Chương 37: Hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Tú và Trân Ni tay trong tay cùng nhau về tiêu cục bên cạnh không có ai quấy rầy, tuy là không ai nói chuyện nhưng cả hai đều cảm thấy hạnh phúc, bất chợt nhìn thấy cây trâm ngọc bích màu tím Trí Tú dừng lại xem làm Trân Ni cũng tò mò.

"Ông chủ cây trâm này bao nhiêu tiền?"

"Công tử thật là biết xem hàng, cây trâm ngọc bích này được nhập từ Tây quốc, người Tây cho rằng màu tím là màu của tình yêu, của sự chung thủy, nếu công tử mà cài cây trâm này cho nương tử của mình thì bảo đảm hai người sẽ sống với nhau đến đầu bạc răng long"

Lão bá bán hàng nhìn thấy hai người đẹp đôi thì cũng thao thao bất tuyệt, nói lời chút thật lòng.

"Được rồi ta mua cây trâm này tặng cho nương tử của mình, bao nhiêu tiền?"

Trí Tú bình thường không tin nhưng hôm nay lại có ngẫu hứng, thậm chí tin những lời kia là thật.

"Tiểu thư thật có phúc khi có một tướng công như vị công tử đây, của hai người, năm trăm lượng"

Trân Ni nghe được khen chỉ gật đầu cười với vị lão bá bán hàng, lại nhìn qua Trí Tú mà hạnh phúc trong lòng, nàng hiện tại rất vui vì những hành động, cử chỉ ôn nhu của Trí Tú dành cho mình chính vì lẽ này mà Trân Ni mới từ từ yêu, yêu sâu đậm.

"Ni nhi để ta cài giúp nàng"

"Cảm ơn ngươi, tướng công"

"Ni nhi lại gọi ta tướng công, lại có âm mưu gì, nàng đừng làm ta sợ nha"

Trí Tú nghe Trân Ni gọi như thế thì tim đập mạnh, đặc biệt trong hoàn cảnh tình tứ, cũng không quen đùa với nàng một tý.

"Sao nào? Tướng công không thích?"

Đi đôi với lời nói thì tay đặt ở eo Trí Tú nhéo một cái nhưng chỉ nhẹ vì biết Trí Tú đang bị thương ai kêu chọc nàng thì đáng đời.

"Thích, rất thích là đằng khác, chỉ mong ngày nào cũng được Ni nhi gọi như thế"

Hai người cứ như thế mà trò chuyện vui vẻ về đến tiêu cục, hạnh phúc chỉ đơn giản là thế không cần phải cầu kỳ chỉ cần hiểu tấm lòng của đối phương.

Vì bốn người Trí Tú đi Kim gia nên trên bàn ăn hôm nay chỉ có Thái Anh, A Lệ và Lạp Minh thật đúng là bữa cơm gia đình theo nghĩa của A Lệ. Trên bàn ăn Lạp Minh quan sát con gái mình thì thấy lạ, cứ nhìn Thái Anh cười cười còn gấp thức ăn liên tục, bỏ rơi luôn cả người cha này trong mắt chỉ có Thái Anh

"Tiểu nha đầu này mấy hôm nay cứ như có mùa xuân, làm gì cũng thẩn thờ, không lẽ đang yêu lại còn đối tốt với nha đầu lão Nhâm như thế có chuyện gì mà ta chưa hiểu chăng?"

"A Lệ con cũng mười tám chứ không ít tuổi, ngày mai có Thiên Long tiêu cục bảo tiêu đi qua đây muốn xin ta ở nhờ, nghe nói ông ấy có con trai cũng hai mươi chưa hôn ước hay ta..."

Chưa nói hết câu Lạp Minh đã thấy Thái Anh làm rơi chén cơm vì thế mà cũng dừng lại.

"Thái Anh con không sao chứ, cảm thấy không khỏe chỗ nào?"

"Tiền bối Thái Anh thất lễ mong người bỏ qua, con có chuyện nên về phòng trước tiền bối cứ nói chuyện với A Lệ"

Lần đầu tiên Lạp Minh thấy Thái Anh kích động, chưa gì mà đã không thấy bóng hình, ông cũng không biết nguyên nhân.

"Cha, chuyện hôn nhân con muốn tự mình quyết định, cha cũng không muốn con gái bị ủy khuất lấy người mình không yêu"

A Lệ bây giờ mới xử lý xong những gì cha mình vừa nói, lại thấy Thái Anh chạy đi, trong lòng nóng như lửa đốt muốn chạy theo giải thích nhưng không được phải nói rõ với cha một tiếng nếu không sẽ có chuyện lớn.

"Được rồi, tạm thời ta cho con chọn người nhưng nếu đến năm hai mươi tuổi con chưa có ai ưng ý phải nghe lời ta, ta không muốn người ngoài nói Lạp Minh nuôi con gái đến già"

Lạp Minh là người từng trải nên đối với tình yêu và hôn nhân ông vẫn muốn con gái tự tìm không ép buộc nếu cần ông mới ép.

"Con yêu cha nhất, con no rồi, cha ăn cơm thư thả"

Vừa hôn Lạp Minh vừa nói lời ngọt ngào quay qua đã không thấy đâu, làm tổng tiêu đầu nghĩ hôm nay ông làm gì mà để bọn nhỏ bỏ rơi ăn cơm một mình.

Thái Anh cũng không biết vì sao khi nghe Lạp Minh nói về hôn nhân đại sự của A Lệ thì lại lo lắng, nàng còn chưa chấp nhận A Lệ thì không thể để A Lệ cho người khác, trong đầu còn nghĩ A Lệ là của mình tuyệt đối không để ai cướp đi, bây giờ Thái Anh nhận ra rồi nàng đối với A Lệ là thật có tình yêu.

Đuổi theo Thái Anh về đến phòng nhìn thấy nàng ôm mặt khóc mà lòng A Lệ thắt lại, không nghĩ nhiều chạy đến ôm nàng vào lòng mà an ủi, từ khi A Lệ bước vào Thái ânh biết là ai nên không phản kháng.

"Thái Anh ta sai rồi, nàng đừng khóc, ta không biết cha sẽ nói chuyện này, nàng yên tâm ta sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa, cũng hứa một lòng một dạ đối với nàng"

A Lệ bình thường là ăn nói không để ý có chút hồ nháo, nhưng khi nói chuyện với Thái Anh đều dùng tất cả tâm tư, lời nói ôn nhu chững chạc thậm chí muốn moi tim ra mà chứng minh với người mình yêu.

"A Lệ ngươi không có lỗi, chỉ là ta không nghĩ đến một ngày nào đó ngươi mặc áo tân nương lên kiệu hoa theo người khác làm nương tử, gọi người ta là tướng công, lúc trước không nghĩ nhưng khi nãy nghe tiền bối nói ta thật sự biết rồi, ta đối với người là có ưu tâm, có nhớ thương..."

Thái Anh nói ra những lời này là thật tâm, nàng cũng biết cảm giác của A Lệ khi nhìn thấy mình thân mật với Hải Dần là thế nào.

"Thái Anh ta không muốn nghe những lời này, nàng chỉ là ưu tâm, có nhớ thương thôi sao?"

A Lệ quyết định hôm nay ép Thái Anh nói ra lòng mình, lòng thầm cảm ơn cha khi nãy đã nói đến chuyện hôn nhân đại sự "con sắp thuyết phục được Thái Anh về làm con dâu cha rồi" nếu Thái Anh mà thấy được nụ cười hay biết suy nghĩ của A Lệ lúc này chắc không thương tiếc tống cổ nàng ra khỏi cửa.

Thái Anh từ từ rời khỏi cái ôm của A Lệ đối diện trực tiếp với nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương làm A Lệ có phần sợ hãi có phần mong chờ nàng đang nín thở chỉ để chờ giây phút này.

"A Lệ... ta... ta đối với người là yêu thật lòng!"

Thái Anh khó khăn lắm mới nói ra hết câu, tai nàng cũng đã đỏ chứ nói chi là mặt, tim và não của nàng hiện như ngưng hoạt động, cuối đầu không còn dũng khí đối diện với A Lệ.

A Lệ nghe được lời của Thái Anh thì muốn hét lên cho cả thiên hạ biết, Thái Anh cũng yêu nàng, nàng không nằm mơ, lại ôm Thái Anh vào lòng lần này siết chặt hơn như sợ lỏng tay người kia sẽ biến mất.

"Ta cũng yêu nàng Thái Anh, yêu rất nhiều, cảm ơn nàng"

Hai người ôm nhau không biết đến bao lâu chỉ khi buông ra thì cả hai điều là khóc, A Lệ dùng đôi bàn tay lau đi hai hàng nước mắt của Thái Anh, âu yếm nhìn nàng, cả hai như rơi vào hư không. A Lệ nhắm mắt từ từ đưa môi mình chạm vào đôi môi của Thái Anh. Cảm xúc này đối với cả hai là lần đầu tiên biết được, sau khi dùng môi mình chăm sóc kỹ lưỡng cho đôi môi Thái Anh. A Lệ thấy chưa đủ dùng lưỡi tiến vào tách ra hàm răng của Thái Anh tìm chiếc lưỡi bên trong, A Lệ cứ như là người có kinh nghiệm hướng dẫn Thái Anh, chiếc lưỡi tìm thấy nhau thì cùng nhau dây dưa, mọi ngóc ngách bên trong miệng của Thái Anh đều được A Lệ khám phá, thấy chưa đủ A Lệ còn hướng môi trên Thái Anh cắn một cái làm nàng khẽ rên.

"A... A Lệ dừng lại"

Sắp không thở nổi Thái Anh đẩy ra A Lệ, không còn sức lực mà dựa vào ngực A Lệ thở hổn hển, tuy là luyến tiếc muốn tiếp tục nhưng A Lệ cũng hết hơi, hai người có thể nghe được tiếng tim đối phương đang vì mình mà đập.

"Thái Anh cảm giác không tệ chứ?"

A Lệ đúng là không biết xấu hổ còn hỏi

"Ngươi đáng chết..."

Thái Anh không mặt dày như A Lệ nên chỉ còn cách đánh yêu vào ngực nàng. Kỳ thật Thái Anh không nghĩ mình lại nhanh như vậy mà yêu A Lệ có thể từ trước đã yêu chỉ là cứng đầu không chấp nhận, hôm nay hai người thân mật như thế Thái Anh cũng không chán ghét thậm chí mong đợi.

Hai người không nói với nhau tiếng nào chỉ là âm thầm nghe tiếng lòng của đối phương, đến tối A Lệ muốn ngủ cùng Thái Anh nhưng đâu dễ, dùng hết mọi cách mà không đá động được Thái Anh đành phải ấm ức đi về phòng, trước khi đi cũng không quên tập kích hôn một cái. Thái Anh đương nhiên biết A Lệ sẽ không làm gì mình nhưng không nên để nàng được nước lấn tới, cần phải từ từ dạy dỗ, cưng chiều quá sẽ thành hư, nàng đi đến trước gương tự nhìn bản thân lấy tay chạm vào môi mà nở nụ cười hạnh phúc "cũng may không để lại vết thương, A Lệ đáng ghét dám cắn mình, chờ đó". Nói gì chứ tỷ muội nhà họ Phác thù dai lắm, có thù ắt phải trả dù lớn hay nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro