Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Tú cùng Trân Ni đã ăn chung vài lần, biết Trân Ni ăn cơm vừa nhanh lại có thể ăn nhiều, nhưng hôm nay Trình Nặc cảm giác Trân Ni tựa hồ ăn chậm hơn ngày thường nhiều.

"Không hợp khẩu vị sao?" Trí Tú hỏi.

"Ăn đặc biệt ngon, bởi vì là tự tay tỷ tỷ làm, em mới muốn đặc biệt cẩn thận nghiêm túc nhấm nháp, không muốn giống Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả, hoàn toàn không biết tư vị." Trân Ni nói, trộm nhìn thời gian một chút, mới hơn 8 giờ tối, cho dù mình ăn chậm nữa, thì ăn xong cũng chỉ mới 9 giờ, 9 giờ có tính là quá muộn không?

"Nếu như em thích, chị lại làm cho em ăn." Trí Tú cười nói.

"Phi thường phi thường thích." Trân Ni lập tức nói, nàng vẫn còn muốn ăn đồ ăn Trí Tú tỷ tỷ tự tay làm.

Trí Tú nhìn Trân Ni lại cười, nàng cũng thích Trân Ni ở cạnh mình, chỉ là nhiều thêm một người, nhưng nàng lại cảm giác toàn bộ thế giới của mình đều cùng náo nhiệt lên.

Trân Ni thấy Trí Tú cười, trong lòng liền ấm áp, Trí Tú tỷ tỷ tại sao lại khiến người ta thích như vậy đây?

Tuy rằng Trân Ni cố ý ăn thật chậm, nhưng có chậm nữa cũng ăn xong rồi, Trân Ni giành rửa chén.

"Sao có thể để khách rửa chén được?" Trí Tú không ủng hộ nói.

"Tỷ tỷ nấu cơm đã thực vất vả, em mà không hỗ trợ rửa chén, lần sau cũng không dám tới nữa. Tỷ tỷ để cho em rửa đi, về sau em mới dám thường xuyên tới nhà tỷ tỷ cọ cơm." Trân Ni khẩn cầu nói.

"Vậy được rồi, về sau thường xuyên tới, thì không phải là khách."Trí Tú nói.

Trân Ni cảm thấy mình thật sự là tẩu hoả nhập ma, tỷ tỷ tuỳ tiện nói một câu, nàng đều nhịn không được mà nghĩ nhiều, nàng cân nhắc câu này của tỷ tỷ, không phải khách, thì là gì?

"Tỷ tỷ không thấy em phiền là được." Trân Ni một bên rửa chén một bên nói.

"Em đáng yêu như vậy, tỷ tỷ làm sao sẽ cảm thấy phiền đâu?" Trí Tú đứng ở một bên xem Trân Ni rửa chén, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo gương mặt nhỏ có chút thịt thịt của Trân Ni một chút, mềm mại, giống như mặt của con nít vậy.

Động tác Trí Tú thân mật như vậy, còn sát gần như vậy, nàng cảm giác tim mình đập gia tốc, nàng có thể cảm giác được động tác Trí Tú thực ôn nhu, một chút cũng không đau, không giống như là nhéo, lại như là đang sờ mặt của mình, cái suy nghĩ này, làm cả người Trân Ni lại sắp chịu không nổi rồi. Nàng cảm thất mình thật sự đã cong thành nhang muỗi, một động tác tuỳ tuỳ tiện tiện của Trí Tú, đều sẽ mang lại kích thích thật lớn cho nàng.

"Tỷ tỷ......" Trân Ni có chút thẹn thùng hô, giờ phút này nàng không thể tập trung lực chú ý để rửa chén nữa.

"Chị rất thích em gọi chị như vậy." Trí Tú nói, cảm giác hai chữ tỷ tỷ này được Trân Ni gọi đến đặc biệt thân mật.

Trân Ni đột nhiên nhớ tới trên mạng một câu, ban ngày kêu tỷ tỷ, buổi tối tỷ tỷ kêu! Trân Ni cảm thấy mình hiện tại thật sự là vừa sắc vừa cong, thế mà đã đang ảo tưởng bộ dáng cùng thanh âm khi Trí Tú kêu, cái này làm cho Trân Ni đều sắp không còn nhìn thẳng vào bản thân mình, cùng với nhìn thẳng vào Trí Tú được nữa.

"Suy nghĩ cái gì vậy? Lỗ tai đều đỏ lên." Trí Tú ở bên tai Trân Ni hỏi, cũng duỗi tay sờ sờ lỗ tai nhỏ hồng hồng đáng yêu của Trân Ni một chút. Trí Tú phát hiện mình thật sự rất giống bà dì đáng khinh, đang đùa giỡn tiểu nữ hài ngây thơ, nàng tựa hồ thực hưởng thụ việc mình có ảnh hưởng lớn lao đến Trân Ni.

Trí Tú dùng thanh âm mà mình cực thích nói chuyện ở bên tai mình, lỗ tai cũng đã phi phường mẫn cảm, còn bị sờ đến, càng là chịu không nổi, cảm giác tê dại giống như điện giật, tai cùng cổ không tự giác mà rụt lại một chút.

"Trân Ni, lỗ tai em có phải thực mẫn cảm hay không?" Trí Tú thấy Trân Ni phản ứng lớn như vậy, tựa hồ là tò mò hỏi, nhưng chỉ có mình nàng biết, mình xác thật là cố ý trong lúc trêu chọc câu dẫn Trân Ni.

"Em...... Biết........" Trân Ni lúc trước là thật sự không biết lỗ tai mình mẫn cảm hay không mẫn cảm, chỉ biết giờ phút này đối với Trí Tú là phi thường mẫn cảm, hơn nữa nàng cũng không nghĩ Trí Tú tỷ tỷ thế mà lại chủ động cùng mình nói chuyện về đề tài như vậy. Phải biết rằng chủ đề này, thực dễ dàng đưa bầu không khí của hai người vào trạng thái ái muội, Trân Ni phát hiện mình thế nhưng lại phi thường chờ mong Trình Nặc tiếp tục nói.

"Tỷ tỷ không ồn ào em nữa." Trí Tú lại không có như ý nguyện của Trân Ni, mà là từ bên người Trân Ni lui ra, đi đại sảnh xem TV.

Trân Ni bị trêu chọc trong nước sôi lửa bỏng, đột nhiên bị thả xuống, quả thực là buồn bã mất mát, mỗi khi nàng cảm thấy Trí Tú cũng có ý với mình, Trí Tú lại tựa hồ như chỉ là tình cảm đại tỷ tỷ đối với tiểu muội muội, lại dường như là do mình nghĩ nhiều, điều này làm nội tâm Trân Ni rất là dày vò.

Không có Trí Tú ảnh hưởng, Trân Ni thực mau liền rửa chén xong, nàng nhìn thời gian một chút 9 giờ 10, nàng suy nghĩ, lúc này rốt cuộc có tính là muộn hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro