3.Chuyến đi của chúng tôi.(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế là chúng tôi đặt một cặp vé đi Mộc Châu vào cuối tuần. Khách sạn cũng đã đặt trước qua trang mạng Agoda uy tín. Chuyến xe khởi hành vào buổi tối thứ sáu. Xe giường nằm dành cho hai người chung một giường, vừa vặn không thừa vào đâu chút nào hoặc nói hơi quá một xíu là hơi chật. May mà chúng tôi quen nhau trước đó rồi. Chứ thú thực ra, khi nhỡ chẳng may có đi du lịch một mình, thì chắc chắn tôi hoặc anh hoặc ai đó sẽ phải nằm chung với một ai đó khác - người mà chắc chắn trước đó chúng tôi hoặc ai đó đều không hề quen. Vậy nên, cặp vé này là đúng đắn cho cả hai chúng tôi.

Sau gần năm giờ đồng hồ lênh đênh lên trên chuyển xe, chúng tôi đã có mặt ở thị trấn nông trường Mộc Châu. Đêm đó, tôi không bị mất ngủ hoặc có lẽ giấc ngủ hơi ngắn ngủi. Ở bên cạnh là Jisoo, chị cũng có vẻ yên giấc, riêng bàn tay chị  thì lúc nào cũng nắm lấy tay tôi không rời. Tới nơi, ngoài trời sương giăng mờ mờ và màn đêm đen đặc, không khí lành lạnh gấp khoảng hai lần làn không khi khi chúng tôi còn đang ở thành phố. Một cải rùng mình khi khê của tôi cũng bị chị nhận ra,Jisoo quay sang hỏi tôi:

“Em có lạnh lắm không?".

“Em không thấy lạnh quá đâu chị . Okie, em ổn mà.”- Tôi nói với chị  và môi nở một nụ cười bình ổn.

Chúng tôi đi taxi về khách sạn Guest House đã đặt phòng sẵn qua mạng. Hai vị khách bộ hành lần  mò tới Mộc Châu vào tinh mơ. Để buổi sớm mai, chúng tôi có thể sẽ cùng nhau tới một nơi nào đó của mảnh đất cao nguyên xanh ngắt này.
Có một lúc nào đó, ta chỉ mong có một người ở bên cuộc đời mình mà không cần phải một môi tìm kiếm hay tìm cách  níu giữ họ ở lại bên mình. Và tôi may mắn có chị , là Kim Jisoo. Cảm giác chỉ đơn giản là có một người à ơi, dỗ dành  tôi những đêm mất ngủ. Chạy đến nhà ngay lập tức, khi biết tôi cảm cúm, kiếm cho tôi viên thuốc uống cho màu khỏi bệnh. nấu cho tôi bát cháo âm nóng... Hay có Jisoo là người ăn  thử những món tôi mới tập tành nấu mà không nhăn mặt  chê bai. Hoặc như chuyến đi du lịch bất ngờ do Jisoo đề xuất chẳng hạn. Tôi biết, chị  luôn mong cho tôi những điều an lành và mong tôi không còn muộn phiền nhiều nữa. Vì ít  ra, tôi còn có chị ở bên. Chẳng hiểu tự bao giờ, tôi và chị đã là người đầu tiên xuất hiện trong những suy nghĩ buồn vui của nhau, trong những lịch trình và kế hoạch. Sao cũng được, gì cũng xong, miễn là cùng nhau, vậy đó!

"Em thấy bâù không khi ở đây thật dễ chịu chị ạ"

“Thế hả. Miễn là Jennie  cảm thấy thoải mái”

Chị nắm lấy tay tôi giữa đồi chè trong buổi bình mình. Sương mù vẫn còn lớn vớn. Có chút  nắng vàng hao hao khẽ lan tỏa trên nền xanh non của những luống chè uốn vòng cong cong theo triển đồi, nó gợi một cảm giác bình yên đến lạ và khó có thể tả hết vẻ đẹp của khung cảnh ấy. Nghe thì thật là lãng mạn phải không? Jisoo nắm lấy tay tôi, bình yên trôi qua khoảnh khắc trong trẻo của buổi sớm hôm ấy!

Bữa sáng hôm đó, chúng tôi ăn bánh mì ngọt và sữa tươi nguyên chất - thứ mà bạn sẽ rất dễ tìm thấy ở cao nguyên Mộc Châu và nó là đồ uống mà bất cứ ai cũng nên thử khi đến với cao nguyên này.

“Em ăn thêm chút nữa đi”- Chị hỏi tôi.

“Em thấy no rồi. Soo ăn thêm đi, để lát nữa cùng nhau đi khám phá Mộc Châu nha.”

“Nhưng chúng thực sự rất ngon và ấm bụng mà Jen” - Chị  nịnh nọt để mời tôi ăn thêm một chút.

“Được rồi, em sẽ ăn cùng chị"

Chị  lấy thêm cho tôi mẩu bánh và chút sữa. Khi chúng tôi ăn uống xong xuôi, chúng tôi lên phòng chuẩn bị đồ đạc. Trước khi mở cửa phòng, Jisoo thì thầm với tôi, rất khẽ thôi nhưng ấm áp và đầy tin tưởng:

“Chij chẳng có gì nhiều đâu em, ngoài những quan tâm và âm thầm thương nhớ dành cho em. Chỉ đơn giản là những quan tâm nhỏ nhặt để mong em được an lòng. Có lẽ, những điều lớn lao, vĩ đại thì chưa kịp hình thành lên. Chỉ biết trong lòng chị, mãi mãi luôn có một tấm chân thành dành cho em, Jennie à."
“Được rồi Soo  à. Em luôn hiểu cho chị . Vậy giờ, mình đừng xa nhau nữa chị  nhé! Với em, những đêm dài sẽ thật khó khăn nếu như không có Soo ”

“Có chị  ở đây rồi, em cũng đừng buồn nhiều

nữa nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo