn nút nghe: "Alo, Nari?"

"Jisoo, em bị trẹo chân, đau quá! Chị có thể đến bệnh viện một chút được không?"

Jisoo thay đổi sắc mặt, "Có làm sao không? Bị thương có nặng không? Bệnh viện nào, chị bây giờ đến ngay, em nghe lời, ở đó đợi."

Nói xong, cầm chiếc áo vest ở đuôi giường, chẳng buồn nhìn Jennie, đi thẳng ra ngoài.

Tim Jennie lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Đột nhiên có cảm giác kích động, cô bò dậy, đến giày cũng không đi, chạy chân đất lao ra ngoài.

Trước khi Jisoo rời đi, cô chạy đến trước mặt ngăn chị ta lại.

Jennie dang cánh tay ra, ngăn ở trước cửa chính: "Kim Jisoo, em không để chị đi!"

Nét mặt Jisoo lập tức sa sầm lại: "Tránh ra!"

"Không!" Cô ngẩng đầu nhìn chị, có chút sợ hãi. Bộ dạng trầm mặt của chị ta, có chút đáng sợ, nhưng... "Kim Jisoo, em xin chị, tối nay ở lại với em có được không?"

"Không được!" Môi người phụ nữ khẽ mấp máy: "Nari bị thương rồi, còn đang ở bệnh viện, cô đừng có làm loạn lên nữa. Quay về ngủ đi!"

Jennie lắc đầu: "Nếu như em không để chị đi thì sao?"

"Nari bị thương!" Jisoo nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói.

"Cô ấy chỉ là bị trẹo chân mà thôi!"

"Cô ấy trẹo chân, còn cô vẫn khỏe mạnh, nói như thế, cô càng không cần tôi ở bên!"

Jennie nhìn người trước mặt đã mất tính kiên nhẫn. Đột nhiên, cô ngẩng cổ lên, lớn tiếng nói với chị ta: "Kim Jisoo! Tôi sắp chết rồi!"

Jisoo hơi giật mình, nhưng ngay sau đó lại nói bằng giọng chế nhạo: "Kim Jennie à, cô được đấy! Để giữ tôi lại, lời nói dối nào cô cũng có thể nói ra. Đáng tiếc, dù cho cô sắp chết, cũng không bằng Nari bị trẹo chân."

Trái tim như có gì đó đâm vào, tai Jennie ù đi. Sững sờ đứng nhìn khuôn mặt đã mất kiên nhẫn của Jisoo.

Đột nhiên. Cô tránh người đi. Cúi đầu xuống, đứng sang một bên nhường lối cho Jisoo.

Jisoo kéo cửa, cứ thế đi. Jennie đột nhiên chạy ra cửa, nhìn người phụ nữ đã vào trong thang máy. Cô đứng ngoài hành lang, lớn tiếng nói: "Kim Jisoo, em sắp chết rồi, chị có thể nói một câu yêu em không?...

Đây là lần cuối cùng em xin chị, sau này sẽ không bao giờ có nữa, cho nên, xin chị...

Dù cho là lừa em cũng được. Kim Jisoo, xin chị lừa em một lần thôi!"

Jennie quay vào trong nhà, bước vào phòng để đồ, lấy ra một chiếc hòm. Bề mặt chiếc hòm đầy bụi bám, đã rất lâu không mở nó ra rồi.

Đêm khuya, Jennie kéo theo chiếc hòm, bắt taxi, đến nhà Chaeyoyng.

Ding dong ding dong.

"Ai thế? Muộn thế này rồi..." Cửa mở ra, Chaeyoung mặc quần áo ngủ, nhìn Jennie ngoài cửa, khó hiểu hỏi: "Muộn thế này rồi, cô còn đến sao?"

Ánh mắt liếc nhìn chiếc hòm Jennie kéo trong tay.

"Cô đây là?"

"Chiếc hòm này, nhờ cô giữ giúp tôi hai ngày."

"Cô muốn làm gì?"

Jennie mỉm cười nói: "Chaeyoung, giấc mơ của tôi, tỉnh rồi!"

Nụ cười của cô, khiến Chaeyoung khẽ run lên... Đây đâu phải nụ cười vui vẻ gì! Đây là nụ cười giấu đi nước mắt!

Chaeyoung thở dài một hơi, bước đến ôm lấy người phụ nữ gầy gò trước mặt: "Ngốc ạ, đã nghĩ sẽ đi đâu chưa?"

Jennie muốn rời đi, Chaeyoung cảm nhận rõ ràng tâm trạng ly biệt.

"Uhm, tôi muốn đi một nơi có biển. Thời tiết nóng, khiến người ta không ngừng chảy mồ hôi. Người sống ở dưới mặt trời giống như có sức sống mãnh liệt mà không cần gì hết..." Cô còn nói: "Chaeyoung, có phải con người đến lúc sắp chết, đặc biệt thèm muốn ánh sáng mặt trời và mùi thơm? Thích tất cả những thứ mang đầy sức sống?"

"Nếu như cô chết rồi, tôi sẽ đem tro cốt của cô chôn ở nơi có thể nhìn thấy biển." Chaeyoung xót thương người phụ nữ ngốc nghếch này: "Nghĩ kỹ chưa? Tang lễ của cô muốn làm thế nào? Tôi là đại minh tinh, có nhiều tiền! Cô muốn tang lễ của mình thế nào, tôi đều có thể làm được.

Còn nữa, muốn mời minh tinh nào đến, tôi cũng có thể mời toàn bộ đến... Nếu như cô chết rồi, tôi sẽ khiến cô chết hoành tráng. Thế nào, tôi đối tốt với cô chứ?"

Jennie cười phá lên: "Cô đối với tôi thật tốt! Vốn dĩ bầu không khí bi thương, bị cô phá vỡ rồi... nếu như tôi chết, tôi muốn tang lễ của mình thế nào ư? Cô thật sự có thể làm không?"

"Đương nhiên! Cô muốn tang lễ của mình thế nào, tôi nhất định giúp cô làm bằng được!" Lúc này, Chaeyoung đã bắt đầu tính xem, rốt cuộc trong tang lễ của Jennie, nên mời những minh tinh nào đến giúp. Dường như, Jennie không phải đi chết, mà là đi đến một nơi nào đó nghỉ dưỡng... Nhưng nhìn kỹ, tay Chaeyoung đang run cầm cập, mắt chớp lia lịa, trong mắt đầy tia máu nổi lên.

"Được." Jennie nói: "Tôi muốn tang lễ của tôi có hoa tươi và bóng bay, thịt nướng và rượu ngon... Tôi muốn tang lễ của tôi được bố trí giống như hôn lễ!"

Nghe xong, Chaeyoung hồi lâu không nói câu gì.

Qua một lúc, Jennie nghĩ rằng Chaeyoung sẽ không đồng ý.

"Uhm, được!" Giọng nói của Chaeyoung có chút nghẹn ngào: "Nếu như cô chết, tang lễ của cô có hoa tươi và bóng bay, thịt nướng và rượu ngon. Tang lễ của cô sẽ đẹp như hôn lễ trong thiên đường."

"Bác sĩ Taeyang nói với cô rồi chứ, nếu như cô không đưa ra quyết định, thật sự chỉ còn con đường chết!" Chaeyong đột nhiên nói.

"Tôi đã quyết định từ lâu rồi, không phải sao?"

"Cô! Tùy cô thôi... Còn gì muốn làm? Mấy ngày này tôi cũng rảnh, tôi đi cùng cô để giải tỏa tâm nguyện nhé!"

Jennie đùa cợt: "Đại minh tinh à, không sợ bị người ta nhìn thấy sao?"

"Ha ha."

"Chaeyoung... cảm ơn có cô!"

Mấy ngày sau đó, Jennie xuất hiện ở mọi ngóc ngách của thành phố Seoul, trên quảng trường lớn, đi các con đường nhỏ... Chaeyoung trang điểm, đeo khẩu trang, kính râm gần như che kín khuôn mặt.

Sau đó cầm theo máy ảnh, đi sau Jennie, mỗi ngóc ngách mà bọn họ xuất hiện, đều để lại kỉ niệm của mình ở đó.

Máy ảnh liên tục chụp... thẻ nhớ đã thay mấy cái rồi.

Nhưng không ai nói một câu mệt.

"Được rồi, Jennie, chạy nữa bụng cô sẽ đói không chịu được mất." Chaeyoung lắc lắc máy ảnh trong tay: "Những thứ này, đủ thành hồi ức của chúng ta. Jennie, tôi hy vọng cô sống, tôi cũng hy vọng đứa trẻ có thể bình an. Nếu như trên thế giới này có kỳ tích, thế thì để kỳ tích xuất hiện đi!"

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro