Chương 93: Trấn An đạt mục đích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng biết Trấn An đã nói gì với Chung Nhân, chỉ biết hiện tại ở công đường hình bộ phía trên Chánh Đức đang đứng ra xét xử, phía dưới ngoài Chung Nhân đang quỳ còn có Hải Dần và Tang Đại cũng bị triệu tập.

"Chung Nhân. Ngươi nói lại một lần nữa những gì đã điểm chỉ"

"Hoàng thượng, người còn hỏi chi nhiều lời chẳng phải Chung Nhân này đã khai rõ ràng nếu ngài muốn nghe ta cũng không ngại nói. Từ đầu huynh đệ chúng ta tiếp cận người là vì nghe đồn triều đình có kho báu thất lạc, trước tiên phải làm ngài tin tưởng rồi mới từ từ ra tay. Chính đại ca đã nói từ nhỏ với Kim gia có hôn ước nên sẽ lấy Kim gia làm chỗ dựa tăng thêm sức mạnh, Chung Nhân cũng không quên tìm người làm chuyện dò la nên đứng ra lôi kéo thế lực của Lạp tiêu cục giúp huynh đệ chúng ta. Nhưng tổng tiêu đầu không đồng ý thì chỉ còn cách lợi dụng đệ tử ông ấy là Đại Bảo, nhận được tin của Đại Bảo báo số kho báu kia có thể ở Hà Nam nên đại ca lại bảo ta đi một chuyến, ai ngờ tên Đại Bảo từ đầu đã bị tổng tiêu đầu phát hiện. Chung Nhân cũng vì thế mà bị hắn bắt về kinh thành, ta cứ tưởng khi về kinh thành sẽ được các huynh đệ giúp đỡ mau thoát được nhưng không ngờ họ lại nghĩ cách thoát khỏi vụ này mà đẩy Chung Nhân vào chỗ chết, nên buộc lòng ta phải nói ra"

Chung Nhân chẳng biết từ đâu lại ăn nói trơn tru trả lời Chánh Đức, khiến người phía trên cũng hướng ánh mắt về phía Hải Dần và Tang Đại ngụ ý muốn nghe lời giải thích.

"Tam ca huynh ăn nói hồ đồ rồi sao, đến mức này mà còn nói dối đã vậy còn kéo theo huynh đệ, nếu không phải chúng ta bảo vệ huynh hiện tại huynh đã không quỳ ở đây vu oan giá họa cho mọi người"

"Tạng Đại lời huynh nói là thật, chẳng phải chúng ta còn lợi dụng Sáp Kì để tìm kho báu nên mới giữ cho ả sống trên đời, tốt nhất đệ và đại ca nhận tội đi để mong nhận được sự tha thứ, đừng để mọi việc quá muộn rồi hối hận, quay đầu là bờ"

Tang Đại nghe xong những lời này càng tức thêm, tính tình nóng nảy vì thế muốn giết chết Chung Nhân ngay lúc này cho hả dạ, chuyện không nói thành có còn khuyên người khác, nghe qua rất hay nhưng thật ra bản thân mình mới là người cần quay đầu, nhận thấy tính nóng nảy của Tang Đại, Hải Dần đương nhiên ngăn lại.

"Hoàng thượng, thần và Kim gia đúng thật có hôn ước, xem nhau như là người nhà, nhưng từ khi lập ra Chiêu Anh quán thần chưa ghé qua Kim gia lần nào, thử hỏi làm sao tìm người cấu kết. Còn chuyện Sáp Kì sống chết giấu hoàng thượng vì cô nương ấy bị mất trí nhớ, thần không muốn làm khó cũng như giúp người có cuộc sống mới mà sắp đặt. Chưa kể nếu là thần bảo tam đệ đi làm thì tại sao tổng tiêu đầu của Lạp tiêu cục lại giao tam đệ cho thần xử lý?"

Hải Dần biết Chánh Đức không phải là vị vua hồ đồ nên càng nói lý càng dễ giúp người phía trên đặt ra được những nghi vấn, nếu như kích động giống Tang Đại chẳng phải càng làm người ta thêm nghi ngờ, nhưng Chánh Đức chưa nói đã nghe Chung Nhân tiếp lời.

"Chẳng phải trước khi huynh đệ chúng ta đi Hà Nam huynh đã nhờ nhị ca đưa bức thư về Giang Ninh ghé qua Kim gia chuyển giúp sao, trong đó kể lại toàn bộ diễn biến kia mà. Còn chuyện tổng tiêu đầu giao đệ cho huynh vì từ đầu đến cuối ông ấy chỉ biết Chung Nhân đứng ra làm mọi chuyện, tên Đại Bảo cũng chỉ biết có một mình đệ, hắn làm sao khai ra huynh. Từ đầu đến cuối huynh ở một chỗ để chỉ huy thì ai mà biết được. Còn chuyện của nhị ca nữa, chẳng phải vì nhị ca biết được tin tức kho báu từ chính miệng của Sáp Kì mà không báo lại khiến huynh tức giận nên bài kế giết huynh ấy, muốn bắt sống Sáp Kì về bên cạnh nhưng ai ngờ cả hai người họ đều té vực không rõ sống chết"

Chung Nhân nói giọng nhẹ nhàng càng làm mọi người tin chuyện này là do bọn người Chiêu Anh quán làm ra nên bắt đầu xầm xì, Tang Đại chịu không nổi nên chạy đến nắm cổ áo Chung Nhân kéo người kia đứng lên đối mặt với mình mà quát lớn. Mặc kệ cái gì là phạm thượng cũng phải ra mặt, Hải Dần cũng chẳng ngăn cản, khi nghe người kia đổ hết tội lỗi lên người mình lại nhìn thấy nụ cười của Trấn An mà nắm chặt tay.

"Chung Nhân, Trấn An hắn cho ngươi ăn thứ gì mà ngay cả huynh đệ cũng bán đứng hết người này đến kia, hại nhị ca chưa đủ giờ là chúng ta, hôm nay Tang Đại ta thay mặt tất cả huynh đệ mà dạy dỗ ngươi"

Tang Đại đấm vào bụng Chung Nhân mấy cái nhưng người kia cũng chỉ cười lớn, Chánh Đức dĩ nhiên không cho họ làm càn bảo người cản lại.

"Chuyện này không thể vì lời nói đơn phương của Chung Nhân mà kết tội Anh Võ Bá và Tang Đại tướng quân, để thuyết phục lòng người cần phải có đủ nhân chứng vật chứng, hiện tại tước bỏ chức quan của Hải Dần và Tang Đại chờ..."

"Khởi bẩm hoàng thượng, thần có Đại Bảo làm nhân chứng cho việc này, hắn đang bị giam phía trong chờ người truyền lệnh"

Trấn An thấy Chánh Đức lưỡng lự muốn dời lại việc này mà nôn nóng, hắn muốn hôm nay định tội được bọn Chiêu Anh quán, ép Chánh Đức tự mình giết công thần. Đương nhiên với sự tính toán của bản thân hắn đã bảo Đại Bảo phải khai như thế nào, hiện tại mọi tội chứng điều áp lên đầu Hải Dần và Tang Đại.

"Hoàng thượng, thần tin với sự sáng suốt của người chuyện này chỉ xuất phát từ một hướng, để tìm người tự xưng là Đại Bảo kia lên chỉ tội Hải Dần này ngoài kia thiên hạ nhiều vô số, lại chẳng biết thái sư ở đâu ra bắt được người từ tay Lạp Minh đến đây làm chứng"

"Ngươi thừa biết Lạp tiêu cục đã đi khỏi nên mới nói lời này vì không ai ra làm chứng hắn là Đại Bảo, chuyện này quá rõ ràng Anh Võ Ba đang chạy tội"

Trấn An dĩ nhiên đã chuẩn bị tất cả, hắn cũng chờ đoàn người Lạp Minh đi khỏi kinh thành nên mới đem vụ này ra xét xử, từ đầu Đại Bảo là người của hắn lại đúng xuất thân tiêu cục nên không có gì phải lo lắng.

"Để mọi chuyện rõ ràng ta sẽ phái người chặn đường tiêu cục bảo họ đến đây làm chứng, các khanh không cần phải cự cãi, bản thân ai chánh ai tà sớm sẽ rõ"

Trấn An dĩ nhiên không muốn Chánh Đức làm điều này, hắn đang chau mày thì có thuộc hạ vào nói nhỏ bên tai làm bản thân cười nhếch miệng, đầy tự tin.

"Hoàng thượng, thuộc hạ của thần báo lại tìm được số binh khí lớn cùng lượng thuốc nổ không nhỏ trong phủ Anh Võ Ba và Tang tướng quân, thần xin mang chúng lên công đường"

Nhìn thấy số vũ khí và thuốc nổ kia làm Chánh Đức nổi giận, Hải Dần và Tang Đại chỉ còn nhìn nhau, không biết từ khi nào trong phủ lại có những thứ này, lại đoán biết đây là số vũ khí của Trấn An nhầm du oan nhưng lại không thể nói ra, tránh hắn điều tra biết Trí Tú còn sống cũng như trà trộn vào phủ thái sư trước kia.

"Hai khanh còn gì để nói, nhân chứng vật chứng có đủ, còn bị huynh đệ mình đứng ra kể tội thì còn gì để chối, các khanh thật đúng là phụ lòng trẫm, nếu các khanh đã bất trung với trẫm bất nghĩa với huynh đệ thì không còn gì thương tiếc. Hải Dần, Chung Nhân, Tang Đại đúng giờ ngọ ngày mai tại ngọ môn quan chém đầu thị chúng, đích thân trẫm sẽ giám trảm, bãi đường"

Nhân chứng, vật chứng có sẵn cộng với lời ra tiếng vào của thái sư, càng nghi ngờ bản thân bị người Chiêu Anh quán lừa gạt mà tức giận nên xuống chỉ ban chết cho cả ba. Hải Dần và Tang Đại bị nhốt vào đại lao nhưng cũng chẳng kêu oan vì hiện tại có nói gì cũng vô ích, dù sao chỉ có bản thân mới bị xử tử, người mà họ yêu thương vẫn an toàn cùng lắm bị đuổi khỏi phủ. Chung Nhân nhìn Trấn An nhận được sự gật đầu của hắn thì cũng an tâm bước đi.

Chuyện quán Chiêu Anh trong một ngày bị xử tử cả ba vì phản triều đình nhanh chóng truyền đi khắp nơi, thiên hạ một phen chấn động, họ không tin những anh hùng một thời lại có thể làm ra chuyện này. Đương nhiên người vui nhất trong chuyện này là Trấn An, mục đích không những đạt được mà đại sự cũng sắp đạt thành

"Quân sư, vẫn là ông sáng suốt dùng cách này nhổ đi mấy cái gai giúp ta, vật cản đường xem ra không còn, Chánh Đức ngươi không còn ngồi ở ngôi vị cửu ngũ chí tôn quá lâu nữa đâu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro