94. Thuận theo yêu cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư ký vốn dĩ thấy rất tiếc vì tưởng rằng anh không hẹn trước, nhưng nghe nói vậy, mắt cô liền sáng rực, "Anh Hoseok ạ. Vậy anh chờ một chút, em sẽ vào báo giám đốc Im biết ngay." Dứt lời, thư ký vội bước vào trong phòng làm việc.

Sobin đứng yên, ánh mắt anh suy tư dõi theo hướng thư ký biến mất. Xem ra tin đồn bên ngoài thực sự chính xác, Seokjun chỉ có tiếng không có miếng.

Không bao lâu sau, thư ký quay lại, thông báo anh có thể vào.

Thư ký dẫn Sobin đến phòng làm việc của Seokjun, anh cám ơn thư ký, gõ cửa đi vào.

Phòng làm việc rất lớn, nằm ngay khu vực phồn hoa, xung quanh căn phòng là cửa sổ sát sàn thoáng đãng, có thể phóng tầm mắt chiêm ngưỡng mọi cảnh tượng đẹp nhất của thành phố. Seokjun đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn không gian bên ngoài. Trang phục màu trắng chỉnh tề, cắt may tinh tế tôn lên chiều cao vượt trội của y, mái tóc được để dài tới cổ, cắt tỉa gọn gàng càng làm toát lên sức quyến rũ hút hồn. Nghe tiếng gõ cửa, y hơi xoay người, nhìn Sobin đi vào phòng làm việc.

Phúc chốc này, Sobin như trông thấy bóng dáng Seokjin trên người y. Anh chỉ thấy Seokjun qua ảnh chụp, chưa gặp ngoài đời bao giờ, anh không khỏi cảm thán, con người có thể giống hệt nhau, nhưng khí chất, chiều cao và đôi mắt là cái khác biệt hoàn toàn.

Seokjin tao nhã tùy hứng, còn Seokjun toát lên khí thế mạnh mẽ của một người đàn ông thành đạt. Ánh mắt Seokjun sắc bén, dù chỉ im lặng cũng khiến người khác nhận ra phong thái nổi bật không thể bỏ qua. Tuy cả hai đều cùng một mẹ sinh ra, nhưng lại khác nhau rất nhiều.

"Cậu là em trai trên danh nghĩa của Seokjin?" Seokjun ý bảo anh ngồi xuống, hỏi trực tiếp.

Một câu hỏi tràn ngập mùi thuốc súng.
Sobin cong môi cười, trả lời, "Người anh gặp ở đây chỉ là Sobin."

"Cậu quả quyết tôi sẽ cần cậu?" Seokjun bình thản quan sát anh, quả thực tuấn tú lịch sự. Seokjin sống chung dưới một mái nhà với Sobin bao năm qua, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào? Ở gần người đàn ông khôi ngô tuấn tú thế này, vì sao còn muốn tranh giành đàn ông với y?

"Hay giám đốc Im cứ xem tài liệu của tôi rồi hẳn kết luận." Sobin lấy một bìa tài liệu từ cặp xách, bước lên, đặt trước mặt Seokjun, "Đây là thành quả nghiên cứu mấy năm qua của tôi. Giám đốc Im tài giỏi, chắc biết tôi có thể nghiên cứu ra nguyên vật liệu điều chế nước hoa. Công ty khác tôi không biết, nhưng tôi biết Im Thị chưa có nhân tài chuyên về mảng này." Seokjun nghiêm túc lật tài liệu ra xem, xem xong y đóng lại, nhìn anh cười, "Xem chừng cậu nắm rất rõ về Im Thị. Cậu còn biết thêm gì nữa?"

Sobin ngồi lại trên sofa, đồ vest thẳng thớm tôn thêm sự tự tin cho anh, chẳng còn thấy dáng dấp chán chường của ngày hôm qua. "Im Thị vốn lập nghiệp từ nước hoa, nhưng vì Jihyun bỏ đi mà cắt duyên với nghề này. Năm nay, Im Thị lại đầu tư vào thị trường nước hoa, tuy chỉ là một thương hiệu nhưng xoay chuyển rất nhiều niềm tin của cổ đông đối với ban giám đốc. Những người đó chỉ biết nghĩ tới tiền, nhưng không biết nghề điều chế hương cũng giống như văn hóa. Đầu tư ngay từ đầu rất quan trọng, chỉ có vạch sẵn hướng đi mới có thể thu về lợi nhuận. Seokjin điều chế 'Midi', đương nhiên anh ấy sẽ không lãng phí tiền đầu tư của Im Thị, nhưng khâu tuyển chọn nguyên vật liệu của Im Thị vẫn chưa được. Mỗi một lô hàng 'Midi' sau khi sản xuất xong, có nghĩa là Im Thị phải dùng nhiều tiền nhập nguyên liệu, trả một khoản lớn cho thuế nhập khẩu, hơn nữa trên đường vận chuyển về còn bị ô nhiễm, ảnh hưởng chất lượng nước hoa. Dĩ nhiên, bên anh cũng cố gắng tìm nguyên vật liệu trong nước, đáng tiếc kết quả luôn là thất bại. Đầu tư vào nước hoa cốt để thu hoạch lợi nhuận kếch xù, anh nổi tiếng và có uy tín ở giới thời trang, chắc cũng biết lợi nhuận của mặt hàng xa xỉ không nhiều bao nhiêu. Vậy cách làm trước nay quá hao tiền tốn của chẳng lẽ anh nhìn không ra."

Seokjun đánh giá anh, nói: "Những điều này do Seokjin kể với cậu?"

"Vấn đề của Im Thị không cần thông qua miệng người khác, chỉ cần ở đây động một tý thì biết." Sobin chỉ chỉ đầu của bản thân, cười ngạo mạn.

Seokjun nhìn anh hồi lâu, "Cậu rất thông minh."

Sobin nhếch miệng, không đáp lời.

"Cậu thông minh như vậy, có biết nguyên nhân thật sự khiến tôi bực bội là gì không?" Seokjun cũng nhếch miệng hỏi.

Sobin hiểu ý, "Im thị tiền nhiều như nước, dư dả để phá bỏ cả một thương hiệu. Do đó, giám đốc Im sẽ không lo lắng vấn đề tiêu thụ trên thị trường. Sở dĩ anh thấy ác cảm là vì chính bản thân 'Midi'. Nước hoa này do em trai anh điều chế, mà người quyết định đầu tư lại là chồng anh. Anh rể giúp em vợ thăng tiến chẳng có gì đáng trách. Nhưng người anh rể này bốn năm trước cũng là chồng của em vợ, anh nói mối quan hệ này có rối ren quá không? Giám đốc Im sắc sảo tài năng, sao cũng có lúc nghĩ như thế này?"

"Xem ra cậu rất hiểu tình hình hiện nay của nhà họ Im, tôi có nên đánh giá cậu là người có lòng không nhỉ?" Seokjun cười nhạt, mỗi câu mỗi chữ vừa rồi của anh đều đánh trúng ý y.

"Có lòng cũng phải tùy người. Tôi còn phải xem giám đốc Im sắp xếp người có lòng như tôi ra sao đã." Sobin khẽ cười, "Giám đốc Im cũng là người thông minh, chắc sẽ biết sắp xếp ai ở vị trí gì thì phát huy hết khả năng. Người có lòng phải giữ bên cạnh bản thân mới tính là có lòng."

Seokjun nghe vậy, ánh mắt y suy tư, nụ cười dần mở rộng, cầm tài liệu của anh giơ giơ, "Một vấn đề cuối cùng, cậu thích Seokjin?"
Sobin nhìn y, cười hết sức kiên định, "Sai." Anh gằn từng chữ: "Tôi yêu Seokjin."

"Được, dám yêu dám nhận, tôi thích." Seokjun cười, giơ tay bấm điện thoại trên bàn, "Gọi giám đốc nhân sự vào đây. Hôm nay phải giải quyết thủ tục nhận chức cho cậu Choi."

Một chỗ khác trong điện thoại liền sắp xếp theo chỉ thị của Seokjun.

"Cậu Choi, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Y đứng dậy, chìa tay với Sobin, chủ động bắt tay.

Sobin cười, bắt tay cùng y, "Chắc chắn, vì lợi ích đôi bên, hợp tác vui vẻ."

Seokjun nở nụ cười.

***

Nghĩa trang tĩnh mịch.

Nắng chiều chiếu sáng lên từng bia mộ.

Cuộc sống lúc sinh thời vốn đã không công bằng, sau khi chết đi cũng vậy. Trong nghĩa trang rộng lớn này cũng chia người chết thành đủ mọi tầng lớp.
Trên mộ bia là hình một cô bé cười vô cùng trong sáng, thân hình đàn ông thoáng che khuất ánh sáng rọi vào bức hình. Ánh mắt anh ta chứa đựng đau xót vô tận, tay anh ta dịu dàng vuốt lên nụ cười của cô bé. Một nỗi đau xé lòng và bứt rứt đột nhiên kéo đến mãnh liệt, bủa vây anh ta.

Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên từ đằng sau...

"Mười năm sau mới nghĩ đến chuộc tội, có muộn quá không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro