Chap 7: Nari sắp về?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Từ lần Jisoo đón Jennie từ nhà Jiyoung về, Jisoo còn chưa bước chân vào cửa nhà đã lại đi rồi.

Từ sau lần đó, cơ hội Jennie có thể gặp được Jisoo, chỉ là mỗi ngày đi làm... người phụ nữ đó, đã hơn một tháng chưa về nhà rồi.

"Thư ký Kim*, Kim Tổng bảo cô đến phòng làm việc của chị ấy." Somi vừa từ phòng làm việc của tổng giám đốc ra, chạy ngay đến trước mặt Jennie, nói với cô: "Thư ký Kim*? Thư ký Kim*?"

Nhưng Somi nhìn Jennie bò ngoài trên bàn làm việc, gọi hai tiếng cũng không phản ứng, đẩy đẩy tay, lần đẩy cuối cùng cô cũng tỉnh. Nhưng Jennie từ trên bàn làm việc ngẩng đầu lên, đã dọa cho Somi giật nảy mình: "Thư ký Kim*, cô không sao chứ?"

"Tôi không sao." Tay của Jennie để xuống dưới bàn, xoa xoa phần dạ dày, đứng thẳng lên: "Cô vừa nói, Kim Tổng bảo tôi đến phòng làm việc sao?"

"Uh, Kim Tổng bảo cô đến đó." Somi có chút lo âu nhìn người phụ nữ đi loạng choạng như không có sức lực, dường như... Thư ký Kim* hôm nay yếu đuối đến nỗi chỉ cần một cơn gió cũng hất ngã được.

Jennie gõ cửa, đằng sau cánh cửa vang lên giọng nói trầm ấm của người phụ nữ. Cô đẩy cửa vào: "Kim Tổng, chị tìm tôi sao?"

Người phụ nữ đang vùi đầu vào công việc, đầu cũng không ngẩng lên, 'Uh' một tiếng, ném cho Jennie một tờ giấy, dặn dò: "Dựa vào những gì trên tờ giấy này viết, mua đủ toàn bộ, tặng cho Rosé."

Khi Jennie đón lấy tờ giấy, bị dọa cho hết hồn, những thứ trên tờ giấy khi bao gồm một căn biệt thự, một chiếc xe hơi, một bộ trang sức kim cương đá quý. Còn cả một công ty kinh doanh.

"Kim Tổng, đây... là sinh nhật cô Rosé sao?" Cái này viết cũng quá tay rồi.

"Không." Jisoo xem xong tài liệu cuối cùng, mới đóng kẹp tài liệu lại, sau khi sắp xếp lại mặt bàn, chị ngồi thẳng người, nhìn Jennie ngồi đối diện. Ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, khẽ cau mày lại, "Thư ký Kim*, Kim Thị là công ty lớn, là một thư ký của tổng giám đốc, mong cô lần sau trang điểm trước khi ra khỏi cửa."

Jennie cảm thấy nhói tim, nhưng lại coi như không có chuyện gì mà trả lời: "Vâng, Kim Tổng, tôi nhớ rồi."

Jisoo lúc này mới nhìn tới tờ giấy mà Jennie cầm trên tay: "Đây là phí chia tay với Rosé."

Trong lòng Jennie có chút hân hoan, nhưng lại nghĩ đến Jisoo ba năm nay yêu biết bao nhiêu người... dù cho chị ấy chia tay với Rosé, thì có sao chứ.

"Kim tổng, tại sao lại đột nhiên như thế?"

Jennie hỏi, nói xong, lập tức hối hận, việc của Jisoo, cô chưa bao giờ có tư cách hỏi.

Cô ngẩng đầu lên, cẩn thận dè dặt liếc nhìn người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc. Khóe miệng chị ta quả nhiên nhếch lên nụ cười chế giễu, là đang cười chế giễu cô sao.

"Nari sắp về rồi!"

Nari sắp về rồi!

Bốn chữ giống như sét đánh vậy, nổ bên tai Jennie!

Mắt cô đẫn nhìn người phụ nữ đó, trong đầu giờ cảm thấy mơ hồ... cuối cùng, Kim Nari sắp về rồi sao?

Cho nên, tình nhân bỉ ổi như cô không được nhìn thấy ánh sáng, sắp phải lui về rồi sao?

Họng như bị tắc lại, Jennie há miệng cứng đờ. Không bật ra được tiếng, lại há miệng, giọng nói lắp bắp như nghẹn lại: "Nari, sắp, sắp về rồi à... chúc mừng!"

Nói xong 'chúc mừng', cô chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc của chị ta.

Trước nay, chưa có lúc nào khiến cô hoảng loạn hơn lúc này.

Jennie không biết phải đối diện thế nào với tất cả những gì đang xảy ra.

Nari, cuối cùng sắp về rồi.

Ngón tay giữ chặt tờ giấy phí chia tay mà Jisoo viết cho Rosé, Jennie chạy một mạch ra khỏi tòa nhà Kim thị.

Dạ dày đau không chịu được, cô cố ấn dạ dày của mình.

Nhìn tờ giấy trong tay, cô chạy với tốc độ nhanh nhất, cẩn thận thay Jisoo đem những món quà đó tặng cho Rosé.

Cô gặp Rosé hai lần, lần trước là thay Jisoo tặng quà, lần này cũng thế.

Lần trước sau khi tặng quà, Jennie đã từng nghĩ, nếu như có thể, đừng xuất hiện trước mặt Rosé lần nữa, cô quả thật không còn mặt mũi nào! Xuất hiện lần này, trước mắt vẫn là nụ cười và ánh mắt chế giễu của cô ấy.

"Cô Rosé, những thứ này, mời nhận lấy." Jennie làm xong thủ tục, Rosé vẫn điềm tĩnh, cũng không vì thế mà cãi lộn. Ký chữ đầy đủ trên các công văn tài liệu, Rosé cười tao nhã nhìn Jennie đối diện, đôi môi cong đỏ non nớt nhếch lên nói:

"Thư ký Kim* thường xuyên thay Kim tổng tặng quà chia tay, quen việc thông thạo..." Giọng nói của Rosé, từ tốn êm tai: "Chỉ là tôi rất tò mò, thư ký Kim* có cảm nhận thế nào khi mỗi lần đi tặng quà cho bạn gái của Kim Tổng?"

"Cô Rosé, nếu như không còn việc gì, tôi xin phép!" Bị Rosé hỏi câu nhục nhã như thế trước mặt bao người, cô không muốn ở thêm một phút giây nào nữa trước mặt cô ấy nữa. Nó khiến bản thân tự cảm thấy xấu hổ, khiến cô không có cách nào đối diện người phụ nữ này.

Jennie quay người đi, đằng sau, Rosé đứng dậy nói: "Thư ký Kim, mọi người đều nói cô bỉ ổi, ép em gái họ của mình rời đi để cướp lấy Kim Tổng. Nghe nói, em họ của cô, Kim Nari, lần này quay về với thân phận nhà thiết kế thời trang. Ngay lập tức, cô chỉ có thể giống như chó chui bụi rậm, nấp trong cống ngầm, nhìn em gái họ hạnh phúc... Không biết, có bao giờ hối hận những việc mình đã làm không?"

Cơ thể Jennie vẫn đứng đờ đẫn ở đó, chân như bị đóng đinh vậy, không nhấc lên nổi.

Rosé nói ra những lời này, tâm trạng Jennie như tan vỡ. Nhưng khi nghe cô ấy nói ra câu cuối cùng, ngược lại Jennie rất bình tĩnh, cô quay người, khi đối diện với Rosé, lần đầu tiên thẳng thắn nói: "Ba năm nay, dù cho bên ngoài có nói thế nào, chỉ chỏ, khinh thường, nguyền rủa... việc duy nhất mà tôi làm, dù cho sét đánh mỗi ngày vẫn yêu Kim Jisoo..."

"Cô hỏi tôi có hối hận về những việc mình đã làm hay không?" Jennie nhếch miệng lên cười đau khổ: "Nếu như tôi nói, tôi chưa bao giờ làm những việc từ miệng các người nói ra, cô sẽ cảm thấy tôi giả dối phải không?"

Rosé thầm nguyền rủa, cô ta từ trước nhìn là đã thấy Jennie ngứa mắt rồi.

Không chỉ là Jennie đã từng âm mưu ép em họ của mình phải rời đi.

Mà Jennie, người phụ nữ này ở trước mặt mình, lúc nào cũng không dám ngẩng đầu, sợ hãi rụt rè.

Lúc này, trong mắt cô ta là Jennie sợ hãi rụt rè, nhưng vẫn thẳng lưng nói: "Khi người cả thế giới này chửi mắng tôi âm mưu đẩy em họ đi, tôi không hề phản bác, có lẽ, dù cho tôi phản bác, cũng sẽ không có ai tin lời tôi nói...

Kim Jisoo cực kỳ chán ghét tôi, tôi biết, chị ấy hận tôi. Tôi cũng chưa bao giờ đi giải thích, tôi đang đợi Jisoo nhận thức được con người chân chính của tôi, tôi luôn đợi chị ấy chủ động tin tưởng tôi!"

Jennie cười cười, nụ cười đau khổ có chút buồn bực: "Nhưng, có lẽ tôi không đợi được nữa!"

Dạ dày đau một cách kinh khủng, trán cô lấm tấm mồ hôi, dường như có thể nhìn thấy gân xanh nổi dưới da thịt mỏng manh.

Đáy mắt Rosé hoảng loạn, khó có thể dùng ngôn ngữ gì để miêu tả.

Cô ta cho rằng Jennie, bỉ ổi vô liêm sỉ.

Nhưng Kim Jennie trước mắt có hơi ngốc ngếch, so với Kim Jennie mà cô ta quen biết trước đó, có chút không giống.

"Cô Rosé, câu trả lời của tôi đã làm hài lòng trí tò mò của cô chưa?" Jennie cắn răng, cố nở nụ cười, hoặc là cô không có cách nào để xinh đẹp tao nhã như Rosé, hoặc là cô không có khí chất xuất chúng như Rosé... nhưng ít nhất, cô còn có thể cười sáng lạn một chút.

"Thế thì, tạm biệt..."

Rosé bất ngờ nhìn dáng Jennie giống như kẻ điên sắp ngã nhào xuống đất. Cô ta còn không kịp nghĩ nhiều, chạy lại gần đỡ lấy người phụ nữ trước khi cô chạm đất: "Này! Này! Cô tỉnh lại đi! Này! Kim Jennie! Kim Jennie!"

Trước khi Jennie nhắm mắt, nhìn thấy bóng dáng Rosé chạy lại. Cô nhìn thấy trên mặt Rosé là vẻ hoảng sợ, cô nhìn thấy miệng cô ấy không ngừng mấp máy, nhưng cô không nghe thấy âm thanh gì hết. Cuối cùng, trước mắt là một mảng màu tối tăm.

"Mau đi lái xe!" Rosé nói với người quản lý: "Mau đi!"

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro