139. Hiện trường giết người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự này như thế nào, vì sao cậu gặp phải hiện tượng này?

Seokjin không tin ma quỷ, nhưng phát hiện ra tình huống thế này, cả người cậu lạnh lẽo như tiến vào đầm nước rét buốt, cảm giác rùng mình này tiến sâu vào mỗi lỗ chân lông trên cơ thể cậu.

Cậu lại đi thêm vài bước. Vị trí tầng hai tuy rộng lớn, nhưng do bỏ hoang trống trải nên lướt sơ cũng biết Lee Jun Ki không có khả năng ở đây. Vậy anh vẫn chưa tới số 45 đường Namsan hay...
Cậu vô thức nhìn lên lầu.

Hay... anh ở trên kia?

Chỉ có một tầng cuối cùng của khu đầu tiên là có khả năng, tầng này rất giống gác lửng.

Cậu vịn tay cầu thang bước lên, mỗi bước đi đều dấy lên âm thanh cót két dưới chân, đây là tiếng nức toác của gỗ, tựa như không chịu đựng nổi bước chân nên phát ra tiếng rên đau đớn.

Thật lòng mà nói Seokjin không thích gác lửng, nguyên do là lúc còn rất bé, khi ba mẹ chưa ly hôn, nhà họ Im có một gian gác lửng chứa đồ đạc linh tinh, ngoại trừ người làm thì gia đình cậu hiếm khi lên đó.

Vào một đêm không ngủ được, cậu muốn tìm Seokjun ngủ chung, nhưng đi đến phân nửa lại ngửi thấy mùi hương thơm ngát trong không khí, cậu rón rén lần theo mùi hương này leo lên cầu thang, thì phát hiện mùi này truyền ra từ trong gác lửng. Vì vậy, cậu bèn đẩy cửa đi vào. Nếu không đi vào thì cả đời này cậu sẽ không sản sinh cảm giác mâu thuẫn với gác lửng, nhưng quan trọng là cậu đã đi vào.

Một bóng dáng mau chóng xuất hiện trong tầm mắt cậu, tuy rằng còn bé, nhưng cậu biết đó là bóng người! Cậu sợ hãi bật khóc nức nở, làm mẹ, Seokjun và mọi người trên dưới trong nhà chạy tới, nhưng cái bóng đó lại mất hút. Từ đó, lòng cậu cũng lưu lại bóng mờ.

Cho tới bây giờ, Seokjin không thể kết luận bóng dáng đó là ai, là người hay ma, vấn đề này luôn lẩn quẩn trong đầu cậu. Nhưng cậu tin đó là người, hoặc là kẻ trộm, trên đời này làm sao có ma?Nhớ đến chuyện đó, Seokjin bỗng run lẩy bẩy lên tầng ba. Phong cách kiến trúc của biệt thự định đoạn diện tích lầu ba nhỏ hẹp. Đúng như cậu đoán, đây là gác lửng, căn phòng tận cùng bên trong chính là nó, nhưng...

Seokjin bàng hoàng đứng ngay miệng cầu thang, cậu vô thức hít thật sâu, đôi mày chau lại, không khí đang loáng thoáng... mùi tanh của máu! Seokjin sởn hết gai ốc, giây phút này cậu chỉ muốn xoay người chạy đi, hoặc trốn xuống dưới báo cảnh sát, nhưng lòng hiếu kỳ không ngừng thúc giục cậu, không gian xung quanh như tăng thêm lực hút níu kéo, dẫn cậu bước từng bước đến gần cánh cửa phòng kia hơn.

Mùi máu tươi càng lúc càng nồng, hầu như muốn thông qua khe cửa nhào thẳng ra ngoài.

Cổ họng Seokjin tắc nghẹn, cậu hít sâu toan đẩy cánh cửa đang đóng kín, nào vừa chạm tay thì cánh cửa đã tự động mở ra, cậu tròn mắt ngỡ ngàng nhìn cánh cửa hé mở từng chút một bên trong!

Cửa mở mỗi lúc một rộng hơn, cuối cùng cậu cũng trông thấy tình cảnh trong đó! Cậu đột nhiên trợn to hai mắt, dạ dày co rút mãnh liệt, tay cậu bụm chặt miệng, bất ngờ xuất hiện trong đó là... Seokjun!

Seokjin không ngờ Seokjun đến đây, nhưng càng làm cậu đau đớn không thể tiếp thu chính là...Lee Jun Ki đã chết!

Máu chảy lênh láng trên nền nhà đã đông lại, từ đó có thể rút ra hai điều. Thứ nhất, đây là hiện trường xảy ra án mạng đầu tiên, thứ hai, Lee Jun Ki đã chết hơn vài giờ đồng hồ. Lee Jun Ki nằm đơ trên nền nhà dơ dáy bụi bặm, vết thương trí mạng nằm trên đầu, không biết vật gì đập vào đầu nhưng máu và thịt ở phần đầu biến dạng không rõ, mắt anh trợn tròn, chết không nhắm mắt!

Còn Seokjun thì sững sờ, quỳ gối bên thi thể, Seokjun run bắn, mặt mày tái mét. Vì vậy khi Seokjin đột nhiên trông thấy cảnh này, ý nghĩ bật ngay trong đầu cậu là... Seokjun giết người!

Seokjin không nén được nỗi sợ, kêu thất thanh. Âm thanh này như phá vỡ mọi cấm kỵ, xua tan không gian lặng phắc, kéo Seokjunđoạt lại ý thức. Seokjun đưa mắt nhìn sự xuất hiện bất ngờ của Seokjin, rồi trông đến thi thể của Lee Jun Ki, Seokjun khủng hoảng hét to.

Seokjun kích động hơn cả Seokjin, ánh mắt y kinh hoàng, y đứng phắt dậy chạy đến trốn ở một góc cạnh cửa sổ.

Seokjin ngồi phịch xuống nền nhà, hoảng hốt nhìn chằm chằm Seokjun. Seokjin ép bản thân phải tỉnh táo, bàn tay vô thức sờ lên bụng mình vẻ bảo vệ đứa bé. Một lúc lâu sau, đợi Seokjun hơi trấn tĩnh hơn, cậu run rẩy hỏi, "Seokjun, sao anh đến đây?"

Ánh nắng không toả sáng hết bên trong, mặt Seokjun trắng bệch như quét lên một lớp vôi dày, thoắt ẩn thoắt hiện dưới vầng sáng lờ mờ càng đáng sợ. Seokjun ngoái nhìn Seokjin loá lên vẻ mâu thuẫn và nghi ngờ, Seokjun lập tức xua tay lia lịa: "Anh không giết người, cảnh sát Lee không phải bị anh giết, không phải anh giết..."

Seokjin cũng khôi phục lý trí, hoài nghi ban nãy chỉ là ý nghĩ vụt lên nhất thời mà thôi.

Seokjun không thù không oán với Lee Jun Ki, làm sao phải giết anh? Hơn nữa, Lee Jun Ki xuất thân từ cảnh sát, Seokjun thân trai mảnh mai làm sao đánh thắng cảnh sát? Seokjin đứng dậy, vô lực dựa vào góc tường, cậu không nỡ chứng kiến tiếp thi thể Lee Jun Ki nằm trong phòng. Nỗi đau đớn, xót xa đến tận cùng hoà với cơn giận vô cớ dâng tràn trong lòng cậu!

Có người muốn giết người diệt khẩu, điều này chứng minh Lee Jun Ki đã tìm thấy chứng cứ nào đó! Rốt cuộc là ai, ai muốn che đậy bằng chứng đến đỗi cảnh sát cũng dám giết?

Seokjun thấy Seokjin hồi lâu vẫn không lên tiếng, tưởng rằng Seokjin không tin mình, Seokjun lật đật đến trước mặt cậu, kéo chặt tay cậu, "Seokjin, anh thật sự không giết anh ta. Khi anh tới đây thì anh ta đã chết, lúc đó anh rất sợ, đầu óc anh rối như mớ bòng bong, đến tận lúc nghe em kêu thất thanh anh mới hoàn hồn."

Seokjin cảm thấy bàn tay Seokjun lạnh buốt, giọng nói vẫn còn run run, cậu cố dằn xuống nỗi sợ và nghi vấn, lặp lại câu hỏi vừa rồi lần nữa, "Sao anh tới đây?"

Nước mắt Seokjun tuôn trào, khác xa dáng vẻ kiên cường thường ngày. Dẫu sao chăng nữa thì dù là đàn ông hay phụ nữ khi đối mặt với cảnh máu me thế này ai chẳng phát hoảng. Seokjin cũng hoảng sợ, nhưng cậu buộc phải kiên cường hơn Seokjun, vì cậu còn đứa bé trong bụng.

Dù mạnh mẽ thật hay giả vờ kiên cường, thì ý thức bản thân đã là một người mẹ giúp tường thành của cậu kiên cố hơn.

"Cảnh sát Lee gọi điện, kêu anh đến số 45 đường Namsan gặp anh ta. Nhưng không tài nào ngờ nổi đến đây anh lại thấy anh ta bị giết chết." Seokjun nghẹn ngào.

Seokjin nghe Seokjun nói vậy, liền sửng sốt tột độ.

Lee Jun Ki cũng gọi Seokjun?

Mùi máu tanh trong không khí khiến con người nghẹt thở, lúc này cũng không tiện hỏi gì nhiều, Seokjin hít sâu, đè nén cảm giác buồn nôn, vẻ mặt nặng nề đề nghị: "Hãy báo cảnh sát!"

Cảnh sát mau chóng tới hiện trường, số 45 đường Namsan luôn vắng vẻ lúc này lại náo nhiệt hơn bao giờ hết. Xe cảnh sát vây quanh biệt thự bỏ hoang, đèn cảnh sát không ngừng xoay tròn.

Cảnh sát đến hiện trường, bên pháp ý, pháp chứng tiếng hành lục soát xung quanh. Cảnh sát trưởng bị giết hại là chuyện lớn, giết cảnh sát trưởng chẳng khác gì đang ngang nhiên khiêu khích. Trường hợp này được liệt vào vụ án lớn, do tổ trọng án điều tra. Thanh tra cao cấp Chanyeol là một người cao lớn, gương mặt chữ điền, thần thái nghiêm túc, ăn nói thận trọng, tạm thời được điều tới phụ trách tổ trọng án.

Trước đây, Chanyeol chịu trách nhiệm chính bên tổ phòng chống ma tuý, nhưng trước đó nữa thì làm bên tổ trọng án, anh ta dày dặn kinh nghiệm điều tra phá án. Anh ta chia đội thành hai nhóm tiến hành lục soát, rồi đích thân ở lại tách Seokjun và Seokjin riêng biệt, hỏi tình hình xảy ra lúc đó.

Cảnh sát bảo vệ nơi phát hiện vụ án nghiêm ngặt. Khi Seokjun và Seokjin theo về sở cảnh sát, bên pháp chứng và pháp y vẫn đang bận rộn tại hiện trường. Trong lúc ghi chép lời khai, sắc mặt Chanyeol kết sức khó coi, anh ta và Lee Jun Ki tốt nghiệp cùng khoá ở trường cảnh sát, tuy không phải bạn bè thân thiết, nhưng mấy năm gần đây cũng có tiếp xúc trong công việc. Anh ta biết Lee Jun Ki làm việc nghiêm túc cẩn thận, tính tình hơi cố chấp. Dựa vào lời khai của Seokjin và Seokjun, có thể đoán ra Lee Jun Ki đã hoài nghi số 45 đường Namsan từ lâu, nên lén lút thu thập chứng cứ, do vậy mà bị giết hại.

Cấp trên kinh hãi và phẫn nộ việc Lee Jun Ki bị giết, còn cho rằng Lee Jun Ki  hoài nghi thì tại sao không báo tin cho đồng nghiệp cùng nhau tiến hành điều tra, trái lại hành động một mình. 

Nhưng Chanyeol hiểu tính cách Lee Jun Ki, Lee Jun Ki không nghĩ gì khác, anh chỉ một lòng một dạ muốn phá án. Thông qua đồng nghiệp, Chanyeol cũng biết Lee Jun Ki luôn canh cánh trong lòng vụ án Jinyoung nhảy lầu bốn năm trước, lần này Lee Jun Ki hành động một mình cũng là vì vụ án đặc biệt này.

Hành động của Lee Jun Ki tuy trái với chức trách của một cánh sát, nhưng càng chứng tỏ anh là một người cảnh sát tốt. Đối mặt với vụ án được cấp trên yêu cầu kết thúc, anh luôn cảm thấy nghi vấn là rất bình thường. Khi chưa được cấp trên cho phép, anh tự ý hành động, điều này cũng thường tình.

Có điều không ngờ đối phương lại nắm rõ hành vi, bất ngờ giết chết Lee Jun Ki.

Chanyeol không hiểu, rốt cuộc người chế  ngự được Lee Jun Ki là người như thế nào.

Sau khi Seokjin báo án, Chanyeol dần hoài nghi phải chăng là người quen ra tay. Lee Jun Ki nhanh nhẹn, nổi tiếng giỏi võ trong sở cảnh sát, người giết Lee Jun Ki nhất định là người khiến anh không hề phòng bị, nói cách khác... là người quen! Dù không phải người quen thì cũng là người Lee Jun Ki từng tiếp xúc hoặc gặp qua.

Thế nhưng khi tới hiện trường, Chanyeol lại do dự, bên pháp chứng và pháp y giám định, tại hiện trường có nhiều dấu vết đánh nhau, căn cứ theo vết thương trên người Lee Jun Ki, trong lúc giằng co, đối phương đã cầm hung khí đánh vào chỗ hiểm của Lee Jun Ki, vì vậy Lee Jun Ki mới chết.

Sau đó hung thủ không hề cuống quýt bỏ trốn, ngược lại còn cẩn thận lau sạch vân tay, dấu giày, thậm chí là  móng tay của Lee Jun Ki. Căn biệt thự bỏ hoang, nên đủ thời gian để huỷ hết mọi chứng cứ bất lợi, hung thủ còn cắt hết móng tay Lee Jun Ki, nhằm phòng ngừa trong móng tay anh lưu lại lớp da vụn, có thể bị cảnh sát điều tra ra DNA.

Chanyeol buộc phải cảm thán, hung thủ là một người cực kỳ nhạy bén và thông minh, hiểu biết sâu sắc quá trình điều tra của cảnh sát.

Tuy Chanyeol nghi ngờ Seokjin và Seokjun, nhưng không có bằng chứng nên đành thả người. Đến hoàng hôn, Seokjin và Seokjun mới rời khỏi sở cảnh sát. Seokjun không đi xe, Seokjin lại càng không, nên hai người cùng đi chung một chiếc taxi, Seokjin muốn đưa Seokjun về trước, nhưng Seokjun từ chối, cảm xúc này của Seokjun vẫn chưa thoát khỏi vụ án giết người. Điều này cũng không thể trách Seokjun, ngoài chuyện ba nhảy lầu bốn năm trước, thì đây là lần đầu tiên Seokjun tiếp xúc gần với người chết. Hơn nữa Seokjun là người xuất hiện đầu tiên ở hiện trường, bị người khác chất vấn cũng bình thường.

"Đi uống một ly với anh rồi về." Thanh âm Seokjun run run, sắc mặt tái nhợt.

Seokjin xem đồng hồ, "Bây giờ?"

"Ừ, bây giờ!" Seokjun khẳng định, nhìn cậu, "Anh còn chuyện quan trọng muốn nói với em."

Seokjin thấy vẻ mặt Seokjun nghiêm túc, cậu nghĩ giây lát, gật đầu đồng ý, hỏi tiếp: "Có phải anh muốn nói với em những chuyện chưa kể cảnh sát đúng không?"

Seokjun ngẩn người, lát sau mới lắc đầu nguầy nguậy.

Seokjin đờ đẫn nhìn Seokjun.

Đến phòng trà, Seokjun gọi rượu, còn Seokjin gọi nước trái cây, ngồi cạnh nhìn Seokjun uống hết ly này đến ly khác. Tới tận lúc này, Seokjin vẫn không hiểu Lee Jun Ki gọi Seokjun tới đó làm gì.

Seokjun uống đến ly thứ năm mới thoáng bình tĩnh hơn, y nhìn Seokjin, tuy sắc mặt tái mét nhưng ít ra giọng nói cũng còn sức lực, "Khuya hôm qua anh nhận được điện thoại của cánh sát Lee, kêu anh tới số 45 đường Namsan tìm anh ta. Em đoán thử xem, anh ta nói gì với anh?"

"Anh ta nói gì?" Seokjin hỏi, linh tính trong lòng cậu mỗi lúc một mãnh liệt. Biết đâu cảnh sát Lee cũng nói cùng một lời với Seokjun.

Seokjun nốc thêm một hớp rượu, vài giây sau mới nhìn Seokjin, "Cảnh sát Lee nói anh ta tìm được chứng cứ chứng minh cái chết của ba không phải tự tử, mà là bị giết."

Ngón tay Seokjin đặt trên mép ly run bắn. Quả nhiên là vậy.

"Cảnh sát Lee nói thế nào?" Cậu hỏi.

Ánh mắt Seokjun bỗng đong đầy bi thương, "Anh ta nói có chứng cứ chứng minh Jungkook liên quan tới cái chết của ba."

Trái tim Seokjin nhói lên.

Giống như cậu đoán, Lee Jun Ki cũng nói y hệt với Seokjun.

Nhưng Seokjin nghĩ không ra, nếu Lee Jun Ki đã tìm được chứng cứ, tại sao không quay về sở cảnh sát mà còn gọi điện cho cậu và Seokjun?

"Anh không nhắc chuyện này với cảnh sát?" Seokjin hỏi, Seokjun gật đầu, "Ừ, khi cảnh sát hỏi anh, anh không nhắc tới Jungkook."

"Vì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro