102. Tính sổ (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi nóng dày đặc tỏa ra từ bồn tắm, giăng sương mờ mịt khắp phòng.

Seokjin miễn cưỡng đi đến thấy Jungkook vẫn đứng yên tại chỗ, cậu khẽ thở dài, còn chưa lên tiếng anh đã kéo cậu đến bên cạnh, vươn tay cởi cúc áo trước ngực cậu.

"Anh làm gì?" Cậu vội túm tay anh, đôi mắt trong vắt trừng to.

"Bỏ tay ra." Jungkook thoáng bực bội, nhàn nhạt cất giọng: "Tẩy sạch mùi đàn ông khác trên người em."

Ơ...

Lúc này Seokjin mới ý thức được hóa ra anh tắm cho cậu.

"Tôi tự tắm được rồi." Dù anh không nói, cậu cũng muốn tắm. Vừa nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày, cậu vừa buồn nôn vừa sợ hãi. Nếu khi đó Sobin đến chậm hơn thì cậu coi như tiêu đời.

Cậu ngượng nghịu khiến Jungkook càng thêm bất mãn, "Lải nhải". Chỉ buông ra hai chữ, anh tiếp tục cởi áo thay cậu. Seokjin còn chưa kịp ngăn cản, loáng cái thân trên cậu đã lộ ra hết.

Trống ngực cậu đập dồn dập, xung quanh cổ, xương quai xanh.. còn lưu lại vết cắn mút xanh tím, có dấu vết cũ, còn có... dấu vết mới.

Áo tuột đến đầu vai, Jungkook hơi nheo mắt, sau đó anh lại lần lượt cởi hết quần áo trên người cậu. Seokjin không biết anh đang nhìn gì, chỉ cảm thấy ánh mắt anh quá sắc bén, cậu liền theo bản năng giơ tay che chắn.

"Bỏ tay xuống!" Anh bình tĩnh ra lệnh, hơi thở nặng nề như đang kìm chế cơn giận.

Nhướng mắt lướt qua anh, cậu bỗng kinh hãi, mắt anh ngập tràn giận dữ. Cậu vội vàng thả tay xuống, căng thẳng nắm tay thành nắm đấm, anh làm sao vậy? Anh, anh sao đột nhiên thay đổi cảm xúc bất chợt? Ông trời ơi, bây giờ con không còn sức đối mặt với những cảm xúc thất thường của anh ta nữa, tiếp tục như vậy con sẽ phát điên mất thôi.

Hơi nước tản khắp gương mặt anh tuấn của Jungkook, anh nhìn cậu chằm chằm rất lâu.

Anh đưa tay thuần thục cởi áo cậu ra, chiếc áo rơi xuống, vẽ nên đường cong hoàn mỹ nhất trong không trung. Gò má Seokjin ửng hồng, cậu cảm thấy xấu hổ và nhục nhã. Anh sao lại dùng ánh mắt dò xét hàng hóa quan sát cậu?

Vòm ngực Jungkook nhấp nhô nhưng lại giống kìm nén giận dữ hơn, Seokjin thấy nó âm ĩ lan tràn trong phòng tắm, hoà quyện vào mùi hổ phách dễ chịu thuộc riêng về anh, tạo nên cảm giác hết sức kì lạ.

Anh đặt tay lên bờ vai trắng mịn như sứ của cậu, dần dần di chuyển xuống dưới, đầu ngón tay anh ấm áp khiến cậu không kìm được run rẩy. Seokjin nhìn lần nữa tay anh đã ở trên quần jeans của cậu, chậm rãi cởi ra...

Đến khi vật che chắn cuối cùng trên người bị anh vứt sang bên, cả người Seokjin hoàn toàn phơi bày trước mặt anh. Xấu hổ xen lẫn lúng túng va chạm mạnh mẽ trong lòng cậu.

Ánh mắt Jungkook khắc nghiệt giống tia X tỉ mỉ rà soát khắp cơ thể cậu, cuối cùng như đã xác định được, tay lần đến một vị trí trên chỗ xương quai xanh cậu, chỉ vết hôn lưu lại ở đó, giọng điệu thản nhiên nhưng tỏ rõ cơn thịnh nộ nguy hiểm, "Của ai? Của đám lưu manh hay... của Jae Hwan?"

Seokjin không hiểu anh đang nói gì, chỉ ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh.

Đáy mắt Jungkook như ngầm ẩn dã thú nguy hiểm muốn lao ngay ra ngoài, tay anh dùng sức xoay người cậu qua, tay còn lại lau nhanh hơi nước trên gương để cậu nhìn thấy rõ ràng.

"Dấu hôn này, ai lưu lại cho em, là ai?" Anh đứng đằng sau, vòm ngực rắn chắc kề sát lưng cậu, một tay siết chặt vòng eo của cậu, một tay luồn qua nách rồi ngừng tại xương quai xanh. Anh nhẹ nhàng mơn trướn một dấu hôn trong đó, ánh mắt vô cùng trầm tĩnh ngắm cậu qua gương, giọng anh rất dịu dàng nhưng cậu cảm nhận rõ sự cứng nhắc lạnh lẽo từ vòm ngực phía sau.

Cậu nhìn vào gương, cố gắng tránh né ánh mắt của Jungkook. Lúc này, cậu mới thấy rõ những vết hôn trên người, dấu vết xanh tím không đồng đều vốn chẳng thể phân biệt. Seokjin không khỏi kinh ngạc, anh có thể nắm chắc chắn cái nào của anh? Bắt gặp ánh mắt anh ngốn đầy nghi ngờ, cậu bắt đầu mệt mỏi, cất giọng nhàn nhạt, "Anh nhất định phải trút hết mọi thứ lên Jae Hwan ư?"

Nếu anh hồ nghi, thì phải gán cho đám lưu manh đó chứ? Lúc đó, cậu hoảng hốt lo sợ, vốn dĩ không chú ý là lưu lại khi nào.

Thấy sắc mặt cậu dửng dưng, người đàn ông phía sau nheo mắt, lạnh lùng lên tiếng, "Chính mắt tôi thấy anh ta chạm em."

Hơi thở lạnh giá phả lên cổ làm cậu khó chịu vô cùng, kìm chế tức giận quẩn quanh trong lòng, Seokjin đối diện với anh qua gương, nhấn mạnh từng chữ một: "Jungkook, trông bộ dáng anh bây giờ, tôi chợt nhớ tới câu, chỉ cho quan đốt lửa không cho dân thắp đèn."

Jungkook hơi đổi sắc mặt.

Đôi môi Seokjin run run, cậu dùng chút sức lực cuối cùng phản kháng, "Dù Jae Hwan chạm tôi thì sao? Vậy còn anh? Anh từng chạm vào bao nhiêu người ?" Nói xong, cậu chỉ cảm thấy eo mình bị siết chặt. Anh ở trong gương, sắc mặt càng lạnh lẽo, môi mím chặt thành đường thẳng, quai hàm bạnh ra, cậu nuốt nước bọt, cố tình tỏ vẻ khiêu khích với anh trong gương. Có giỏi thì tát một cái chết cậu luôn đi, cả ngày từ sáng đến tối cứ kì kì lạ lạ làm cái gì cơ chứ? Anh dựa vào cái gì mà yêu cầu cậu giữ thân vì anh?

Cậu đứng lặng chờ đợi, chờ đợi tiếng thét to như sấm vang lên, hay lời châm chọc khiêu khích từ anh, nhưng cậu đợi hồi lâu mới thấy lạnh lùng trong mắt anh từ từ tiêu tán, khôi phục lại vẻ trầm tĩnh thường ngày. Cậu kinh ngạc, song càng... sợ hãi.

Mẫu đàn ông có thể thu vẻ mặt và tính cách thành thạo là đáng sợ nhất. Việc duy nhất cậu có thể làm lúc này chính là đề phòng.

Sau một lúc lâu, giọng anh vô cảm như chưa từng phát sinh chuyện gì cất lên, "Khi đó có mấy người?"

Seokjin sửng sốt, cảm xúc và suy nghĩ của anh thay đổi quá nhanh chóng, nhất thời cậu không kịp phản ứng. Vài giây sau, cậu thở dài, "Năm người." Chắc chắn năm người khi đó cậu trông thấy rõ ràng.

Cậu thấy người đàn ông trong gương cau mày, đáy mắt lại vuốt qua rét mướt. Cậu nhìn nhầm ư?

"Thấy lần nữa có nhận ra đám lưu manh đó không?" anh lại hỏi, giọng điệu yên ổn như thường ngày.

Seokjin đột nhiên nghe anh hỏi một câu như vậy liền sững sờ, giọng điệu của anh rất yên ổn như bàn tán chuyện vụn vặt thường ngày, nhưng ánh mắt anh... cậu cảm nhận rõ ánh mắt anh không lương thiện.

Jungkook không thấy cậu trả lời liền lia mắt qua cậu, Seokjin lập tức định thần, cụp mắt xuống, "Quên đi."

Chuyện này tiếp tục truy cứu sẽ gây xôn xao ồn ào, bản thân cậu cũng coi như không sao, nhưng Sobin đánh đám người đó thừa sống thiếu chết, một khi báo cảnh sát sẽ bất lợi cho Sobin. Cậu chỉ mất tài sản, bỏ qua được thì bỏ thôi.

Anh nâng cằm cậu lên, khiến cậu phải nhìn thẳng anh, ánh mắt anh còn lộ đầy vẻ cáu giận, "Việc này em không có quyền nói quên là quên."

Lồng ngực cậu đập mạnh.

Trông thấy vẻ mặt của cậu, Jungkook buông cằm cậu ra, tức giận bỗng nhiên biến mất, "Đáng đời!"

Ơ?

Anh nói gì vậy?

"Đúng là con người ngốc nghếch cực độ. Đường nhiều người không đi, lại khăng khăng đến nơi không ai đi cơ?" Giọng anh bỗng đề cao.

"Tôi..."

"Hay là loại tình huống này va chạm nhiều nên quen rồi?" Anh chen ngang cậu, giọng điệu hối hả, ánh mắt càng thêm rét mướt như sương giá mùa đông, tay bóp mạnh vai cậu, "Cũng đúng, ai em cũng coi như chồng, có gì mà phải trung trinh?"

"Bốp..." Seokjin vung tay, tát mạnh một bạt tai vào má phải Jungkook, nước mắt cậu lăn dài, giận đến run người.

Động tác bất ngờ gây sửng sốt cho Jungkook, gò má anh mau chóng đỏ ửng, loáng cái lửa giận trong lồng ngực bùng nổ, lan tràn đến mắt, gần như thiêu rụi đối phương!

"Người con trai đáng chết này, em dám đánh tôi?" Anh bóp mạnh cánh tay Seokjin, trừng mắt lườm cậu, như muốn bóp chết cậu ngay lập tức, chán sống phải không?

"Đúng, tôi đánh anh, tôi thích đánh người đầu óc không bình thường giống anh!" Seokjin bất chấp, giận dữ hét to: "Anh dựa vào đâu mà nói tôi như vậy? Anh có tư cách gì nhận xét tôi như vậy? Jeon Jungkook, tôi nói cho anh biết, dù ai tôi cũng coi như chồng đều là do anh bức tôi! Anh nói tôi thế này, vậy sao anh còn chạm tôi? Anh chạm vào một người tùy tiện giống tôi, thì anh là thứ gì? Jungkook, không phải anh cũng rất giống tôi, cũng thích chạm vào người ai cũng coi như chồng sao? Tôi đê tiện, anh còn đê tiện hơn tôi! Không phải anh cũng thích đi ngoại tình với vợ người ta sao?"

"Im miệng, em im miệng cho tôi!" Jungkook gào to, ánh mắt dâng tràn tức giận, gò má anh tái mét khó coi, anh siết chặt vai Seokjin, cậu đau đớn đến ngạt thở, trán anh nổi đầy gân xanh, giọng anh suýt thổi tung nóc nhà.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh nóng giận, những lần trước so với lần này chỉ như con kiến với voi. Giây phút này, cậu chỉ cho rằng anh sẽ xách dao giết cậu, vậy cũng hay, anh cứ giết chết cậu đi, dù sao cậu sống cũng rất mệt mỏi.

Cơn đau trên vai khiến cậu thở dốc hơn, nước mắt sớm đã không còn, chỉ còn vương lại tuyệt vọng nơi đáy mắt. Seokjin cắn răng, nhìn chằm chằm đôi mắt có thể giết chết người của Jungkook, nhấn mạnh: "Jungkook, anh cực kì bất công, anh dựa vào đâu mà yêu cầu tôi phải như vậy? Còn anh thì sao? Không phải anh cũng gọi tới gọi lui tôi và Seokjun sao?"

"Tôi chưa từng chạm vào Seokjun!" Giọng Jungkook quát to vang vọng khắp phòng tắm lần nữa, như va chạm vào nỗi đau trong tim của hai người.

Seokjin kinh ngạc, cứng đờ người, khó tin ngẩng đầu nhìn anh.

Anh nói cái gì?

Anh... chưa từng chạm vào Seokjun?

Một cảm giác khó nói thành lời thấm thoát bật tung, bóp nghẹt cậu. Anh chưa từng chạm Seokjun? Bốn năm trước, không phải anh và Seokjun là người yêu sao? Và bây giờ, anh đã cưới Seokjun, sao lại vậy?

Jungkook cố nén xung động muốn giết người, gò má vẫn còn cảm giác nóng rát. Người con trai đáng chết, bề ngoài lùn tịt nhỏ bé, nhưng đánh chẳng thua ai. Anh nhìn cậu trân trân, tức giận lên tiếng, "Mẹ nó, tôi ăn no ở không nên mới đi lo lắng cho cậu!"

Seokjin trợn to mắt!

Mẹ nó?

Anh cũng biết mắng người? Cũng biết chửi bậy? Trong ấn tượng của cậu, Jungkook là người đàn ông hết sức trầm tĩnh, với người ngoài bao giờ anh cũng thong dong bình tĩnh, lịch sự từ tốn, anh mà lại... nói ra mấy chữ này?

Không biết vì sao nhìn bộ dạng anh tức giận thở hổn hển, rồi nghe anh bất ngờ thốt ra một câu như vậy, cơn giận của Seokjin hoàn toàn biến mất. Seokjin buồn cười, từ thô tục nói ra từ miệng một người đàn ông trầm tĩnh lại không thô thiển, trái lại còn có... hiệu quả mê hoặc lòng người thì phải?

Cậu điên rồi?

Anh nói gì mà lo lắng cho cậu? Bộ dạng anh mà lo lắng cho cậu ư?

Cậu cắn môi, im lặng, lòng bàn tay đau đau do đánh anh ban nãy. Anh chưa từng bị ai đánh phải không? Ông trời ơi, cậu nổi giận đánh bộ trưởng rồi ư? Ngẫm nghĩ cậu chỉ muốn cười, tin tức này đồn ra ngoài, hay sáng tác trong tiểu thuyết của cậuđây, rất có ý nghĩa nha.

Jungkook thấy cậu lúc thì xụ mặt, lúc thì nhịn cười, anh ngẩn cả người, lửa giận đột nhiên tan biến. Anh thả cậu ra, khuôn mặt bình tĩnh đi đến bồn tắm trước mặt, đã không còn giận dữ nhưng vẫn cố tình quát to, "Còn chưa qua đây tắm? Nước nguội hết rồi kìa!"

Seokjin nắm tay, chậm chạp đi tới chỗ anh. Kỳ thực, cậu là một người rất tốt tính, hiền lành. Từ nhỏ đến giờ, cậu cũng chỉ tát một người như thế này. Thầy vật lý nói không sai nha, hai vật thực sự tác động qua lại, ai nói đánh người khác thì sung sướng chứ? Tay cậu bây giờ vẫn còn đau.

Jungkook thấy cậu giống ốc sên bò đến, bước thẳng lại bế cậu vào bồn tắm, "Giơ tay, vết thương nhiễm trùng tôi sẽ không băng giúp em!"

Anh thật ăn no rửng mỡ rồi, hay đầu óc có vấn đề, ngay cả anh cũng thấy bản thân khó hiểu. Bao nhiêu năm phấn đấu trên con đường làm chính trị, anh đã mài giũa ra sự trầm tĩnh, nhưng mỗi khi gặp chuyện liên quan đến cậu, anh lại không kìm chế được. Lần đầu tiên chờ cậu đến, lần đầu tiên lái xe như điên tìm cậu, lần đầu tiên cãi nhau ầm ĩ với cậu, lần đầu tiên trong cuộc đời bị ăn tát mà không cáu kỉnh, ăn bạt tai của cậu mà vẫn quan tâm đến vết thương của cô?

Seokjin chửi anh rất đúng, anh... đê tiện!

Trong bồn tắm diễn ra một cảnh đầy ấn tượng.

Seokjin ngâm mình trong nước nóng, tay bị thương giơ cao, cả người như con cừu non ngoan ngoãn tắm sạch sẽ.

Jungkook ngồi trên thành bồn tắm, tuy sắc mặt vẫn xám xịt nhưng động tác rất dịu dàng tắm rửa thay cậu, ánh mắt anh đen thẳm không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Hai người trầm mặc mãi đến khi tắm rửa xong xuôi.

Seokjin lên giường, quấn chăn kín như bông gòn. Cậu vốn dĩ mệt lả người nhưng không thấy buồn ngủ. Đến khi Jungkook vây khăn tắm vào phòng ngủ, cậu lật đật nhắm nghiền hai mắt.

Chốc lát sau, cậu cảm thấy một bên giường hơi nhún xuống, anh lên giường rồi

Trống ngực Seokjin đập thình thịch, anh còn chưa kịp kéo chăn, cậu đã bất ngờ mở mắt, ngượng ngùng liếm môi: "Rót cho tôi ly rượu được không?"

Jungkook dựa người vào đầu giường nhìn cậu, hơi giật mình: "Rượu?"

"Ừm."

"Tôi rót nước cho em." Anh hiểu lầm cậu khát nước.

"Tôi muốn uống chút rượu." Cậu vô thức kéo tay anh, rồi lật đật rút về, vẻ mặt rất tự nhiên nói, "Nghe nói rượu vang đỏ có thể giúp an thần phải không?"

Jungkook nhìn cậu, cuối cùng cũng đứng dậy, đi xuống tủ rượu dưới lầu rót cho cậu một ly.

Seokjin nằm sấp trên giường thở dài, cậu muốn ngủ một giấc thật ngon, cả ngày hôm nay cậu đều phập phồng lo sợ nên cực kì mệt mỏi. Lướt mắt qua cánh cửa, cậu bắt đầu bồn chồn, người đàn ông này lát nữa có buông tha cậu không? Mấy ngày qua, cậu lĩnh giáo đầy đủ bản lĩnh đàn ông rất đáng sợ. Tới buổi tối hằng ngày, anh như mãnh thú liên tục đòi hỏi và chiếm hữu cậu.

Seokjin đang suy tư, thì anh bước vào cầm theo nửa ly rượu vang đỏ. Ánh sáng mờ mờ trong phòng bao phủ thân hình hoàn mĩ của anh. Anh vây khăn tắm, nửa người trên để trần quyến rũ, làn da anh nếu so với đa phần đàn ông thì thật sự rất trắng, da rất đẹp nha chỉ là khi đứng cùng cậu nó lại trở thành màu đồng quyến rũ, cậu không dám tự tin nhận da mình trắng sáng hơn người nhưng quả thực anh so với cậu sẽ ra hai thái cực hoàn toàn đối lập, nó tạo nên sức hấp dẫn kì lạ đối với cậu, tấm lưng anh dày rộng mạnh mẽ, cơ bắp săn chắc thể hiện sức mạnh đàn ông.

Cậu cụp mắt, thôi nhìn vóc dáng của anh. Song phải công nhận vóc người của anh rất đẹp. Bốn năm trước cậu không hiểu anh, nhưng mấy ngày nay cậu dần biết anh hơn. Anh rất thích tập thể hình và đủ loại vận động. Đàn ông thường yêu thích loại hình này vậy ư?Nếu không vì những chuyện đã xảy ra cậu sẽ chắc nịch mà tưởng tượng một ngày anh và Sobin sẽ cùng rủ nhau đi tập thể hình chung, sống ở Gwacheon ai mà không biết Sobin mê tập thể hình thế nào cơ chứ? Nhưng mọi chuyện đều vì cậu mà có lẽ suy nghĩ này sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực, cậu lại cảm thấy trĩu lòng khi nhớ đến bộ dạng Sobin xả thân cứu cậu. Thôi nghĩ đến chuyện Sobin thì Jungkook cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi nên anh thường tập rất lâu trong phòng tập thể thao ở biệt thự, bơi đều đặn hằng ngày ở hồ bơi ngoài trời. Một lần cậu còn tìm thấy thẻ hội viên câu lạc bộ cưỡi ngựa trong túi anh, chứng minh anh có cả sở thích cưỡi ngựa. Suy nghĩ của cậu lại vô thức hồi tưởng về hai năm trước, lúc ở Pháp, Jae Hwan dẫn cậu đi chơi khắp mọi nơi, nhiều vô kể, thời gian của anh đều dành cho cậu, anh chỉ muốn cậu quên đi quá khứ đau khổ, anh làm tất cả chỉ để cậu vui vẻ, hạnh phúc. Có lần cậu bảo anh cậu thấy ngột ngạt với không khí xô bồ ở Paris anh đã dẫn cậu đến một thảo nguyên, nơi đó thật sự rất yên bình, anh đã tự tin khoe khoang tài cưỡi ngựa của mình, còn dạy cậu cách cưỡi ngựa nữa... Seokjin bất giác cong môi, rồi lại cười tự giễu bản thân, cậu thật chẳng ra gì, cậu có lỗi với anh, có lỗi với Sobin.

Tới nay, cậu đều không muốn tìm hiểu về con người Jungkook, nhưng cậu dần phát hiện vài việc lặt vặt sẽ tùy thời tùy lúc nói cho cậu biết sở thích, sinh hoạt cá nhân, khẩu vị của anh...

Ly thủy tinh được đưa đến trước mặt, cậu nhận lấy, anh vứt khăn sang một bên rồi lên giường, tim cậu bỗng đập mạnh. Seokjin nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, rượu vang đỏ sóng sánh hắt lên gò má cậu.

Jungkook kéo chăn đắp qua loa, đôi chân mạnh mẽ cùng vòm ngực rắn chắc lộ ra ngoài, anh vươn tay kéo cậu vào lòng, anh im lặng, trầm ngâm vuốt ve tóc cậu.

Seokjin không biết anh đang nghĩ gì, cũng không ngẩng đầu nhìn, cậu lặng thinh tựa vào ngực anh, ngửi ngửi ly rượu vang nguyên chất, nhấp một ngụm nhỏ, vị rượu ngọt ngào không chút đắng chát hòa vào miệng, chứng tỏ đây là rượu vang cao cấp. Cũng đúng, rượu vang anh uống sao có thể tầm thường?

Cậu không am hiểu về rượu, nhưng cậu có khả năng phân biệt mùi vị trời ban.

Cậu phải cảm ơn chiếc mũi nhạy bén này, có điều chiếc mũi này chỉ ngửi thôi cũng đã say.

"Uống ít thôi." Thấy cậu im lìm cặm cụi uống rượu, Jungkook nhíu mày, cất giọng nhàn nhạt.

Seokjin trầm mặc lắc lư ly rượu, cậu biết rượu càng ngon càng dễ say. Cũng tốt, ít ra cậu có thể thoát đêm nay. Thấy anh tắm xong leo lên giường mà không ngủ ngay, cậu biết anh sẽ không tha cho cậu, nhưng nếu uống rượu không chừng sẽ tránh được.

Trong phòng rất yên lặng, yên lặng đến nỗi Seokjin cảm thấy hiếu kì, không kìm được ngẩng đầu nhìn anh, chiếc cằm kiêu ngạo của anh căng cứng. Anh đang suy nghĩ gì?

Có lẽ thấy cậu nhìn mình không rời mắt, cuối cùng anh cũng phản ứng, cúi đầu đối mặt với cậu, nhẹ giọng hỏi: "Vết thương trên đầu ở chỗ nào?"

Seokjin mờ mịt không hiểu.

"Ở bệnh viện tâm thần, em tự đập bản thân bị thương ở chỗ nào?" Anh nhẫn nại hỏi lần nữa.

Ơ...

Seokjin lúc này mới hiểu anh đang hỏi gì, vươn tay sờ đầu, nói: "Ở đây, vết thương lành rồi." Tại sao anh lại đột xuất hỏi chuyện này.

Anh đưa tay, vạch tóc cậu sang một bên tìm, ánh mắt anh ngừng lại một chỗ.

Đúng là có một vết thương. Nếu chỉ sờ bằng tay sẽ không cảm nhận được, vết thương tuy đã lành nhưng vẫn còn thấy vết tích mờ nhạt. Vết thương này ánh vào mắt anh, một cảm giác đau xót vô cớ như máy khoan vùi vào tim trào dâng. Anh xoa nhẹ lên đó, mãi lâu sau giọng anh khàn khàn cất lên, "Đau không?"

Seokjin sửng sốt, lắc đầu.

Bốn năm trước khi đập đầu, cậu không biết cái gì là đau, bốn năm sau khi vết thương đã lành lặn, cậu cũng không còn đau. Thỉnh thoảng, nhớ những chuyện thống khổ sẽ càng buồn đau.

Người đàn ông trên đầu bất ngờ thở dài: "Vì sao vào bệnh viện tâm thần?"

Ngón tay cầm ly rượu bỗng cứng đờ, đôi môi đỏ mọng để bên mép ly, hương rượu vang thơm ngào ngạt và tinh khiết cũng không cách nào đè nén cảm giác máy móc lạnh lẽo tới quấy lui trong cơ thể, khoảnh khắc đó cậu chỉ muốn chết. Phải kể anh nghe ư? Chuyện này có cần phải kể với anh không? Anh và cạua chỉ còn năm ngày ngắn ngủi, tuần này qua đi hai người sẽ mỗi người một ngả. Cậu không cần kể toàn bộ với anh.

Cảm nhận được cơ thể của người trong lòng căng cứng, Jungkook khẽ nâng cằm cậu lên, ánh mắt khắt khe, "Em không nói, tôi sẽ điều tra."

Rượu vang đỏ trong ly bỗng rung rinh, Seokjin vội tránh khỏi tay anh, rủ mắt xuống, cậu nhấp một ngụm, bình thản nói: "Chẳng có gì phải điều tra, cũng không phải bí mật gì. Bốn năm trước, ba đột nhiên nhảy lầu làm tôi bị sốc nặng, ngay sau đó tôi với anh ly hôn. Bắt đầu từ hôm đó, tôi đánh mất toàn bộ thế giới, lại như cả thế giới từ bỏ tôi. Tôi cô độc một mình, mất người nhà, mất chồng, chịu hai cú sốc nặng nề, cũng không biết thế nào mắc chứng rối loạn lo âu." Cậu cố gắng tỏ vẻ hời hợt, che giấu đoạn quá khứ kinh hoàng mà cậu không dám nhớ. "Tâm lý con người rất phức tạp kì lạ, có thể khi đó tôi sống hướng nội, không muốn kể cho ai nên bệnh mỗi lúc một nặng."

"Chỉ như vậy?" Jungkook không hiểu vấn đề thuộc lĩnh vực tâm lý, hơi hồ nghi nhưng thái độ bình thản của cậu khiến anh đau đớn vô cùng.

"Ừm, chỉ vậy thôi." Seokjin choáng váng tựa vào ngực anh, cậu cảm giác khi mình nói xong câu đó, cơ thể anh cứng đờ, còn tay anh đang vuốt ve tóc cậu dường như cũng run theo, có đúng là run không? Hay do cảm giác của cậu sai? Chắc chắn do cậu uống say rồi.

Cậu vô thức thở dài. Cậu không muốn nhắc tới chuyện bốn năm trước, nhắc nhiều chỉ làm anh thêm hoài nghi. Năm ngày nữa cậu và anh sẽ không còn liên quan đến nhau nên cậu không muốn dùng sinh mệnh đã mất bốn năm trước tiếp tục vướng mắc anh. Cậu không đoán được khi anh biết bản thân từng mất một đứa con thì sẽ thế nào, một mai chuyện này vỡ lỡ, cậu không biết sẽ ra sao?

Jungkook không truy hỏi đến cùng, tim anh đau đến nghẹt thở đã làm anh không còn cách nào suy nghĩ. Mọi thứ cậu trải qua bốn năm trước không nghi ngờ đều do một tay anh tạo nên. Bốn năm trước, anh những tưởng cậu rất kiên cường...

Cánh tay bất giác ôm chặt cậu vào lòng hơn, anh kéo đầu cậu, cúi xuống hôn mái tóc cậu, tì cằm lên đó. Jungkook nhắm nghiền hai mắt nhưng thật lâu sau vẫn không thể nào xoa dịu cơn đau.

Anh động lòng rồi.

Anh không muốn động đến phần tâm tư này. Đó không phải kết quả anh muốn thấy sao?

Seokjin nằm sấp trong lòng anh, dõi mắt theo vòm ngực anh phập phồng, mùi hổ phách dìu dịu len vào mũi cậu, hòa hợp với hương rượu vang thơm ngát trong cổ họng. Seokjin đặt ly lên bụng anh, quan sát màu sắc tươi sáng giống máu trong ly.

Bốn năm trước, từ cơ thể của cậu, cũng chảy ra dòng máu đỏ thẫm...

Có người nói rượu vang đỏ thanh lịch vì nó có màu sắc giống sinh mệnh.

Cảnh vật trước mắt cậu dần mơ hồ, rượu thúc đẩy đầu cậu nặng trĩu, cậu cười ngây ngô nhướng mắt ngắm anh.

Jungkook cũng cúi đầu nhìn cậu. Khi bốn mắt chạm nhau, loáng cái anh bị nụ cười của cậu mê hoặc. Nụ cười đó nhẹ nhàng yếu ớt nhưng tỏa nắng, khác biệt với sự ngây thơ thẳng thắn của bốn năm trước, nó còn chứa cả dấu vết thăng trầm theo năm tháng, song vẫn khiến tim anh đập loạn nhịp.

"Anh định xử đám nhóc kia thế nào?" Cậu đột nhiên bật cười, nghiêng đầu nhìn anh.

Chăn mỏng đắp trên vai cậu chảy xuống, ánh mắt cậu mê man, cánh tay trắng nõn gác qua ngực anh, đôi chân nhỏ nhắn cuộn tròn một chỗ. Cậu không ý thức được bộ dạng xinh đẹp của mình đều đập hết vào mắt anh.

Jungkook cúi đầu ngắm cậu, ngắm người con trai tựa như con mèo dịu ngoan đang tựa vào lòng mình, ánh đèn tôn lên làn da hoàn mỹ không tì vết, trắng mịn như sữa của cậu.

Yết hầu anh chuyển động, anh giơ tay vuốt ve bờ môi của cậu, giọng anh nhàn nhạt lộ rõ dục vọng đang được kiềm chế, "Xem ra sau này phải đặt máy theo dõi mới không để lạc mất em." Anh không trả lời cậu.

"Máy theo dõi?" Seokjin nhíu mày, bộ dạng cậu ngốc nghếch say mèm nhưng đáng yêu vô cùng.

Thấy vậy, Jungkook không kìm được cong môi, "Em say à?"

Seokjin giơ ly lên cao, cậu mới uống có một chút mà sao chóng mặt rồi, "Còn dư nhiều vậy mà." Cậu thấy hình bóng anh mỗi lúc một mơ hồ.

Anh bật cười bất đắc dĩ, cầm chiếc ly trong tay cậu, ngửa đầu uống cạn một hơi, đặt ly bên cạnh giường, rồi ôm chầm lấy cậu, cúi đầu nói, "Em ngủ đi."

Kì thực anh không cần nhắc, hai mắt Seokjin cũng đã díp lại, say giấc ngủ.

Jungkook không thấy buồn ngủ, để mặc cậu gối đầu lên tay mình ngủ say sưa. Anh cúi đầu nhìn cậu, tay anh bất giác vuốt ve cậu, động tác này như thôi miên khiến Seokjin càng say giấc hơn.

Cậu mệt mỏi và sợ hãi, rượu giúp cậu mang hết mọi cảm giác mệt mỏi thoát ra bên ngoài, dễ dàng chìm vào giấc ngủ thật say sưa.

***

Không biết ngủ bao lâu, Seokjin liền
mơ một giấc mơ đẹp. Cậu mơ thấy vô số bướm bay lượn xung quanh, nhẹ nhàng đáp xuống người cậu, hôn tóc, trán, mũi, rồi đến môi cậu.

Bươm bướm rực rỡ vỗ cánh, mùi hổ phách mà cậu quen thuộc phảng phất trong không khí. Bươm bướm chậm rãi bay đi, chỉ còn mùi hổ phách vương vấn vây lấy cậu. Seokjin cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng mềm nhẹ, mùi hương trượt chầm chậm theo vai cậu, lại như có sức lực nào đó chuyển động khẽ khàng như dòng nước lướt qua cơ thể cậu.

Cảm giác này rất thoải mái, thoải mái đến...

"Ưm..." Cậu vô thức rủ rỉ, chỉ cảm thấy nguồn lực này xâm chiếm, dịu dàng chảy xuôi rung động tim cậu. Bướm bay đi, nguồn lực này dần rõ ràng hơn, lại tạo thành một hình bóng đàn ông cường tráng. Anh khẽ cười nhìn cậu, hôn mỗi nơi trên cơ thể cậu.

Đây là tình cảm dịu dàng cậu chưa bao giờ trải nghiệm, nó đầy ắp rung động khiến trống ngực cậu đập rộn ràng. Cậu không cách nào mở mắt, cả người đắm chìm giữa giấc mơ và hiện thực. Nguồn lực đó từ từ di chuyển thong thả hơn, cơ thể cậu cũng căng cứng, muốn động đậy nhưng không thể. Nguồn lực này vừa dịu dàng và mãnh liệt, làm cậu mơ màng cũng không kìm được bật ra những tiếng đê mê.

Giọng người con trai trên giường rủ rỉ nũng nịu mê hoặc Jungkook, anh vuốt ve, tham lam xâm chiếm cậu. Những tiếng đê mê nho nhỏ bật ra từ cậu như liều thuốc yêu càng thúc đẩy động tác của anh. Anh kéo sát tấm lưng mềm mại của cậu vào vòm ngực mình, nâng vòng eo cậu cao hơn...

Trên giường, người đàn ông mạnh mẽ như báo ôm người con trai mềm mại. Người con trai mơ màng ngủ run rẩy toàn thân, cậu như kẹo đường ngọt ngào đón lấy sự tiến công dịu dàng của riêng anh. Ngăm đen đối tuyết trắng, cứng rắn đối mềm mại, mãnh liệt đối dịu dàng, kết hợp hoàn mỹ giữa duyên dáng và mạnh mẽ.

Seokjin bỗng cảm thấy nguồn lực đẩy cậu lên đến đỉnh cao khoái lạc. Cảnh trong mơ rất chân thật, chân thật đến mức tiếng nói của cậu trở nên khàn khàn, lỗ tai thấp thoáng nghe thấy giọng đàn ông khẩn đục lầm bầm gọi tên cậu hết lần này đến lần khác. Ngay khi cậu thấy linh hồn của mình bay xa, giọng đàn ông trầm thấp dịu dàng chuyển thành tiếng gầm nhẹ thỏa mãn. Sau đó một luồng nóng hực kéo đến, loáng cái đẩy cậu đến đám mây bồng bềnh...

***

Bộ Trưởng Jeon, đây là mẫu điện thoại mới nhất hiện nay trên thị trường. Ngoài hệ điều hành tiên tiến nhất, còn có chức năng tự động xác định vị trí người dùng, không cần cài phần mềm định vị ạ." Cô gái đang giới thiệu điện thoại cười híp mắt, những nhân viên khác cũng thường xuyên dõi mắt qua bên này.

Buổi trưa hôm sau, Jungkook đến một cửa hàng bán điện thoại di động, sự xuất hiện của anh gây náo động khắp nơi.

Anh cầm điện thoại xem xét một lúc, "Hoseok, cậu nghĩ phu nhân có thích điện thoại này không?"

Cuối cùng Hoseok cũng có thể chêm vào, anh nuốt nước bọt hỏi, "Bộ trưởng, anh mua điện thoại nữa à"?

"Seokjin suốt ngày cứ vứt điện thoại lung tung. Hôm qua, cậu ấy mới đánh mất điện thoại." Jungkook thản nhiên nói, lại nhìn điện thoại, "Điện thoại này rất được, chí ít sau này nếu cậu ấy không mở điện thoại tôi cũng biết được cậu ấy đang ở đâu."

Một câu nói vô tình lại khiến Hoseok kinh hãi, bộ trưởng bị sao vậy? Hoseok nhìn chằm chằm Jungkook như đang nhìn người xa lạ, bắt đầu từ khi nào anh lại chủ động đi mua điện thoại cho người khác? Không phải cứ đặt trực tiếp cửa hàng là xong rồi ư? Bộ trưởng bỏ công tự mình đi chọn lựa?

Hồi lâu sau, Hoseok mới tìm lại giọng nói của bản thân, "Bộ trưởng, chiều nay anh còn phải họp, cũng gần đến giờ rồi ạ. Với lại bữa trưa anh vẫn chưa ăn..."

"Được rồi, tôi lấy cái này." Jungkook không nghe Hoseok nói, yêu cầu cô gái bán hàng lấy cái mới, sau đó đi tới quầy thu ngân thanh toán.

Hoseok vội theo sau.

Các nhân viên nữ khác bắt đầu vây quanh, xì xầm bàn tán: "Aiz, bộ trưởng Jeon tự mình tới mua điện thoại nha."

"Đúng đó, còn là điện thoại mới nhất nữa chứ. Phải rồi, có nghe anh ấy nói mua cho ai không?"

Cô gái bán hàng cầm điện thoại mới ngẩn người, hai mắt phát sáng, "Không nghe rõ nữa, mình cũng vừa bán vừa ngắm anh ta. Trời đất ơi, cậu nói coi người đàn ông này sao có thể đẹp trai lịch lãm đến mức này cơ chứ? Anh ấy quá đẹp trai, nếu được hẹn hò với anh ấy thì đẹp biết bao."

"Thôi đừng có mơ. Người ta có liếc mắt cậu cái nào không? Mình đoán điện thoại này anh ấy mua cho tình nhân cũng không chừng." Một người trong đó bĩu môi xem thường.

"Nói nhảm gì vậy hả? Bộ trưởng Jeon là một người đứng đắn nghiêm túc, cậu còn nói nhảm nữa tôi không thèm để ý đến cậu."

"Đúng vậy, bọn tôi cũng không để ý đến cậu." Mọi người đồng lòng.

***

Lên xe, Hoseok nóng lòng giục Jungkook: "Bộ trưởng, em vừa đặt phòng ăn rồi ạ. Chúng ta..."

"Dời cuộc họp buổi chiều thành chín giờ sáng mai." Jungkook ngồi sau, ngón tay gõ gõ hộp điện thoại, ánh mắt suy tư.

"Hả?" Hoseok há hốc.

Làm trợ lý cho anh bao năm, Hoseok chưa bao giờ gặp trường hợp anh đột nhiên thay đổi lịch trình, đây là sao vậy?

"Bộ trưởng, anh muốn đi đâu ạ?"

"Chạy đến phòng làm việc của Seokjin."
Hoseok mở to hai mắt nhìn người đàn ông đằng sau qua kính.

***

Seokjin đến phòng làm việc đã hơn mười giờ. Cậu chui ngay vào phòng điều chế hương. Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, cậu vẫn chưa tinh chế được nho đen thuần khiết như mùi hương trên hung khí. Cảnh sát nghi ngờ hương nho đen có ở thi thể Jinsoo xuất phát từ nước hoa. Ban đầu cậu cũng nghĩ như vậy, nhưng tại sao mùi hương cậu chiết xuất ra lại khác nhiều đến vậy?

Cậu tháo khẩu trang xuống, vắt óc suy nghĩ. Không đúng, nhất định là sai ở khâu nào đó, mấy ngày nay cậu phải tập trung mới được. Cậu xoa xoa cổ, xua tan cảm giác mệt mỏi.

Cậu ngủ thẳng một giấc tới tận khi mặt trời lên cao, nhưng sao toàn thân cậu lại đau nhức?

Cậu bất giác nhớ đến giấc mơ tối qua, hai má cậu chợt ửng hồng. Giấc mơ rất chân thực, giống như nó đã xảy ra. Cậu vỗ nhẹ hai má, cậu làm sao vậy? Đang ban ngày ban mặt mà lại nghĩ đến chuyện đó?

Chuông cửa dưới lầu vang lên, Seokjin cẩn thận đóng ống nghiệm đang cầm trả lại chỗ cũ. Sau đó cậu xuống lầu mở cửa. Người đến là Jae Hwan.

Đôi mắt cậu sửng sốt, cậu không thể không nhớ tới chuyện hôm qua.

"Ngày mai, anh có ca một quan trọng nên hôm nay anh nghỉ ngơi lấy tinh thần, em không định mời anh vào à?" Nụ cười của Jae Hwan càng thêm ấm áp dưới ánh mặt trời.

Seokjin lập tức nhường chỗ cho anh bước vào.

"Lần trước tới đây, nơi này trống không, bây giờ đã trang trí lại rất đẹp." Jae Hwan khen ngợi.

Seokjin nhớ lần đó, khóe miệng cậu hơi trĩu xuống, cậu rót một tách trà cho anh, ngồi xuống trò chuyện: "Tình hình Sobin thế nào rồi anh? Cậu ấy không sao chứ? Em xin lỗi chuyện hôm qua."

Jae Hwan đặt tách trà xuống, nhìn cậu, "Seokjin, bất luận chuyện gì, bất kể lúc nào, em cũng không cần nói xin lỗi anh." Anh cười bao dung, "Sobin không sao, anh đã xem kết quả chụp CT, cậu ấy chỉ bị chấn động nhỏ mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi. Có điều..."

Seokjin thấy anh bỗng chuyển hướng, tâm trạng vốn đang thả lỏng bỗng nhiên thấp thỏm bất an, "Có chuyện gì vậy anh?"

"Hôm nay em có nhận được điện thoại bên phía cảnh sát không?"

Seokjin lắc đầu, xảy ra chuyện gì?

Jae Hwan trầm ngâm một lát rồi mới nói với cậu: "Chắc chắn cảnh sát sẽ đến tìm em hỏi han. Sáng hôm nay, người của sở cảnh sát đã đến bệnh viện điều tra. Có người báo án với cảnh sát, mấy tên côn đồ đều bị cảnh sát giải đi, Sobin cũng bị cảnh sát hỏi tới. Lúc đó, anh mới biết mấy tên côn đồ đó là mấy tên quấy rối em hôm qua. Cảnh sát tạm giam bọn chúng, nhưng bọn chúng lại quay sang đổ tội Sobin đánh người bị thương. Vì vậy, cảnh sát sẽ gọi em đến nhận dạng."

"Cái gì?" Seokjin đứng bật dậy,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro