Chương 34: Bày tỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quá trình trị thương cho Trí Tú cũng xong, sau khi thấy Thái Anh và A Lệ đi ra Trân Ni cũng không cần hỏi, trực tiếp chạy vào phòng đến bên cạnh giường nắm thật chặt tay Trí Tú không kìm được nước mắt, trước mắt nàng là một Trí Tú khuôn mặt trắng bệt, mắt vẫn còn đang nhắm chưa có dấu hiệu tỉnh lại, quần áo cũng đã được thay ra nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều việc Trí Tú được hai vị cô nương kia thay y phục nàng chỉ quan tâm Trí Tú khi nào thì tỉnh.

"Trân Ni muội yên tâm hiện tại Trí Tú không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là mất máu quá nhiều nên chưa thể tỉnh lại, đệ ấy chỉ cần ngủ một đêm ngày mai sẽ hướng muội cười nói vui vẻ mà thôi"

Thái Anh nhận ra được tâm tư của Trân Ni nên nói với nàng một tiếng về tình hình của Trí Tú, đồng thời cũng an ủi một chút, bây giờ nàng đang đau đầu khi Trân Ni thật sự có tình cảm với Trí Tú trong khi chưa biết được sự thật, nếu không nhanh chóng giải quyết, mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng.

"Đa tạ tỷ và Lệ Sa đã cứu giúp Trí Tú, hai người mệt rồi nên về phòng nghỉ ngơi, muội ở lại chăm sóc cho Trí Tú được rồi" Trân Ni không muốn ai bên cạnh Trí Tú ngoài mình, cũng không an tâm để người khác chăm sóc.

"Được rồi chúng ta về nghỉ trước, muội có cần gì thì nói mọi người một tiếng, còn nữa không được xem hay chạm vào vết thương của Trí Tú, tránh miệng vết thương lại chảy máu" trước khi đi Thái Anh cũng không quên nhắc nhở, tránh Trân Ni xem vết thương của Trí Tú mà chuyện bị bại lộ, chuyện này nên để đích thân Trí Tú chính miệng nói ra.

A Lệ nãy giờ hoàn toàn không lên tiếng, nàng hiểu những gì Thái Anh nói, cũng quan sát những hành động của Trân Ni, nàng có thể khẳng định Trân Ni không biết chuyện Trí Tú là nữ nhi, thậm chí vị tẩu tẩu này đối với ca ca là thật lòng, đối với cách nhìn nhận này làm A Lệ thấy vui chứ không có giận dữ, nàng có đồng minh hơn nữa đồng minh này lại đang lừa gạt nàng "chờ tỷ tỉnh lại, xem ta làm sao trừng trị tỷ, dám lấy ta ra làm thử nghiệm, tỷ cứ vui vẻ trước đi".

Thái Anh đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy A Lệ nhìn chằm chằm vào màn tình cảm Trân Ni dành cho Trí Tú, không những thế lúc thì nhíu mày, lúc thì cười cười. Hiện tại nàng không có tâm trạng xem tên đó nghĩ gì, mệt mỏi cả ngày, lại sắp phải giải thích mọi chuyện làm nàng khủng hoảng, thấy A Lệ không có ý định đi, nên cũng không ngại nắm tay nàng ra ngoài, để Trân Ni ở lại chăm sóc Trí Tú, A Lệ bị kéo đi cũng giật mình nhưng nhìn thấy bàn tay đang nắm là Thái Anh thì cười tươi còn đáp lại, hai bàn tay cứ như vậy mà nắm chặt nhau.

Vì muốn nói rõ mọi chuyện với A Lệ cũng mong nàng giữ bí mật nên Thái Anh kéo thẳng A Lệ về phòng mình, A Lệ được người mình yêu kéo đi thì cũng không phản kháng đi đâu cũng được, vừa đưa A Lệ vào phòng, Thái Anh đóng cửa cẩn thận quay qua nhìn A Lệ.

"Muội có gì cần hỏi cứ nói, ta biết gì sẽ kể đó"

"Ta muốn nghe hết, Thái Anh không được giấu ta chuyện gì" A Lệ không biết bắt đầu từ đâu nên tốt nhất là muốn nghe hết mọi chuyện, kể cả chuyện của hai vợ chồng nhà kia.

"Kỳ thật chúng ta cũng không muốn gạt mọi người, Trí Tú trước khi xuống núi nửa năm trước vẫn là một nữ nhi xinh đẹp, chỉ là khi xuống núi tìm lại cha mẹ để thuận tiện muội ấy mới cải nam trang, rồi gặp và kết nghĩa với các huynh đệ ở Chiêu Anh quán, không ngờ có cơ hội giúp vua lại lập công đầu nên chuyện ban ơn là không thể tránh còn bị ban hôn, mọi chuyện đến liên tiếp nên Trí Tú càng không thể bị lộ thân phận, đây là chuyện hệ trọng nên ta nhờ muội giữ giùm bí mật này"

"Còn tình cảm của hai người họ là như thế nào?"

A Lệ không quan tâm lắm chuyện Thái Anh vừa kể chỉ muốn nghe đoạn tình cảm kia như thế nào giải thích. Nghe được A Lệ hỏi, Thái Anh chỉ thở dài cũng đành nói ra sự thật, đến đâu hay đến đó A Lệ có chấp nhận chuyện Trí Tú yêu Trân Ni hay không là tùy nàng.

"Kỳ thật Trí Tú là yêu Trân Ni" Thái Anh quan sát phản ứng của A Lệ.

"Thật?"

"Chính miệng muội ấy nói với ta còn khóc sướt mướt như sắp chết, còn nhờ ta giúp đỡ" Thái Anh từ tận đáy lòng muốn biết cảm nghĩ của A Lệ về chuyện này.

"Tỷ không cảm thấy tình yêu này không được bình thường?"

A Lệ ngược lại cũng muốn biết cảm nghĩ của Thái Anh, cơ thể nàng cũng run lên chờ đợi câu trả lời, chính biểu hiện này của A Lệ làm Thái Anh nghĩ A Lệ đang miệt thị tình yêu của Trí Tú nên cũng không biết vì sao mà nổi nóng quát lớn.

"Có gì không bình thường? Cũng là con người với nhau, yêu ai tự bản thân họ quyết định, hạnh phúc hay không cũng không cần người ngoài xen vào, chuyện của Trí Tú ta nhất quyết không cấm cản thậm chí ủng hộ đến cùng, nếu A Lệ ngươi không chấp nhận được chuyện này chỉ mong ngươi không nói ra tránh muội muội yêu quý của ta gặp chuyện, nếu Trí Tú mà có mệnh hệ nào, Phác Thái Anh ta cả đời cũng không tha thứ cho Lạp Lệ Sa, còn nữa một mạng ta cứu cô nương bây giờ vì chuyện này có thể trả, chúng ta chính thức nước sông không phạm nước giếng!"

A Lệ nghe câu nói của Thái Anh thì vui mừng trong lòng, nàng không ghét bỏ thậm chí là ủng hộ thì còn gì bằng nhưng khi nghe đến nàng muốn cắt đứt quan hệ thì nhảy cẩn lên chạy đến liều mạng ôm Thái Anh giải thích xem ra nàng hiểu lầm chuyện gì rồi.

"Không được, cả đời này Lạp Lệ Sa sẽ bám theo Phác Thái Anh không buông, có chết cũng không buông, còn nữa Thái Anh ngươi nghe cho kỹ những lời Lạp Lệ Sa này nói hôm nay, ta yêu nhất cuộc đời này chính là Phác Thái Anh"

Lấy hết dũng khí A Lệ tỏ tình với Thái Anh, chuyện còn lại sẽ do Thái Anh quyết định nhưng mà vẫn đứng ôm người ta không rời.

Thái Anh bất ngờ được ôm vào lòng nàng cũng không biết làm sao mà A Lệ lại làm thế, còn có vẻ kích động nhưng không phản kháng nghe nàng nói hết câu, Thái Anh nghe A Lệ nói yêu mình thì chấn động, nàng không tin vào tai mình, tim nàng bây giờ không còn đập bình thường nó sắp chạy ra ngoài, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ A Lệ đối với mình là yêu cũng không đáp lại mà suy nghĩ miên man.

"Thái Anh nàng đối với Trí Tú không ghét bỏ thì tuyệt đối không được ghét bỏ ta, nghe nàng nói về chuyện Trí Tú ta rất vui nàng có biết không? Từ khi chấp nhận bản thân yêu nàng, A Lệ ta luôn sợ, sợ một ngày nào đó nàng xa ta yêu một người đàn ông khác cùng với người đó xây dựng một gia đình nhỏ, có những đứa con của hai người, nhìn nàng thân thiết với Hải Dần ta rất muốn kéo nàng về, giữ nàng cho riêng mình nhưng đó chỉ là suy nghĩ vì thực tế ta không dám làm, lại rất hận bản thân mình tại sao, tại sao lại yêu ngươi như thế mà không dám nói, ta chỉ xin nàng một cơ hội cho ta chứng minh những lời này là thật lòng"

A Lệ khóc, nàng khóc trên vai Thái Anh, rất sợ bị nàng từ chối

"A Lệ ta không biết... không biết đối với ngươi là thế nào, chỉ sợ..."

"Không cần sợ gì cả có A Lệ ta ở đây, Thái Anh chỉ cần yêu ta, mọi chuyện ta sẽ lo tất cả!"

"Ta muốn suy nghĩ" Thái Anh sợ đây chỉ là cảm xúc nhất thời nên cần thời gian, nàng phải xem xét lại mọi chuyện đây là một quyết định rất hệ trọng.

"Được chỉ cần nàng cho ta cơ hội, nàng muốn suy nghĩ bao lâu cũng được, ta yêu ngươi Thái Anh" A Lệ đúng là biết cách lấy lòng, con gái lúc nào chẳng yêu qua lỗ tai.

Thái Anh nghe được những lời này của A Lệ thì cảm thấy hạnh phúc vô cùng, tâm nàng có một loại cảm giác muốn được người này che chở, lúc nào cũng muốn nghe những lời yêu thương phát ra từ cái miệng này, nàng cũng không kiên kỵ đưa tay đặt lên lưng A Lệ hưởng thụ cảm giác chưa từng có, còn A Lệ nhận được vòng tay của Thái Anh thì mỉm cười hạnh phúc, nàng không bao giờ nghĩ thời khắc này lại đến nhanh đến thế "cảm ơn tỷ Trí Tú, xem ra muội nợ ca ca như tỷ một ân tình, hèn gì đối với chuyện của muội huynh lại năng nổ giúp đỡ, sắp đến lúc muội phải giúp lại ca ca như tỷ rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro