135. Bất trắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư duy Seokjin vẫn còn xoáy theo đề tài kia, nghe anh nói vậy, cậu cau chặt mày, "Sao?"

"Cá ở nhà hàng Amber tươi ngon, tan ngay trong miệng. Bữa trưa, mình có thể đặt ở chỗ đó, rồi đến ăn thử." Jungkook cũng đứng dậy, cầm áo sơ mi mặc vào, nhẹ nhàng nói.

Từ trước đến nay, tâm tư của anh luôn lắc lư bất định. Mãi đến khi Seokjin rời khỏi Jeon gia, anh chợt nhận ra cô độc thật đáng sợ. Chỉ chín ngày ngắn ngủi, anh đã mất đi dũng khí đối mặt với cuộc sống đơn độc dĩ vãng. Anh sợ lẻ loi, anh sợ rét mướt. Từ hồi còn bé, anh đã chọn con đường không lấy gì vui vẻ cho mình. Thế nhưng giờ đây, anh bắt đầu trông mong, tham lam niềm hạnh phúc ấm áp này. Trạng thái lúc này khiến anh cảm thấy rất thoải mái. Con người là ích kỷ, anh cũng muốn có sự thoải mái này.

Thấy anh hết sức tự nhiên đi vào toilet,
Seokjin không kìm được đi theo, nhíu mày, "Chẳng phải anh đau đầu à?"

"Thịt cá chứa nhiều protein, có thể xoa dịu cơn đau đầu. Em là tác giả, chẳng lẽ không biết kiến thức thông thường này?" Jungkook mở vòi nước rửa mặt.

Seokjin hoài nghi, phải không? Sao cậu chưa nghe nói bao giờ?

"Em muốn ăn không? Muốn tháo gỡ khúc mắc trong thời gian tới, em phải thuận theo hiện tại." Anh cười với cậu, thản nhiên nói.

Seokjin trầm tư giây lát, không nói thêm gì, xoay người rời đi.

Jungkook cầm khăn, thất thần ngóng theo hướng cậu bỏ đi, hồi lâu sau mới giơ lên lau mặt bản thân.

***

Khi Seokjun tỉnh giấc, mặt trời đã lên cao, y lướt mắt qua đồng hồ trên đầu giường, bèn hốt hoảng, lật đật thức dậy, rửa mặt, ngồi trước bàn trang điểm.

Đang tô tô vẽ vẽ, y nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt ngoài cửa, ngước lên liền thấy Taehyung đứng dựa ở đó. Seokjun mặc kệ, không hề ngó ngàng tới anh.

Taehyung không để tâm, lười biếng nói, "Thật sự em nghĩ không ra, trời sinh anh đẹp sẵn rồi, cần dùng ba cái thứ huỷ hoại nhan sắc này làm gì? À, hay anh vẫn bất mãn với diện mạo quá tuyệt vời của mình, nên muốn trang điểm thêm. Có điều tới cuối cùng thì sao, vẻ mặt và da dẻ càng lúc càng xuống sắc, sau này lại thành không trang điểm không được. Đúng là tự mình hại mình."

"Cậu biết cái gì mà nói?" Seokjun lườm anh, lại ngắm nghía bản thân trong gương, suy tư giây lát, "Tôi sinh ra là đã đẹp thật không?"

"Anh thiếu tự tin đến thế à? Dáng vẻ của anh giống hệt anh ba, anh cứ xem anh ba thế nào thì biết ngay bản thân mà. Nhưng anh ba không giống anh, trước giờ anh ấy không hề trang điểm."

"Đừng gom tôi với nó làm một." Tâm tình Seokjun vốn đang vui vẻ, nghe anh nhắc đến Seokjin liền mất hứng.

Taehyung nhún vai, quay người muốn đi.

"Này, cậu đợi đã..." Seokjun gọi anh từ đằng sau.

Taehyung xoay lại, "Sao nữa?"

Seokjun quan sát một lát, chỉ ghế sô pha bên cạnh, "Cậu ngồi trước đi, tôi có việc muốn hỏi."

Taehyung lấy làm lạ, nhưng vẫn đi vào ngồi xuống, Seokjun đứng dậy, thò người ra ngoài hành lang quan sát, sau đó đóng cửa phòng.

" Anh hai, anh định làm gì? Chẳng lẽ tối qua em thấy bộ dạng say rượu của anh nên anh muốn giết em bịt đầu mối?" Taehyung giả vờ sợ hãi.

"Đàng hoàng chút đi. Tôi có chuyện muốn bàn bạc nghiêm túc với cậu." Seokjun cáu kỉnh.

Taehyung im miệng.

"Taehyung, nếu tôi nhớ không lầm, cậu còn giữ 3% cổ phần Im thị phải không?" Seokjun vào thẳng vấn đề.

Seokjun không ngờ y hỏi vấn đề này, anh gật đầu, "Đúng vậy."

Seokjun liếm môi, "Tôi biết yêu cầu tôi đưa ra là quá đáng, nhưng vì Im thị, tôi chỉ có thể làm vậy. Cậu chuyển nhượng cổ phần Im thị của cậu cho tôi được không? Tôi sẽ tính theo giá hiện nay cho cậu."

"Anh hai, anh định làm gì?" Taehyung không hiểu.

"Cậu đừng tò mò quá, Taehyung, chẳng phải cậu thích chụp hình à? Nếu không có hứng thú với công việc trong tập đoàn Im thị, vậy cậu lãng phí cổ phần công ty làm gì? Cậu yên tâm, tôi sẽ hỗ trợ mọi yêu cầu để phục vụ sở thích của cậu. Dù cậu cần tôi giúp gì, hay mở một studio..."

"Khoan đã, anh hai, em chẳng hiểu gì hết." Taehyung cắt lời y, "Có phải tập đoàn Im thị xảy ra chuyện không?"

Mắt Seokjun loé lên một tia u ám, nói giọng thều thào, "Không phải gặp chuyện không may, mà do tôi quá tin tưởng một người. Đến cuối cùng mới phát hiện, mình chỉ là thằng ngốc. Từ giờ trở đi, tôi không thể làm thằng ngốc nữa."

Taehyung càng khó hiểu, "Anh hai, anh nói gì vậy? Điều này thì liên quan gì đến việc anh muốn mua cổ phần công ty của em?"

"Tóm lại, cậu mang hết cổ phần chuyển nhượng qua tôi là được. Tôi..."

"Cốc, cốc, cốc..."

Seokjun đang nói, tiếng gõ cửa phòng đột ngột vang lên, tiếp đó là giọng nói dịu dàng của Nayeon...

"Taehyung, Seokjun, các con có trong đó không? Bữa trưa đã chuẩn bị xong, mấy con mau xuống ăn."

Seokjun nhăn mặt, đứng dậy, mở tung cửa phòng, doạ Nayeon ở ngoài giật thót mình. Seokjun giận dữ lườm Nayeon.

Người đàn bà độc ác này nhất định là cố tình mà!

"Anh hai, chúng ta vừa ăn vừa nói đi." Taehyung cũng đứng dậy, sờ sờ bụng mình. Anh cũng đói cồn cào rồi.

Tâm trạng của Seokjun đã tồi tệ từ lâu, hổn hển nói, "Không có gì để nói, tôi đi làm!" Nói xong, y cầm giỏ xách ra khỏi phòng.

"Anh hai..."

"Taehyung!" Nayeon mở miệng gọi lại Taehyung.

Taehyung không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ bóng dáng Seokjun dưới lầu, "Anh hai làm sao vậy mẹ?"

Ánh mắt Nayeon thoáng vụt lên vẻ đắc ý, bà ta kéo Taehyung, cất giọng mềm mại: "Xuống ăn cơm thôi con!"

Taehyung cũng đành phải thôi, không hỏi thêm lời nào.

***

Rời khỏi nhà hàng Amber đã là một giờ rưỡi chiều. Thời điểm này là oi bức nhất trong ngày, mặt đất như bị thiêu đốt bởi nắng cháy bỏng, người đi đường không nhiều, vốn dĩ giờ này mọi người đều đang tránh nóng, hóng gió mát của máy điều hoà. Đối diện Amber là một toà cao ốc chót vót, giàn kính xung quanh hắt ánh mặt trời gay gắt, lúc này đang có vài nhân viên treo lơ lửng bên ngoài lau kính.

Trông xa hơn có một công trình đang thi công, cơn gió kéo đến, thổi tung bụi đất khắp nơi.

Lúc này cũng chỉ là một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác. Một buổi chiều bình lặng, có người bận rộn, có người rỗi rãi, và chẳng ai nghĩ sẽ có những sự cố không lường xảy ra. Nhưng bất trắc vẫn đến, ở ngay tại đây vào chính buổi chiều như thế này, đằng sau mọi thứ cứ ngỡ là yên ổn!

Seokjin theo Jungkook đến dùng bữa ở nhà hàng Amber. Ăn xong, cậu muốn về ngay giải quyết công việc tồn đọng. Jungkook quả thực nghỉ trọn ngày hôm nay, anh nằng nặc đòi đưa cậu về phòng làm việc. Đàn ông rất hay cố chấp việc đưa người mình yêu về nhà, Seokjin nhận thức rõ điều này.

Jungkook đi thẳng đến bãi đỗ xe ngầm lấy xe, còn Seokjin đứng trước cửa nhà hàng đợi, sau đó thấy ngoài cửa luôn có người đến người đi, cậu liền đứng ở chỗ xa hơn. Lúc này, cậu rút điện thoại gọi Junmyeon, hỏi về lọ màu đen kia, Junmyeon xin lỗi, nói rằng người bạn đó vẫn đang trên đường về. Seokjin trò chuyện thêm một lúc với Junmyeon, rồi cúp máy.

Xe của Jungkook vừa lúc chạy khỏi gara, do xe không chạy vào được nên anh dừng ngay ven đường, bóp kèn gọi cậu. Seokjin đang dợm bước qua, thì điện thoại lại đổ chuông. Cậu dừng chân nghe máy.

Lần này là điện thoại của Lee Jun Ki. giọng nói của anh có chút gấp gáp, " "Cậu Seokjin, bên tôi vừa nhận được chứng cứ mới nhất, chứng minh cái chết năm đó của ba cậu liên quan đến Jungkook. Trước đây chúng tôi chỉ hoài nghi, nhưng chứng cứ hiện tại này có thể chứng minh anh ta liên quan trực tiếp đến việc ba cậu chết. Bên tôi còn đang thực hiện bước giám định cuối cùng. Nếu ngày mai cậu có thời gian, chúng ta gặp nhau rồi nói."

"Tôi sẽ đến thẳng sở cảnh sát tìm anh." Seokjin vô thức đưa mắt về xe của Jungkook, rồi cậu đi xa thêm vài bước.

"Tôi không ở sở cảnh sát. Tôi đang ở số 45 đường Namsan. Cậu hãy tới nơi này." Lee Jun Ki vội nói.

Seokjin sửng sốt, lòng cậu rung chuông cảnh giác. Tại sao Lee Jun Ki không ở sở cảnh sát? Số 45 đường Namsan là ở đâu?

"Cậu Seokjin, hiện tại tôi chỉ có thể đợi đến ngày mai. Cậu phải nhanh đến đây, hơn nữa..." Lee Jun Ki càng trầm trọng. "Cậu nhất định phải cẩn thận Jungkook. Anh ta tiếp cận nhà họ Im có mục đích."

Seokjin chìm trong nỗi sợ hãi vô cùng tận, cậu dõi mắt về Jungkook ở cách đó không xa, anh đang nhìn cậu đứng bên này, cười dịu dàng với cậu, nụ cười của anh bình thản quyến rũ dưới ánh mặt trời, tim cậu bất giác đập mạnh, cả tâm hồn cậu vô cớ mê man lạc lối.

"Khi cậu tới phải đi một mình, đừng để ai bám theo." Lee Jun Ki nói giọng gấp rút, kết thúc cuộc gọi.

Seokjin cất điện thoại vào giỏ xách, toàn thân cậu đóng băng, ánh mặt trời cực chói rực càng khiến cậu buốt lạnh. Đầu tiên cậu có thể khẳng định Lee Jun Ki đang trong tình trạng khẩn cấp, nếu không đã chẳng gọi cậu làm gì, thứ hai Lee Jun Ki chưa từng từ bỏ vụ án nhảy lầu của ba cậu, cậu tin tưởng tuyệt đối lời anh nói trong điện thoại, nhất định anh đã tìm thấy bằng chứng có ích.

Rốt cuộc chứng cứ này là gì? Nó chứng minh Jungkook là hung thủ giết người ư?

Nỗi lo bỗng bao trùm tâm trạng vui vẻ của cậu, tựa như cậu đang dần chết ngạt trong màn sương giá rét.

Jungkook ngồi trong xe lại bấm kèn lần nữa. Giây lát chần chừ, cậu chỉ muốn xông thẳng lên trước, tóm anh hỏi rõ mọi chuyện quá khứ. Nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của Lee Jun Ki, cậu nén xuống. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, không thể bốc đồng xằng bậy. Cậu cần phải gặp Lee Jun Ki hỏi rõ mọi thứ trước tiên, cậu không thể để Jungkook biết cậu đi gặp Lee Jun Ki. Không phải cậu kết tội anh là hung thủ giết người, mà cậu chỉ không muốn mọi chuyện phức tạp hơn.

Seokjin đang trầm tư, thì gió đột nhiên thổi mạnh, công trường ở phía xa bụi mù bay ngút trời, một chiếc xe bất chợt thắng gấp, cơn gió cũng tắt theo. Toà cao ốc đối diện Seokjin đã làm vệ sinh xong xuôi, ánh sáng hắt ra từ đó càng thêm chói chang, tạo nên hiệu ứng phản chiếu mạnh mẽ với chiếc xe đó.

Chiếc xe đó có dáng thể thao mui trần, vầng sáng phản chiếu ánh lên phân nửa kiếng xe, chủ xe cảm thấy chói mắt liền giờ tay che chắn theo bản năng. Tay lái lại xoay tròn, bánh xe ma sát trên mặt đất thổi tung bụi đất vừa lắng xuống, xe thể thao bất ngờ đánh cua, nhào thẳng về Seokjin.

Biến cố đột nhiên xảy ra khiến Seokjin bàng hoàng trợn to mắt, giọng nói tắc nghẹn. Cậu trông thấy chiếc xe mỗi lúc một gần, gần đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi chết chóc nồng đậm. Lúc này cậu mới hiểu, kỳ thực một người lâm vào nỗi sợ hãi kinh hoàng thật sự, chính là lúc họ muốn kêu mà không thể kêu. Ngay lúc xe sắp đụng trúng cậu, một nguồn lực mạnh mẽ giật cậu lại, ngã nhào xuống đường, đầu cậu đập mạnh va vòm ngực đàn ông, vòng eo được cánh tay đàn ông ôm chặt.

Xe thể thao mất tay lái đâm sầm cửa hàng bên đường, người mua đồ bên trong nháo nhào bỏ chạy, trong đó có hai người khách tránh không kịp bị đầu xe húc thẳng vào tường, chết ngay tại chỗ.

Máu tươi tràn lan mặt đường, tiếng thét chói tai đan lẫn tiếng khóc lóc thảm thiết, chủ xe ngất xỉu tức thì, ai đó hớt ha hớt hải lấy điện thoại báo cảnh sát.

Phía đường bên này, Seokjin như vừa sống sót sau đại nạn khủng khiếp, cậu kinh hoàng quan sát cảnh tượng gần đó, mùi máu tanh đậm đặc trong không khí xông vào mũi Seokjin. Tai nạn thình lình xảy ra rút hết mọi sức lực của cậu.

Jungkook đỡ cậu đứng lên, đôi mắt anh căng thẳng dừng trên vẻ mặt tái nhợt khác thường của cậu. Anh vỗ nhẹ gò má cậu, "Seokjin?" Có trời biết khi anh phát hiện có gì đó khác thường trên con đường này, khi xe trượt thẳng về trước, anh lao ngay khỏi xe, nháy mắt trông thấy nó xông đến Seokjin, tim anh như rơi ra ngoài. Giây phút ấy, anh mới nhận ra bản thân có biết bao lo lắng và quan tâm cậu.

Rất lâu sau Seokjin mới đoạt lại lý trí, đôi mắt ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó, bờ môi run run, "Hai mạng người...hai mạng..."

Jungkook đau lòng nhìn cậu, anh ôm choàng cậu, trấn an, "Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi." Thần sắc anh căng cứng loé vẻ suy tư.

"Ban nãy...người chết phải là tôi..." Seokjin vô ý thức nói.

Jungkook hơi kéo cậu ra, cúi nhìn cậu, thanh âm hết sức ôn hoà, "Đây chỉ là tai nạn bất ngờ, không thể lường trước. Anh dẫn em đến bệnh viện kiểm tra xem có bị thương hay không."

Seokjin lắc đầu nguầy nguậy. Cậu hốt hoảng theo dõi tai nạn phía trước, xa xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, cậu thấy máu người chết lan chầm chậm theo đám đông đứng vây quanh, giống như bàn tay khổng lồ duỗi về một nơi xa xôi không tên...

Lẽ ra người chết là cậu, nhưng vì cậu may mắn tránh thoát nên hại chết hai mạng người. Làn môi Seokjin run cầm cập, màu máu đỏ sẫm kích thích thị giác, mùi máu tanh dày đặc quấy nhiễu khứu giác, dạ dày cậu quặn lên, cậu bỗng che miệng chạy tới thùng rác bên cạnh nôn thốc nôn tháo mọi thứ vừa ăn vào buổi trưa...

Jungkook đứng đằng sau, đau xót quan sát cậu. Chờ cậu nôn xong, anh lấy một chai nước suối từ xe cho cậu súc miệng, cầm khăn giấy đưa cậu, thần sắc anh toát lên vẻ nghi hoặc.

Nôn xong, sắc mặt Seokjin càng tái mét đáng sợ.

Anh trông thấy, lật đật dìu cậu, nói khẽ, "Sao em nôn nhiều như vậy? Em đau dạ dày?" Loáng cái, sự chần chừ của anh hoá thành phỏng đoán khó tin. Trước đây, anh chưa từng nghĩ tới, nhưng hôm nay chứng kiến dáng dấp nôn mửa của cậu, ý nghĩ này chợt bùng nổ, ngay cả anh cũng ngạc nhiên.

Ý nghĩ trong đầu anh chính là...phải chăng cậu đã mang thai.

Không thể trách tại sao anh nghĩ tới điều này. Bởi vì dù là chín ngày sống chung hay hai đêm sau khi ly hôn, anh chưa từng dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào. Nếu nói vậy, khả năng cậu mang thai là cực lớn. Nhưng suy nghĩ này mau chóng tắt ngúm, vì hai nguyên nhân, thứ nhất là có khả năng Seokjin dùng thuốc tránh thai, thứ hai, anh không nắm được sinh hoạt của Seokjin. Chỉ vài ngày ngắn ngủi ở cạnh cậu, anh không nghĩ bản thân sẽ may mắn tới mức đó.


Seokjin đẩy anh ra, không muốn anh dìu mình, cậu ôm bụng, giọng nói yếu ớt cất lên, "Không khí nồng mùi máu tanh, nên dạ dày tôi khó chịu."

"Theo anh đến bệnh viện kiểm tra." Jungkook chau mày, thái độ hết sức kiên quyết. Seokjin lắc đầu, "Tôi muốn về nghỉ ngơi." Tình cảnh trải qua hôm nay quá đáng sợ. Cậu chẳng còn sức lực đối diện với những 'truy vấn' của bác sĩ. Cậu đưa mắt về hiện trường tai nạn, xe cứu thương và nhân viên khám nghiệm tử thi đã đến, dạ dày lại bắt đầu nao nao.

Khi bạn chứng kiến tận mắt tai nạn xảy ra, bạn mới biết rằng mạng sống con người không đúng như vốn dĩ của nó. Mỗi ngày đều có tai nạn phát sinh, khi tính mệnh đối diện với cái chết mới trở nên nhỏ bé và bất lực làm sao, chỉ vỏn vẹn vài giây, sinh mạng còn sờ sờ trước mắt đó sẽ biến mất.

Lòng Seokjin trào dâng nỗi bi thương khó tả.

Jungkook xoay mặt cậu nhìn thẳng vào mắt bản thân, gằn giọng, "Bình thường em có hay buồn nôn không?"

Tâm tư Seokjin đang phiêu diêu tận nơi nào, nghe anh hỏi vậy, cậu thoạt hoàn hồn, cứng đờ người, ánh mắt thất thần nhìn Jungkook hồi lâu vẫn không trả lời được đáp án.

Bắt gặp phản ứng của cậu, anh lẳng lặng kéo cậu bước về xe, tim anh mau chóng vút qua một tia vui sướng, gần như kích động nổ tung cả cõi lòng.

"Ngừng lại..." Seokjin hất tay, đứng lặng nhìn anh, "Anh dẫn tôi đi đâu?"

"Bệnh viện!"

"Anh đang hoài nghi chuyện gì?"

"Chẳng phải em cũng đang hoài nghi ư?" Jungkook dò xét cậu, lồng ngực phập phồng.

Seokjin chẳng nói chẳng rằng, trố mắt nhìn anh.

Đôi mắt anh hơi nheo lại...

"Hay..." Anh dừng một chút, tầm nhìn khoá chặt gương mặt cậu, "Em đã biết mình có con với anh?"

Đầu óc Seokjin nổ tung, cảm giác cậu muốn chối bỏ nhất bỗng dâng trào mãnh liệt. Một lúc sau, ánh mắt cậu trở nên điềm tĩnh, cất giọng nhàn nhạt, "Mỗi lần làm xong chuyện đó với anh, tôi đều uống thuốc tránh thai. Hơn nữa..." Cậu nuốt nước bọt, giọng nói khản đặc, "Bình thường tôi không cảm thấy buồn nôn. Anh biết là tôi bị viêm dạ dày mà, mặc dù đã đỡ hơn nhưng mỗi khi ngửi thấy mùi tanh hoặc mùi gì đó khó chịu thì tôi lại cảm thấy nhộn nhạo, buồn nôn."

Giống như một chậu nước lạnh xối trên đầu Jungkook. Tuy nghĩ tới khả năng cậu dùng thuốc tránh thai, nhưng chính tai nghe cậu nói, anh vẫn vô cớ giận dữ, thậm chí là oán hận. Anh nhìn cậu chằm chặp, nói, "Đến bệnh viện, anh muốn thấy kết quả tận mắt!"

"Không có chuyện tôi sinh con cho anh!" Seokjin đột nhiên lạnh lùng, vung tay hất anh ra.

Phản ứng như vậy chứng tỏ cậu rất phản cảm chuyện này.

Jungkook siết chặt tay, săm soi cậu bằng ánh mắt nghiêm khắc, "Em nói cái gì?"

"Chúng ta đã ly hôn, tôi sẽ không sinh con cho anh!" Cậu kích động đáp lời, mắt chứa đầy vẻ tàn bạo, vô thức thốt ra, "Con của anh chết rồi, nó không còn trên đời này nữa!"

Mùi máu tanh lan tràn không khí hoà nhập mùi máu tươi vùi sâu trong trí nhớ của cậu, va chạm mạnh đoạn ký ức cậu luôn chôn giấu cẩn thận, quá khứ và thực tại không ngừng ẩn hiện, gọi mở đến nỗi Seokjin nghe thấy cả tiếng khóc của trẻ con.

Lời nói của Seokjin bóp nát trái tim Jungkook, anh sải bước, hai tay ghì siết cậu, nghiến răng nói: "Đứa bé chết, là do em hại chết! Ai cho em uống thuốc tránh thai? Ai cho em uống thuốc tránh thai?" Anh hiểu lầm ý của cậu.

"Thả tôi ra, thả tôi ra!" Seokjin hét to, vẻ mặt bàng hoàng như con thỏ bị thương.

Dẫu Jungkook tức giận, nhưng anh vẫn phát giác sự khác thường của cậu. Anh phát hoảng, lật đật buông tay.

Seokjin ôm vai mình, vẻ hoảng sợ trên mặt dần rút đi.

Vài phút sau, anh vươn tay thử chạm Seokjin, cả người cậu run run, anh bèn ôm chầm cậu, kiềm chế cảm giác mất mát tràn dâng, giọng anh dịu dàng cất lên, "Vừa rồi anh nặng lời, anh xin lỗi."

Seokjin run cầm cập, tiếng còi xe cảnh sát vang dội gần đó giống hệt thanh âm cậu nghe thấy khi mình ngất vào đêm đông đầy tuyết bốn năm trước, ý thức cậu không rõ anh đang nói gì bên tai mình.

Hồi lâu sau, cậu thều thào, "Tôi muốn về nghỉ ngơi, tôi rất mệt." Cậu đã không còn lòng tin với bệnh viện từ bốn năm trước.

Jungkook thuận theo, bế cậu vào xe...

***

Về đến phòng làm việc, Seokjin không nói tiếng nào liền lên lầu, chui vào phòng ngủ, nhắm mắt nằm yên trên giường. Jungkook vẫn không rời đi, anh ngồi nơi đầu giường, nhìn cậu đăm chiêu.

Anh bất giác nhớ tới lời nói của bác sĩ..."Lòng người rất phức tạp, muốn chữa trị dứt điểm phải tìm được nguyên do thật sự, cởi chuông cần đến người buộc chuông, như vậy mới tìm đúng bệnh uống thuốc. Ai cũng có khả năng mắc bệnh tâm thần, nhưng có người bệnh nặng hoặc nhẹ, có người tự điều tiết được hoặc không mà thôi. Con người thường xuyên lâm vào tình trạng bế tắc sẽ hình thành bệnh tật".

Nhớ đến chuyện đó, Jungkook hít sâu một hơi, trầm tư ngắm nhìn Seokjin đang nhắm nghiền hai mắt. Tai nạn xe hôm nay kích thích Seokjin, nên cậu mới thay đổi thành một người khác, ánh mắt cậu lạnh lùng và tàn bạo lẩn quẩn trong đầu anh, càng như con dao sắc bén đâm vào tim anh.

Anh lại nhớ tình cảnh bất ngờ hôm nay, đôi mắt bỗng u ám, kéo chăn đắp cho Seokjin, rồi bước nhẹ ra ngoài.

Trong giây lát, cửa phòng lặng lẽ đóng lại, Seokjin nằm trên giường... chậm rãi mở mắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro