Chap 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt trời dần ló dạng sau một đêm nấp mình ngơi nghỉ, đánh thức vạn vật bằng thứ ánh sáng nhẹ nhàng mà trong vắt. Mây cũng thôi nô đùa, tản nhau ra nhường khoảng trống cho nắng len vào. Ánh sáng buổi sớm tinh nghịch nhảy qua khung cửa sổ, hắt vào phòng, hắt lên gương mặt anh tuấn vẫn còn say ngủ của người nọ.

Trong căn phòng trống thấp thoáng mùi ẩm mốc, các thùng giấy xếp chồng lên nhau chất ở góc phòng. Mọi thứ tĩnh lặng như chìm vào giấc ngủ sâu mãi chưa tỉnh. Cheol bỗng cựa mình, anh giật mình bật dậy. Điều chỉnh lại hơi thở sau hồi thở gấp, anh đảo mắt quanh phòng, đưa tay quệt mồ hôi còn vương trên trán. Cheol biết mình gặp ác mộng nhưng mãi không nghĩ ra mình đã mơ thấy gì. Những năm trước anh đã gặp khó khăn trong việc điều chỉnh giấc ngủ. Anh đến gặp bác sĩ và dùng liệu pháp thôi miên, ban đầu anh không chỉ ngủ được mà còn ngủ rất lâu, mỗi lần thức dậy đầu đau như ngàn cây búa gõ vào. Vài tháng sau đó, Cheol điều chỉnh được giấc ngủ của mình nhưng đôi lúc tỉnh dậy anh vẫn rất mệt, trán đầm đìa mồ hôi như thể anh đã có những giấc mơ kinh khủng. Điều quan trọng là dù cố gắng thế nào anh cũng không nhớ được mình đã mơ thấy gì. Việc này không xảy ra thường xuyên nên anh cũng không mấy lo lắng. Xuống giường vươn người vài cái, Cheol kéo ngăn tủ tìm lọ thuốc, lấy ra 1 viên và uống.

Điện thoại bỗng reo.

Là người chủ căn hộ anh đang thuê. Họ nói rằng vốn dĩ căn hộ này đã giống với những gì trong hợp đồng cho thuê ban đầu và không thể chỉnh theo yêu cầu của anh. Rồi họ gửi lại cho anh bản hợp đồng khác kèm với chữ kí. Cheol biết rằng mình đã bị lừa vì bản hợp đồng này không hề giống với cái đã thỏa thuận.

"Bản hợp đồng này không giống với ban đầu, các người đã vi phạm hợp đồng rồi, tôi không muốn nói nhiều nữa! Tôi sẽ kiện các người!"

Cheol tức giận, anh gằn giọng, không đợi họ nói thêm gì nữa anh cúp máy. Mới sáng sớm đã gặp chuyện không vui rồi!!! Căn hộ này anh chỉ vừa chuyển vào chưa được 1 tuần bây giờ lại phải chuyển đi.

Sau khi sắp xếp những thứ còn lại vào thùng, anh mang ra xe. Vì mọi chuyện khá gấp gáp nên Cheol đành cắn răng thuê dịch vụ, nhờ họ chuyển đồ giúp mình. Ở đây không có gì là rẻ cả, dịch vụ chuyển nhà cũng không phải ngoại lệ.

Đến được nhà Jeonghan cũng đã là giữa trưa rồi, Cheol kéo chiếc vali của mình đến trước cửa nhà rồi bấm chuông. Đợi một lúc khá lâu vẫn chưa thấy ai ra mở cửa, anh bấm chuông lại lần nữa.

"Ầm!!!". Trước khi cánh cửa mở ra, rõ ràng là có người chạy nhanh quá nên va vào cửa. Là Jeonghan. Vừa thấy cậu Cheol bật cười. Chiếc tạp dề với những họa tiết hoa bắt mắt vẫn yên vị trên eo, kèm đó là gương mặt nhăn nhó, tay xoa xoa trán.

"Nè, cậu phải gọi điện trước khi đến chứ, phòng cậu tôi chỉ mới dọn dẹp hơn nửa thôi!! Còn chưa kịp nấu xong bữa trưa nữa!" – Jeonghan cằn nhằn

"Xin lỗi nhé, tôi quên mất, sáng nay nhiều việc quá!"- Cheol cười ngại

"Được rồi, cậu vào nhà đi, phòng cậu ở tầng 1 bên trái nhé!" – nói đoạn Jeonghan quay sang bên dịch vụ dặn họ cẩn thận trong lúc di chuyển vì có thể va phải mấy lọ hoa của cậu.

"Cheol ah, cậu lên phòng trước đi, thay đồ thoải mái ra rồi xuống ăn cơm luôn, tôi phải vào bếp đây, có gì thì gọi tôi!" – Jeonghan vội vàng, chưa kịp để Cheol nói gì đã ba chân bốn cẳng chạy ù vào bếp, món gà của cậu vẫn đang trên bếp, không vào kịp thì nó cháy mất.

Sau khi mọi thứ đã được chuyển vào phòng, thanh toán với bên dịch vụ xong Cheol mới bắt đầu để ý đến căn phòng. Căn phòng khá rộng, có phòng tắm riêng, có cả cửa sổ và ban công. Jeonghan đã đặt sẵn vài chậu sương rồng nhỏ bắt mắt trên bệ cửa sổ và trồng một dàn hoa cẩm thạch tím ngoài ban công. Gió đưa hương hoa nhàn nhạt vào phòng, mang lại cảm giác cực kì dễ chịu.

"Cậu thích căn phòng chứ?"- Jeonghan bước vào mang cho anh cốc nước

"Rất thích ấy chứ!" – Cheol cười – " Cảm ơn nhé! Vì đã cho tôi thuê căn phòng này!"

"Đằng nào nhà cũng còn phòng, để không cũng phí! Với lại tôi thấy cậu là người đàng hoàng nên mới cho cậu thuê đó!" – Jeonghan vỗ vai anh – " Phòng tôi ở đối diện, Jisoo và Soonyoung ở tầng 2!"

"À, nãy giờ không thấy 2 người họ...họ không có nhà à?"

"Soonyoung đang ngủ trên tầng, còn Jisoo đi mua thêm ít đồ ăn rồi, cậu ta nói không tin vào tay nghề của tôi nên đi mua thêm thức ăn cho an toàn!"

" Haha, tôi cũng dễ ăn mà, không cần cầu kì đâu!"

"Được rồi, cậu thay đồ đi rồi xuống ăn cơm, tôi lên gọi con sâu lười kia dậy đây!"

Bữa trưa diễn ra cực kì vui vẻ, Soonyoung kể vài câu chuyện đùa khiến bữa ăn rôm rả hẳn. Cheol giúp Jeonghan dọn dẹp, anh còn rửa chén đĩa.

"Woahh, vậy là bây giờ em không phải rửa chén nữa rồi!" –Soonyoung cười phá lên

"Đừng có mơ, cậu vẫn phải rửa nhé cậu Soonyoung nhưng có thể chia ngày với Cheol!" – Jeonghan cầm bịch rác chuyền vào tay Soonyoung 1 cách trịnh trọng – "Mau đi đổ rác đi!!"

"Em biết rồi!!!" – Soonyoung bĩu môi

"Mọi người không đặt quy định chung hay có yêu cầu gì à?" – Cheol hỏi

"Quy định thì cũng chỉ là giữ vệ sinh chung thôi, những việc như lau quét nhà thì có thể chia nhau làm, phòng mỗi người tự giữ, à tôi quên chỉ cậu, phòng giặt ủi bên cạnh nhà bếp nhé, dụng cụ quét dọn cũng ở trong đó!" – Jeonghan vừa nhai táo vừa nói – " À thêm 1 điều quan trọng nữa là không tụ tập nhiều người ở nhà nhé! Tôi không thích có nhiều người lạ trong nhà!"

"Vậy thì cậu yên tâm! Tôi cũng chẳng có bao nhiêu bạn!" – Cheol gãi đầu

Sau bữa trưa, mỗi người lại tự về phòng chìm vào thế giới riêng của mình. Cheol bắt đầu dạo quanh nhà, bây giờ anh mới để ý, trong phòng khách có đặt 1 chiếc piano. Nhưng lạ là nó được phủ bởi lớp khăn nhung đen, phía trên đặt rất nhiều thứ như thể không ai đụng đến nó bao giờ.

"Cậu biết đánh đàn không?" – Jisoo đi từ trên lầu xuống, thấy Cheol nhìn cây đàn rất lâu nên hỏi

"Ngày trước có người bạn đã từng dạy tôi, mỗi chiều tan học chúng tôi có hôm đánh bóng rổ có hôm lại trốn vào phòng nhạc, cậu ấy đàn rất hay, có chỉ tôi vài đoạn nhạc nhưng lâu quá rồi tôi cũng không còn nhớ nữa!" – Cheol cười, nhưng sâu trong mắt anh vẫn là nỗi buồn. Anh lại nhớ đến người bạn đó của anh, người bạn mà anh từng rất trân quý. Jisoo có thể nhận ra điều đó qua ánh mắt và lời nói của Cheol

"Ừm, cậu không biết đàn cũng tốt, từ lúc chuyển vào đây tôi chưa bao giờ nghe được bản nhạc nào phát ra từ cây đàn đó! À, có một lần Soonyoung có bài kiểm tra thanh nhạc ở trường, thằng bé định mượn đàn để luyện tập nào ngờ vừa đụng vào cái khăn trải đó đã bị Jeonghan chụp tay lại! Cậu không thể tưởng tượng được vẻ mặt cậu ấy lúc đó đâu, bây giờ tôi nghĩ lại còn thấy sợ! Nên tốt nhất đừng đụng vào nhé!" – Jisoo vỗ vai Cheol

"Tôi biết rồi! Cảm ơn cậu đã nhắc!" – Cheol gật đầu, thật ra bản thân anh cũng không muốn đụng vào đàn piano. Anh sợ, sợ bản thân không kiềm chế được mà nhớ đến Wonwoo. Nếu lần đó anh cùng cậu bỏ trốn có phải cậu đã được sống rồi không? Nếu lần đó anh quan tâm cậu nhiều hơn một chút, nghe cậu nói nhiều một chút, chia sẻ với cậu nhiều một chút thì có lẽ bây giờ Wonwoo cũng đang ở đây rồi nhỉ? Nhưng lúc đó anh còn vô tư quá, chỉ đơn giản nghĩ rằng gia đình cậu ấy khó vì muốn Wonwoo có tương lai tốt hơn.

Vào năm trước khi anh đi Mỹ, đó là năm thứ 2 sau khi Wonwoo mất, Cheol có đến viếng mộ cậu lần cuối. Anh đã gặp chú Shin – người vệ sĩ theo Wonwoo từ lúc cậu còn nhỏ. Chú Shin nhìn anh thật lâu rồi cuối cùng thở dài. Chú ấy đưa cho anh quyển nhật ký ngày đó Wonwoo viết rồi nói:

"Có lẽ đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho cậu chủ, điều cậu chủ muốn nói đều nằm trong cuốn sổ này, mong cậu hãy giữ gìn nó giúp tôi!"

Đến bây giờ Cheol cũng không thể quên cảm giác của chính mình khi đọc từng lời mà cậu viết. Tất cả những gì anh cảm nhận được là sự tuyệt vọng của một đứa trẻ khao khát được sống cuộc sống của chính mình, đứa trẻ luôn mong một ngày nào đó sẽ có ai đó giúp nó dũng cảm để tự đứng lên, cùng nó đi tìm hạnh phúc. Và người đó là anh. Wonwoo thích anh mà anh không hề hay biết, cậu ấy biết mọi thứ về anh nhưng anh lại chẳng biết gì nhiều về cậu. Cheol đã khóc rất nhiều, anh cũng không biết tình cảm mình dành cho Wonwoo lúc đó là gì! Là tình bạn hay tình cảm lớn hơn cả tình bạn. Cheol cảm thấy mình không xứng với tình cảm mà Wonwoo dành cho anh. Nếu anh biết chuyện này sớm hơn thì kết cục sẽ khác chứ? Mọi thứ sẽ tốt hơn chứ? Cheol đã rất giận bản thân mình, lẽ ra Wonwoo không nên nhận kết cục như thế này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro