160. Phẫn nộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì?" Hai chữ cùng bật ra từ miệng ba người khác nhau.

Nhất là Sobin, nỗi sợ hãi không thua gì vẻ bi thương của anh.  Thoạt đầu là khiếp sợ, sau đó chợt hiểu thấu đáo một việc gì đó. Jimin hoàn toàn hoá đá.

Jungkook có phản ứng đầu tiên, anh đứng bật dậy, bàn tay anh cứng rắn như kìm sắt túm lấy cánh tay của bác sĩ, sắc mặt anh vừa tái mét vừa đau thương, pha lẫn vẻ nguy hiểm đáng sợ, anh sẵng giọng, "Sẩy thai lần nữa? Cái gì là sẩy thai lần nữa? Chuyện gì xảy ra với cậu ấy?"

Bác sĩ hô đau, cô ta hoang mang, "Anh, anh không biết việc cậu ấy sẩy thai?"

"Tôi biết thì hỏi cô làm gì?" Anh quát to.

Bác sĩ ngây người, lại nhìn Jae Hwan và Jimin, "Hai người cũng không biết?"

Jae Hwan thất thần lắc đầu, lòng anh đau đớn khôn cùng. Jimin đẩy Jungkook ra, vọt tới trước mặt bác sĩ, đôi mắt ngân ngấn nước, "Tại sao khi biết Seokjin mang thai, cô không nhắc đến tình hình trước đây của cậu ấy?"

Bác sĩ xoa bóp cánh tay, cất giọng mệt mỏi, "Khi khám thai chúng tôi chỉ kiểm tra vị trí của thai nhi, còn muốn nắm rõ hình hình cổ tử cung của thai phụ, phải làm phẫu thuật mới biết."

Jungkook lặng người, chống tay lên bàn, thở gấp gáp, hốc mắt đỏ ửng, hình dáng của anh lúc này rất đáng sợ, bác sĩ phát hoảng lo lắng nắm đấm của anh giáng trúng mình. Nhưng Jungkook không có, từ đầu đến cuối anh chỉ cố gắng hít thở điều chỉnh nỗi đau vô ngần trong lòng, lồng ngực anh phập phồng dữ dội, gân xanh trên trán nổi rõ. Vài phút sau, cảm xúc của anh thoáng dịu bớt, anh nhìn bác sĩ, gằn giọng nói: "Tôi muốn biết rõ vợ tôi như thế nào!"

Bác sĩ cũng nhận thấy anh không biết gì thật, cô ta vô thức nuốt khan, hít thở chậm rãi, chỉ vào phim X quang, " Đây là cổ tử cung của cậu Kim. Kỳ thực, chúng tôi rất hiếm khi chủ động nhắc đến chuyện sẩy thai của bệnh nhân. Khi khám siêu âm, chúng tôi thường tập trung vào vị trí và sự phát triển của thai nhi, nhưng trong quá trình phẫu thuật, chúng tôi sẽ biết rõ thai phụ đã từng sẩy thai hoặc sinh non trước đây hay chưa."

Nói đoạn, cô ta hít sâu lấy hơi, giơ tay chỉ vào một vị trí trên phim X quang. "Ở đây là vị trí của thai nhi mà cậu Kim bị sẩy lần trước. Còn thai nhi lần này nằm ở hướng ngược lại, vì vậy không ảnh hưởng đến lần mang thai này. Trên phim chụp, chúng ta có thể thấy, cậu Kim sẩy thai lần trước là do tác động của bên ngoài, dẫn đến phẫu thuật nạo hút thai. Chúng ta đều biết, việc nạo hút thai sẽ khiến lớp nội mạc tử cung bị mỏng đi và không cách nào hồi phục. Rất nhiều người không biết kiến thức này, họ cho rằng chỉ cần dưỡng sức thì không sao, nhưng thực tế không hề như vậy. Khi thụ thai, vị trí của thai nhi ảnh hưởng đến sức khoẻ của đứa bé sau khi sinh. Người bị sẩy thai phải hết sức cẩn thận, nếu thai nhi không nằm ở vị trí từng nạo hút thì rủi ro không cao. Nhưng một khi thai nhi nằm ở vị trí từng nạo thai phải cẩn thận tuyệt đối, đề phòng hiện tượng sẩy thai hoặc sinh non."

Jimin bụm miệng, cậu cũng biết kiến thức y khoa đơn giản này, nhưng cậu không ngờ Seokjin từng mang thai. Jimin buồn bực, nếu cậu biết sớm, cậu nhất định chăm non Seokjin kỹ lưỡng.

Jae Hwan cũng là bác sĩ, đương nhiên hiểu điều này, anh cố nén nỗi đau, hỏi khẽ, "Seokjin sẩy thai lần này là do tác động từ bên ngoài?

Bác sĩ lắc đầu, "Chúng tôi phát hiện lần này cậu Kim sẩy thai tự nhiên." Cô ta nhìn Jungkook, "Nếu tôi đoán không sai, lần này cậu ấy bị một cú sốc hoặc đau thương quá lớn,  người mang thai kiêng kị những điều này nhất, đặc biệt là cậu ấy từng sẩy thai nên phải chú ý hơn. Bộ trưởng Jeon..." Jungkook nhìn bác sĩ, tim anh đã nát vụn từ lâu.

"Tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hy vọng anh nên chuẩn bị tâm lý. Sẩy thai tự nhiên ảnh hưởng lớn tới thai phụ hơn là sẩy thai do tác động từ bên ngoài. Cậu Kim còn trẻ, cậu ấy sẽ nhanh chóng hồi phục, tuy cậu ấy xuất huyết nhiều nhưng ít nhất vẫn giữ được cổ tử cung. Trong quá trình phẫu thuật, chúng tôi cũng kiểm tra hai ống dẫn trứng và buồng trứng của cậu ấy, may là tất cả vẫn bình thường, chỉ cần sau này điều dưỡng cẩn thận, cậu ấy sẽ còn cơ hội mang thai. Nhưng mong anh lưu ý, lần sẩy thai tự nhiên này và lần sẩy thai do tác động bên ngoài hồi trước vẫn còn thương tổn với tử cung của cậu ấy. Nếu không cẩn thận sẽ tạo nên quán tính sẩy thai, lúc đó rất phiền phức." Bác sĩ khuyên nhủ chân thành.

Vẻ mặt Jungkook nặng nề, một lát sau anh gật đầu.

***
Seokjin được đưa đến phòng bệnh số 06.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Jungkook bước vội đến phòng bệnh số 06, đầu óc anh rối rắm như mớ bòng bong, tay anh cuộn thành quyền, đè nén bi thương và căm phẫn từ lúc biết tin đến giờ.

Jae Hwan đuổi theo sau, kéo lấy Jungkook...
"Jungkook, cậu phải nói rõ với tôi..."

Jae Hwan còn chưa hết câu, Jungkook đang kiềm nén cơn giận đã vung nắm đấm, Jae Hwan lảo đảo ngã vào tường, Jungkook cáu kỉnh một tay túm áo blouse trắng của Jae Hwan, một tay hạ nắm đấm.

Khoé miệng Jae Hwan rướm máu.

Jimin đuổi theo, bắt gặp cảnh này cậu choáng váng, xông lên trước ngăn cản, nhưng sức lực của cậu so với Jungkook
chỉ như một con kiến.

"Jae Hwan, anh là thằng khốn!" Jungkook túm áo Jae Hwan, ánh mắt lạnh lùng...

"Anh làm gì Seokjin? Tại sao anh đối xử với em ấy như vậy? Sẩy thai lần trước là do anh bức em ấy ư? Em ấy có thai với anh, anh lại cầm thú khiến em ấy sẩy thai? Tôi nhịn anh đủ lắm rồi, tôi có thể xem như giữa anh và Seokjin chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng lần này lại để tôi biết hoá ra em ấy từng có con với anh! Anh là bác sĩ của em ấy, không ngờ anh lại cầm thú đối đãi với em ấy như vậy!" Nói xong, anh nện thêm một đấm.

Jimin hét thất thanh.

Cú đấm này không trúng Jae Hwan như mong muốn, anh chụp tay Jungkook, ánh mắt bỗng lạnh buốt, "Jungkook, cậu bị điên phải không? Ai mới là cầm thú? Cậu..."

Jae Hwan chưa hết lời, một y tá vội chạy đến, vẻ mặt trắng bệch chứng kiến cảnh này, "Bác sĩ Lee, bệnh nhân ở phòng số 06 đã tỉnh."

Jungkook nghe thấy, thả Jae Hwan ra tức thì, anh chạy ngay vào phòng bệnh số 06,  xoa khoé miệng, cùng đi với Jimin qua đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro