142. Đòn chí mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tất cả qua đi, Seokjin mềm nhũn người dựa vào ghế, vẻ mặt cậu trắng bệch, khoé mắt vẫn còn ướt nước, làn tóc rối bời, quần áo lộn xộn.

Jungkook thong dong chỉnh trang mọi thứ ngay ngắn, rồi tao nhã cầm khăn ướt săn sóc lau người thay Seokjin.

Seokjin nhắm chặt mắt, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Jungkook vuốt ve gương mặt cậu, khẽ cười, "Mở mắt ra nhìn anh."

Seokjin càng nhắm chặt mắt.

Jungkook bật cười, anh hôn nhẹ mũi cậu, bờ môi nóng hổi men theo cổ Seokjin dịch dần xuống dưới. Seokjin phát hoảng, lật đật mở to mắt, bắt gặp ánh mắt thấp thoáng ý cười của Jungkook, nước mắt cậu lại trào ra.

Sau anh có thể ức hiếp cậu như vậy?

"Để tôi đi được chưa?" Rốt cuộc cậu cũng mở miệng, giọng cậu khàn khàn. Seokjin không hận bất cứ ai, chỉ hận mỗi bản thân.

"Em gấp gáp làm gì? Chúng ta..." Jungkook ôn hoà lên tiếng, ánh mắt vô tình đảo ra ngoài cửa xe liền sững lại, mặt mày biến sắc.

Seokjin cũng cảm thấy khác lạ, nhất là vòm ngực anh bỗng dưng cứng ngắc, dự cảm đáng sợ nổi lên lần nữa. Cậu vô thức ngoái nhìn bên ngoài, ánh mắt vừa lia qua liền dâng tràn vẻ hoang mang và lo sợ!

Anh ấy sao lại tới đây?

Ở một nơi gần xe của Jungkook, không phải ai khác, chính là Jae Hwan!

Jungkook cong môi lạnh lùng, cúi đầu hôn trán Seokjin, nói giọng dịu dàng ấm ấp, "Em mệt à? Bây giờ anh bế em vào nhà nghỉ ngơi."

Seokjin phát hiện ý đồ xấu xa của anh, thanh âm lúng túng. "Không, tôi không muốn xuống xe."

Tiếc thay đã quá muộn, Jungkook mở cửa xe, một chân bước xuống trước...

Đêm mùa hè oi ả, nhưng Seokjin cảm thấy lạnh rùng mình. Jungkook mở cửa ở ghế phụ, toàn thân cậu run lẩy bẩy, chưa kịp phản kháng, anh đã xốc cậu lên, đóng sầm cửa xe.

Jae Hwan ở gần đó cứng đờ người, ngỡ ngàng nhìn Jungkook bước về phía mình, trong lòng Jungkook là vẻ mặt phờ phạc, mái tóc bù xù và quần áo xộc xệch của Seokjin, cậu khiến Jae Hwan lo lắng khôn cùng.

Seokjin dùng dằng, nhưng không tài nào thoát khỏi cánh tay rắn chắc đang ôm chặt bản thân.

Cậu biết anh muốn làm gì, kể từ lúc chứng kiến ánh mắt của anh ở trong xe, cậu đã biết anh sẽ làm gì khi đến trước cửa phòng làm việc. Anh cố tình, anh chỉ mong sao Jae Hwan chua xót, chật vật đến tận cùng.

Dưới ánh trăng, khoé môi Jungkook ẩn hiện ý cười, như đầm nước sâu thẳm lấp lánh ánh sáng mơ hồ. Anh lúc này trông có vẻ điển trai cao ngạo, áo anh mặc chỉ cài tuỳ tiện vài cúc, để lộ vòm ngực quyến rũ, cơ bắp săn chắc hấp dẫn, mái tóc chỉnh chu thường ngày cũng loà xoà che khuất nét mặt kiêu căng, anh như vậy càng toát lên một vẻ thu hút khác thường.

Đôi mắt đen ngòm của Jae Hwan buồn rười rượi.

Jungkook dừng trước mặt Jae Hwan, Seokjin không còn mặt mũi đối diện với anh, làn môi cậu run run, sắc mặt tái nhợt, hàm răng cắn chặt bờ môi. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ thấy bất lực như lúc này, cậu như lọt thõm vào một tấm lưới, càng giãy dụa càng lún xuống, nỗi nhục nhã khiến cậu tắc nghẹn cổ họng, lòng cậu vừa tức vừa tủi thân.

Jae Hwan có gì sai?

Jae Hwan là người đàn ông luôn âm thầm yêu thương lo lắng cho cậu, vì sao Jungkook phải dùng cách này tổn thương anh?

Jungkook liên tục quan sát Jae Hwan. Sau khi dừng trước mặt Jae Hwan, ánh mắt Jungkook rơi vào mặt Seokjin. Cậu nhắm nghiền mắt tuyệt vọng, đôi lông mày cau lại, rèm mi run bần bật. Cơn run này lan toả khắp cơ thể cậu, Jungkook đang ôm cậu cũng cảm thấy điều đó.

Màn đêm rất đẹp nhưng bầu không khí tệ hại vô cùng.

Một lúc sau Jungkook lên tiếng phá vỡ không gian trầm lặng ngột ngạt, anh nhìn vẻ mặt loáng thoáng giận dữ của Jae Hwan, cười điềm tĩnh, "Không ngờ cậu lại có tâm tình thưởng thức cảnh trong xe, cậu thấy thế nào, có kích thích quá không?"

Đòn tấn công trí mạng nhất với một người đàn ông, không phải là khiến người anh ta thương yêu bỏ đi, mà là để anh ta tận mắt chứng kiến người mình yêu thương cuồng nhiệt với người đàn ông khác! Những trường hợp như vậy, dù không nói gì thì đó cũng là cú sốc tâm lý tàn nhẫn với anh ta.

Huống hồ Jungkook còn cố tình nhàu nát quần áo bản thân bồng cậu ra khỏi xe. Việc này đối với Jae Hwan như xát muối vào trái tim rỉ máu.

Song đối với Seokjin mà nói, hành động của Jungkook cũng như một đòn trí mạng, lần này anh ra tay rất tàn nhẫn, từ nay về sau cậu chẳng còn mặt mũi nào để gặp Jae Hwan nữa, dù cậu chỉ xem anh như một người bạn.

Jungkook chỉ dùng duy nhất một chiêu có vẻ như dửng dưng nhưng đả kích cả cậu và Jae Hwan!

Jungkook dừng nói hồi lâu, Jae Hwan mới lên tiếng, giọng anh nặng nề oán giận, như con thú khốn khổ bị tước hết móng vuốt, không cách nào phản kháng rồi lại không cam lòng...

"Jungkook, sao cậu có thể tổn thương em ấy như vậy?" Khi Jae Hwan trông thấy sắc mặt Seokjin tái nhợt, anh đau quặn lòng. Cậu của lúc này nhắc anh nhớ đến lần đầu tiên trông thấy cậu, khuôn mặt cậu cũng trắng bệch hốc hác, tựa như không khí có thể tan biến bất cứ lúc nào. Anh tình nguyện bản thân thống khổ, cũng không đành lòng thấy Seokjin đau đớn như vậy. Seokjin nhắm nghiền mắt từ nãy tới giờ, nghe Jae Hwan nói những lời này, nước mắt cậu giàn giụa.

Tới tận lục này điều đầu tiên Jae Hwan nghĩ đến cũng chỉ là cậu.

Jungkook cười khẩy, giọng nói nhàn nhạt lộ vẻ bất cần, nhếch miệng, gằn từng chữ từng tiếng, "Cậu sai rồi, từ đầu đến cuối, người tôi muốn tổn thương... chỉ là cậu mà thôi." Dứt lời, anh càng cười tươi, thần sắc toát đầy vẻ châm chọc bước lên bậc thềm.

"Cậu sẽ làm hại em ấy, cứ như vậy sẽ hại em ấy!" Thanh âm đau đến xé lòng của Jae Hwan truyền tới từ phía sau.

Jungkook dừng chân, anh không quay đầu, chỉ điềm nhiên như không trả lời, âm thanh của anh càng vang dội trong màn đêm...

"Yên tâm, nếu có lúc đó thật, người theo cạnh chăm sóc em ấy chỉ có thể là tôi, chứ không phải cậu."

Seokjin bỗng trố mắt nhìn Jungkook chăm chú.

Anh cũng cúi nhìn cậu, ánh mắt anh sâu thẳm khó dò nhưng sáng ngời như vì sao lung linh trên bầu trời về đêm.

***

Xe chạy khỏi khu vực thành thị phồn hoa, mất hút trong bóng đêm mù mịt.

Khi Jungkook về đến nhà họ Jeon, Lee Yoonhee đang chăm chú xem tivi, bà mặc quần áo đơn giản nhưng vẫn toát lên nét sang trọng, thấy Jungkook mở cửa đi vào, vẻ mặt bà vui sướng, vội tiến lên, "Hôm nay ngọn gió nào đưa con về đây? Con ăn chưa? Sao không báo để mẹ nấu canh ngon cho con uống."

Cuộc hôn nhân của Jeon Junghyun có thể coi là hôn nhân chính trị, nhưng khác ở chỗ Jeon Junghyun và Lee Yoonhee là tự do tìm hiểu, yêu thương nhau thật lòng. Gia đình của Yoonhee là một tập đoàn đa ngành nổi tiếng, nhưng tiếc rằng chẳng ai trong gia đình bà có hứng thú với việc kinh doanh.

Lee gia của bà có ba người con, hai trai và một gái. Người con lớn nhất hiện nay tuy quản lý tập đoàn của gia đình, nhưng hoàn toàn không thấy hứng thú. Thứ ông yêu thích thực ra rất giống Yoonhee, cùng yêu thích tìm hiểu nghiên cứu nền văn minh cổ đại. Nói chính xác hơn thứ người con lớn nhà Lee gia đam mê là cổ mộ, hay nói cách khác là hứng thú với khảo cổ.

Yoonhee xếp thứ hai trong nhà, là viên ngọc quý nâng niu trên tay cụ Lee, đáng tiếc Yoonhee không chút hứng thú nào với việc kinh doanh của gia đình, người con út chính là Lee Jae Hwan, từ nhỏ luôn đối nghịch, thích làm trái ý cụ Lee. Cụ Lee áp đặt mọi thứ với Jae Hwan, nhưng đến cuối cùng Jae Hwan cũng chỉ thích y học mà thôi.

Nhìn như vậy có thể thấy Lee gia rất kỳ lạ. Người thân trong các gia đình danh gia vọng tộc đều tranh giành tài sản, giành giật quyền lực, họ giận không thể đấu sống đấu chết với nhau. Thế nhưng Lee gia ngược lại hoàn toàn, họ giận không thể từ bỏ mọi gánh nặng, sống thong dong không rằng buộc.

Đối với tài sản và tập đoàn của Lee gia, ba người con chẳng ai quan tâm đến.

***Cậu ơiiii là cậu, anh dâu cháu không xứng với cậu mô, để cháu tìm cậu nhỏ cho cậu nhaaaa^^. Chứ cậu mà cứ tương tư anh dâu cháu khiến cho vợ chồng người ta vì yêu cứ đâm đầu như vậy là cháu cắt sóng cậu đấy(づ◡﹏◡)づ*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro