49. Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seokjin không ngừng tìm ở bãi đỗ xe phía trước, trông cậu sốt ruột vô cùng, ngay cả gầm xe cậu cũng cúi người tìm kiếm.

Dáng dấp của cậu hoàn toàn đập vào đôi mắt tinh anh của người đàn ông. Hôm nay, cậu ăn mặc như một cậu sinh viên năm nhất, áo sơ mi trắng phối hợp với áo gile cổ chữ V màu kem cùng với quần jeans đơn giản.

(Trang phục đó đây nè, nhìn cưng ghê ha🥰🥰🥰)

Cậu đi qua đi lại không ngớt ở bãi đỗ xe như một làn gió tươi mát khiến người khác không muốn quan tâm cũng khó.

"Ơ, chàng trai kia tìm gì vậy?" Tài xế tạm thời của Jungkook nghi hoặc lẩm bẩm, không ngừng rướn đầu nhìn xung quanh, rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn người đàn ông phía sau, trong lòng tài xế càng thêm nghi hoặc.

Những ngày này, anh ta là tài xế chịu trách nhiệm việc đi lại của Jungkook,  nhưng cứ mãi cảm thấy hành vi của ngài Jeon rất kỳ quái. Chỉ nói đến ngày hôm nay, khi không lại vô duyên vô cớ muốn đến trước cổng một nhà trẻ, cũng không rõ anh rốt cuộc đang đợi ai. Dù sao xe cũng ngừng ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.

Jungkook dường như không quan tâm đến lời nói của anh ta, cũng không động đậy, chỉ dựa lưng vào ghế ngồi phía sau, ánh mắt anh u ám nhìn bức tranh gia đình trong tay, chàng trai trong tranh cười tươi như hoa dịu dàng, điềm tĩnh khiến người khác cảm thấy rất thư thái, tươi mát. Anh giương mắt lần nữa, Seokjin đã tìm tới bên này, gương mặt cậu tuy lo lắng nhưng vẫn rạng rỡ như trong bức tranh. Ánh mắt sắc bén vẫn luôn ngừng trên Seokjin bên ngoài cửa xe, anh nhìn không chớp mắt. Seokjin đến gần chiếc xe, chăm chú nhìn, cậu tìm kiếm cả buổi, hết chiếc xe này đến chiếc xe khác. Bàn tay anh thon dài hơi nắm lại, bức tranh gia đình trong tay liền nhăn nhúm.

Trong nháy mắt bức tranh vừa bay lên, anh thấy cô bé kia lớn tiếng kêu cậu...appa.

Đôi mắt sâu thẳm dần tối hơn như một màn sương dày đặc đáng sợ.

Seokjin ngoài cửa xe hồn nhiên không hay biết, chỉ lo chuyên tâm tìm kiếm bức tranh gia đình bị mất. Bàn tay cậu chống thẳng lên thân xe, cả người ghé sát vào xe liên tục dò xét.

"Aizzz, cái người này làm gì vậy?"

"Kệ cậu ấy." Jungkook cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp như tảng đá.

Người lái xe đành phải thôi.

Bàn tay cậu chống lên cửa xe bên trái, Jungkook chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy dáng vẻ tìm bức tranh của cậu. Bàn tay Seokjin mảnh khảnh, cong cong như từng búp măng nhỏ nhắn, xinh xắn, rực rỡ dưới ánh mặt trời chỉ cách anh bởi một lớp kiếng phản quang. Anh không kìm được mà giơ tay lên, đặt ngay nơi tay cậu đang đặt bên ngoài cửa sổ, dường như anh có thể cảm nhận ngay hương thơm tươi mát và mềm mại của đầu ngón tay cậu. Có lẽ rét mướt đã quá lâu, nên dù cách nhau một lớp thủy tinh lạnh lẽo, anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.

Đã bốn năm....

Seokjin mau chóng đứng dậy, thu tay trên cửa sổ về, cậu khẽ thở dài một hơi, ánh mắt phảng phất thất vọng nhìn xung quanh lần nữa, xem ra không tìm được bức tranh rồi. Trong xe, Jungkook cũng chậm rãi bỏ tay xuống, anh vẫn mải miết nhìn Seokjin. Lần này, cậu ở rất gần, chỉ cách anh có một cánh cửa xe. Anh có thể thấy cậu thở gấp gáp, sự mềm mại trong đôi mắt đẹp của cậu, thấy hàng mi đen nhạt như núi xa, thấy đôi môi anh đào thở nhẹ, mỗi một đường nét đều gần trước mắt anh.

Cảnh này như một đoạn phim ngừng lại, một người ngoài xe - một người trong xe, hai người chỉ cách nhau một cánh cửa.

Seokjin lau mồ hôi rịn ra trên trán, cậu thất vọng. Vừa định rời đi, trong lòng lại vô cớ nổi lên một cảm giác kỳ lạ. Cậu dừng bước, ánh mắt trở nên nghi ngờ. Đây là cảm giác gì? Tựa như một loại khuấy động của cảm giác lâu ngày không gặp, rồi cùng lúc mang đến cho cậu bất an và...sợ hãi.

Giống như...

Luôn có người nhìn chằm chằm bản thân cậu. Cảm giác bị người khác nhìn trộm và đi theo càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến tâm tư Seokjin bắt đầu bồn chồn không yên, như một con thú nhỏ đang cố sức lao khỏi lồng ngực, xông về chỗ nào đó mà không rõ phương hướng.

Seokjin đè nén lồng ngực nặng trĩu, cảm giác đột ngột xảy ra này hết sức kỳ lạ, có gì đó quen thuộc vô cùng, giống như...cô có thể ngửi được mùi hổ phách, dịu nhẹ trong không khí như gần như gần như xa, lượn lờ quanh hơi thở.

Trái tim cậu chợt co thắt mạnh mẽ.

Vì sao cậu lại nghĩ đến mùi này thuộc về hơi thở của anh?

Sao cảm giác này giống như...

Anh đang đứng ở chỗ nào đó trong đám đông chăm chú nhìn cậu, không nhúc nhích mà mải miết nhìn cậu...

Mãi lâu sau, Seokjin không nhịn được mà cười tự giễu bản thân, cố đè cảm giác quái lạ và liên tưởng mơ hồ này xuống đáy lòng. Thực sự là buồn cười mà, cậu và anh đã thành người dưng nước lã. Thời gian bốn năm đã đủ chôn giấu mọi việc xảy ra trong quá khứ, những việc mà cậu không còn muốn nhớ tới nữa. Seokjin quay lưng bước về cây ngô đồng ven đường. Hình bóng của cậu xinh đẹp mỏng manh dưới ánh nắng mặt trời.

Ánh mắt Jungkook vẫn không rời khỏi cậu. Anh nhìn cậu cau mày đứng cạnh xe, nhìn ánh mắt cậu trở nên mờ mịt, nhìn nụ cười tự giễu bên môi cậu, lại nhìn cậu quay bước về dưới tán cây ngô đồng khẽ lắc đầu với con gái của cậu, rồi hai ba con cậu ôm nhau.

Hạnh phúc của cậu dường như đã không còn liên quan đến anh.

Những điều này lại khiến trái tim anh vừa đau đớn, khó chịu lại không cách nào nói thành lời.

"Lái xe." Rất lâu sau, anh trầm giọng ra lệnh.

Xe dọc theo ven đường, chậm rãi lăn bánh về trước, chạy lướt qua Seokjin, dần bỏ xa hình ảnh cậu dẫn cô bé ở sau, rồi lại thông qua kiếng xe khắc thật sâu vào ánh mắt anh.

______________________________

Chương trình phát thanh vào mười một giờ đêm trên đài MNC. Đa phần đều xoay quanh đề tài tình cảm. Sóng điện từ bỏ xa tiết tố bận rộn của đời sống hiện đại ra đằng sau. Chương trình này không ngờ lại mang đến hiệu quả cao bất ngờ ngoài dự tính, vì chuyên gia nghiên cứu tâm lý phát hiện rằng: Con người dù là đàn ông hay phụ nữ, buổi tối mười một giờ và mười hai giờ luôn là thời điểm lòng người mềm mại, yếu ớt nhất. Tình cảm là đề tài phức tạp muôn thuở của loài người, cũng là vấn đề có năng lực gợi mở được sự đồng tình nhiều nhất.

Tối nay, Seokjin đồng ý nhận lời mời của đài MNC tới làm khách của chương trình này. Cậu là tác giả của cuốn sách đang bán chạy, đủ để khiến mọi người quan tâm, mà cậu là khách mời trực tiếp làm cho đường dây điện thoại hỗ trợ sôi động vô cùng.

Chương trình bắt đầu với đề tài vây quanh đời sống tình cảm, sau đó đường dây nóng liên tục gọi tới tham gia. Seokjin kiên trì giải đáp các vấn đề và tư vấn tình cảm cho thính giả. Tình cảm không có chương trình dạy nào cụ thể, nhưng vẫn có thể học tập trau dồi, vô luận là đã từng trải ít hay nhiều.

Một thính giả khóc lóc gọi tới. Đầu tiên là nói về cảm xúc khi đọc "Jeon gia là ác mộng", sau đó thổ lộ tâm tư phiền muộn của bản thân. Cô gái trong điện thoại kể về người bạn trai cùng hẹn hò trong bảy năm rồi chia tay, bởi vì cuối cùng phát hiện, người bạn trai thực ra luôn luôn lừa gạt cô gái. Khi chia tay, cô gái rất đau khổ, thậm chí nghĩ đến cả cái chết. Cô gái không biết bản thân mình có còn đủ dũng khí để tiếp tục sống hay không? Nói xong lời cuối, cô gái không thể kiềm chế được cảm xúc liền vỡ òa.

DJ của đài lúng túng, nhìn lướt qua Seokjin. Vài lần, cô ta rất muốn cắt ngang lời của thính giả, nhưng đều bị Seokjin dùng ánh mắt ngắn lại. Sau khi nghe xong, cô ta thật sự rất sợ Seokjin không thể thu xếp được mớ hỗn độn này, cô ta suy nghĩ một chút rồi viết giấy đưa cho Seokjin.

Seokjin cầm qua nhìn, trên đó viết: "Anh Jan, tùy tiện nói vài câu rồi chúng tôi sẽ chèn quảng cáo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro