:33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seoul, 9 giờ sáng, tại quán cà phê.

Haruto và Jeongwoo ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn tròn trong một quán nước nhỏ xinh. Con đường từ cổng quán vào sâu bên trong được trải một lớp sỏi trắng, chính giữa là những lát đá phiến.

Quán không mở nhạc nên mọi người có thể dễ dàng trò chuyện với nhau, nhưng vẫn giữ ý tứ tránh ảnh hưởng đến xung quanh.

Cả hai là những người bạn cũ của nhau và tình cờ gặp nhau ở một cửa hàng tiện lợi sau nhiều năm không liên lạc. Jeongwoo là người nhận ra cậu đầu tiên. Cậu cũng không ngờ anh lại có thể nhớ khuôn mặt mình sau chừng ấy năm cách biệt.

Riêng Haruto thì không thể nhận ra Jeongwoo. Ngay cả lúc ngồi ở đây, cậu vẫn đang bối rối vì cuộc hội ngộ đầy bất ngờ này. Vẫn đang chưa biết mở lời ra sao thì anh đã lên tiếng giúp cậu:

- Dạo này cậu ổn không?

Câu chào xã giao mà ai nấy đều hỏi thăm nhau mỗi khi gặp mặt. Anh cũng vậy. Jeongwoo nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi buông câu hỏi ấy.

- Tớ ổn, vẫn sống tốt và đang độc thân.

- Thế thì tốt rồi. Mà tớ không ngờ cậu vẫn cô đơn đấy. Nhìn cậu đẹp và đáng yêu thế này mà.

- Ôi dào, chỉ là duyên chưa đến thôi. Nhưng cậu nói sai một điều đấy.

- Điều gì cơ? - anh hơi nhướn mày hỏi lại.

- Tớ chỉ đang độc thân thôi, chứ không hề cô đơn.

- Ừ rồi, là tớ nói sai. Khổ ghê, lại còn bắt bẻ câu chữ cơ đấy, bảo sao... - anh bỏ dở câu nói giữa chừng nhưng cậu cũng đoán ra người năm xưa thích mình định nói gì.

- Còn cậu thì sao? Bao lâu nay cậu đi đâu mà biệt tích vậy?"

- Thì tớ chuyển nhà chứ đi đâu.

- Sau đó cơ. Chuyển nhà thì cũng phải giữ liên lạc với tớ chứ, đây là mất tích luôn.

- Gia đình tớ gặp một số chuyện nên không tiện để gặp mọi người. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì tớ có giấy gọi nhập ngũ.

- Vậy từ đó đến nay cậu không hề gặp ai sao?

- Đúng rồi. Do tớ xui bị mất điện thoại hồi chuyển nhà về Iksan nên bao nhiêu số liên lạc cũng "bay" theo luôn.

- Vậy...hiện giờ cậu lại chuyển lên Seoul sao?
- Ừm, tớ lên đây một mình thôi còn bố mẹ tớ ở Iksan

- Mà tớ còn nhớ cái hồi Ruto chê tớ thấp cơ

- Đúng ha giờ cậu cao ghê á

- Thời trẻ trâu ấy mà, đứa nào chẳng thấp bé nhưng quan trọng là lớn lên như thế nào thôi

Jeongwoo đột nhiên móc ra trong túi áo một bức ảnh nhỏ, anh tủm tỉm cười khi nhìn thấy nó. Bức ảnh được chụp lúc anh và cậu lên lớp bảy trông thật ngây ngô và dễ thương. Đây là bức ảnh đầu tiên của hai người thế nên Jeongwoo rất trân trọng nó. Anh đưa bức ảnh lên bàn cho cậu xem:

- Cậu xem này, đây là bức ảnh của chúng mình được chụp từ năm lớp bảy đấy, trông buồn cười nhỉ.

- Ô cái này ở đâu ra vậy sao tớ không nhớ ta

- Cái này bố cậu chụp cho tụi mình đấy

- Sao bố tớ không đưa cho tớ mà lại đưa cho cậu?

- Bố cậu bảo sau này cậu mà có quên tớ thì bức ảnh này sẽ làm cho cậu nhớ ra tớ

Nhìn hai đứa từ thời tấm bé Haruto lại chợt nhớ về những tháng ngày ấy. Cậu cũng không ngờ là bức ảnh sau hơn chục năm rồi mà Jeongwoo vẫn giữ, thậm chí nó không hề bị nhàu nát. Haruto chợt nhớ lại thứ tình cảm ngày ấy bây giờ không biết còn không hay đã có tình cảm khác thay thế, năm ấy cậu từ chối vì nhận thấy cả hai đều rất nhỏ chưa đủ tuổi để bước vào mối quan hệ yêu đương và sợ rằng khi chia tay sẽ khó khăn để giao tiếp hay gặp mặt như những người bạn bình thường.

Flash back




-Haruto, cho tớ mượn bút xanh với, bút tớ viết hết mực rồi.

Jeongwoo chồm người về phía trước khẽ nói vào tai Haruto. Cậu khó chịu quay lại, giọng đành hanh:

- Lần này nữa thôi nhé. Sao cậu không mang nhiều cái vào để đỡ phải mượn, còn Hwan bên cạnh sao không chịu mượn, cứ mượn tớ vậy.

- Tớ xin lỗi, tại... Tại tớ chỉ thích mượn của Ruto thôi.

Nhận được cây bút của Haruto, Jeongwoo vội rụt người lại, miệng đáp lí nhí. Những lời nói của anh làm cậu thấy bực mình nhưng chẳng để tâm lâu. Tuy không thân thiết nhưng đủ để hai người có thể trò chuyện với nhau.

Jeongwoo có dáng người nhỏ bé hơn những bạn nam khác cùng tuổi. Vì thế suốt mấy năm trời cậu ấy luôn được cô ưu tiên cho ngồi bàn đầu.

Tụi con trai vẫn thường gọi anh là "Woo tí nị", mỗi khi  nghe vậy Jeongwoo liền nổi cáu: "Rồi có ngày tao sẽ cao hơn tụi mày. Chờ đấy!".

Trong lớp chỉ lèo tèo mấy đứa chịu chơi với anh. Jeongwoo có làn da ngăm ngăm, tóc hơi ngả nâu và có đôi mắt sói trông thật sắc bén.

Trong lớp Jeongwoo là một người hòa đồng, năng động và là người luôn đến lớp sớm nhất. Còn Haruto thì ngược lại, cậu là người ở gần trường nhất nhưng lúc nào cũng đến lớp sau cùng. Thấy vậy cậu mới hỏi:

- Sao cậu đi học sớm hay thế, nhà cậu ở xa trường lắm cơ mà.

- Tại bố mẹ tớ làm công ty nên phải đi từ sớm vả lại công ty cũng gần trường nên bố mẹ chở tớ đi theo luôn.

Mọi chuyện diễn ra bình thường cho đến khi họ học lớp bảy . Khi ấy, chẳng hiểu vì lý do gì anh lại đối xử khác lạ với cậu.

Jeongwoo thường xuyên chọc ghẹo Haruto, lại còn hay tặng cậu kẹo. Kẹo thì cậu có thể nhận nhưng qua mấy lần anh ghẹo cậu trước mặt mấy đứa bạn, cậu  quyết tâm tránh xa với anh.

* * *

Haruto có thói quen đi bộ từ nhà đến trường và ngược lại. Lần ấy, mẹ mua cho Ruto một chiếc áo mưa mới, loại có cái mũ như mũ tai bèo cậu cực thích. Cậu háo hức lắm, mong trời mưa để dùng. Nào ngờ trời cứ nắng mãi khiến cậu giữ mãi trong cặp.

May mắn sao, hôm đó trời đã đổ mưa. Ra về, Haruto  khoái chí mở chiếc áo mưa ra khoác lên người. Cậu  sung sướng vừa đi vừa nhảy chân sáo. Gần về đến nhà, bỗng từ đâu anh chạy xe đạp ngang qua cậu.  Vừa đạp vừa hỏi:

- Ruto về không, lên xe tớ chở về nè.

- Không cần đâu, sắp tới nhà tớ rồi.

Jeongwoo vẫn nhất quyết nài nỉ Haruto. Nhưng chẳng may, trong lúc nói thì bánh xe lọt vào ổ gà, chiếc xe loạng choạng rồi ngã kềnh vào người Ruto.

Nếu là người khác thì đã có thể chống chân trong tình huống ấy. Nhưng với Jeongwoo thì không thể vì chân ngắn ngủn đã thế lại còn đi xe cao yên. Jeongwoo hốt hoảng liền đỡ xe lên rồi rối rít hỏi:

- Cậu có sao không, tớ xin lỗi.

Haruto lúc ấy mới lồm cồm đứng dậy, chợt nhận ra chiếc áo mưa bị tay cầm xe đạp móc vào làm rách một đường bên hông. Khoảnh khắc ấy khiến cậu vừa xót xa vừa tức giận:

- Sao trăng cái gì, cậu làm rách áo mưa của tớ rồi đấy, đền đi.

Jeongwoo nghe Haruto quát lên ầm ĩ liền đứng hình. Cậu thì bực dọc bước đi, thấy miệng mình mằn mặn không biết là nước mắt hay nước mưa đang rơi.

Sau sự cố đó, cậu ghét anh ra mặt, mặc cho anh đã ra sức xin lỗi và đền bù cho cậu bằng mấy cái bánh và vài cái kẹo cola. Cậu vẫn không thèm nói chuyện với anh thêm lần nào nữa.

Lớp bảy qua đi, cậu và anh lên lớp tám. Lúc này, nỗi giận của cậu cũng dần nguôi ngoai. Thế nhưng, thay vào đó là sự hoang mang. Và anh lại là người gây ra điều đó. Nhỏ ngồi cùng bàn với Ruto "bật mí" cho cậu  một sự thật khủng khiếp.

Đó là anh thích cậu! Ban đầu cậu không tin điều đó  nhưng khi ngẫm lại, hóa ra trước nay những điều anh  làm là để gây ấn tượng với cậu. Ngay khi biết được bí mật ấy, cậu vẫn không thay đổi quyết định của mình.

Khi nói chuyện với Jeongwoo , cậu chẳng có tí cảm xúc gì, nên việc cậu có tình cảm với anh là điều không thể. Trái ngược lại, anh vẫn kiên trì bám theo cậu suốt mấy năm liền.

* * *

Cuối học kỳ một năm lớp chín, sau khi thi xong, cả lớp  ra về. Haruto và anh Doyoung đang rong bộ về nhà thì từ đâu Jeongwoo chạy ngang qua rồi đứng trước mặt cậu. Mặt anh bỗng toát lên vẻ nghiêm trọng làm cho cậu tự dưng cảm thấy bất an.

Jeongwoo dúi vào tay cậu mảnh giấy gấp làm bốn, rồi nói: "Đừng mở ra liền nhé. Về nhà rồi hẵng đọc!". Nói xong anh dắt xe bỏ chạy ngay như bị ma đuổi. Doyoung hyung nhìn thấy thế đứng cười hả hê, cậu  tức mình liền mở ra đọc.

"T thích cu, Haruto
                   -Jeongwoo- "
Đó là câu viết trong tờ giấy. Haruto liền xé ngay mảnh giấy cho chúng nát vụn, miệng lầm bầm: "Đồ khùng!", kéo tay anh Doyoung đi.

Sau hôm đó, Jeongwoo có vẻ tránh mặt cậu, nhưng cậu thì lại tỏ ra bình thường xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Thật sự thì với Jeongwoo, Haruto chỉ coi cậu ấy như một nhóc "hỉ mũi chưa sạch" (mặc dù  bằng tuổi cậu ấy) hay cao hơn là một thằng bạn chung lớp, không hơn không kém.

Sau một tuần im hơi lặng tiếng, không thấy cậu phản ứng gì, Jeongwoo đâm ra sốt ruột. Anh hẹn cậu khi ra về gặp nhau ở gốc cây sau trường. Cậu chỉ gật đầu, không nói gì. Cuối giờ, hai đứa ra sau trường.

- Tại sao Ruto không trả lời tớ?

- Trả lời gì mới được chứ! - cậu đáp lại.

- Thì cái vụ mảnh giấy đó. Ruto phải trả lời chứ!

- Tớ không thích cậu. Được chưa?

- Tại sao? - anh ngớ người hỏi.

- Tớ không thích một người thấp hơn mình.

Nói ra câu đó cũng thấy ngượng miệng lắm. Ngày ấy, cậu không phải ghét Jeongwoo mà không thèm chơi với cậu ấy, vì cậu chỉ thích chơi với mấy thằng bạn cao hơn mình thôi.

- Biết đâu lớn lên tớ lại cao hơn cậu thì sao?! - Jeongwoo vẫn cố gắng thuyết phục cậu thích anh.

- Bây giờ còn chưa cao bằng tớ nghĩ gì đến sau này!

Trong suy nghĩ của một nhóc nhỏ mười mấy tuổi lúc đó thì Jeongwoo mà có cao lên cậu cũng sẽ cao lên. Và dĩ nhiên sẽ không bao giờ có chuyện anh cao hơn cậu.

Jeongwoo nghe xong câu đó mặt đần ra, còn cậu thì hí hửng vì câu nói "để đời" của mình. Anh ngồi bần thần ở đấy, cậu chột dạ, bèn an ủi:

- Đang là bạn bè tốt tự nhiên bày đặt. Yêu rồi khi chia tay khó nhìn mặt nhau lắm!

Câu nói này (nghe như người lớn nói) chẳng phải của cậu nghĩ ra ngay lúc đó mà do cậu học thuộc từ mấy bộ phim tình cảm Hàn Quốc sến súa. Cậu chào tạm biệt anh rồi lững thững đi về.

Bằng một thời gian dài, cả hai không hề nói chuyện với nhau một câu nào. Cậu không nghĩ rằng việc mình từ chối tình cảm của anh chỉ vì lý do ngớ ngẩn là "chiều cao" mà anh lại giận cậu. Ngày chia tay năm lớp chín, cậu đến gần anh, cất tiếng:

- Jeongwoo vẫn giận tớ chuyện hôm trước à?

- Không. Có giận gì đâu.

- Ừ, thế thì tốt!

- Khi nào tớ cao hơn cậu, tớ sẽ tỏ tình một lần nữa với cậu.

Chưa kịp nghe hết câu nói thì Jeongwoo đã chạy ùa vào đám bạn phía xa xa. Còn cậu, đứng đấy cười tủm tỉm một mình.













Sau lần tổng kết năm lớp chín, Jeongwoo đột ngột rời đi không nói lời nào. Ai nấy đều thắc mắc cho đến khi đi qua nhà anh thì thấy tấm biển "Bán nhà" treo trước cổng. Đám bạn của anh đã hỏi han hàng xóm nhưng không ai biết lý do thật sự là gì và nhà anh chuyển đi đâu.

Sau lần đấy, Haruto cũng không hề liên lạc được với Jeongwoo, số điện thoại thuê bao, cả trang Facebook cũng bị khóa. Lòng cậu chợt có chút buồn.


Flash back off




Bất giác Haruto liếc nhìn Jeongwoo. Giờ đây trước mắt cậu không còn là cậu nhóc "thấp bé" năm xưa nữa. Jeongwoo hiện tại đã cao lớn và phong độ hơn rất nhiều.

Hai năm vào quân ngũ đã giúp cho anh khoác lên mình vẻ rắn rỏi, nam tính hơn trước. Cậu bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn. Anh nhìn cậu, đôi mắt ánh lên vẻ chân thành và một chút tinh nghịch. Haruto bất giác hỏi vu vơ:

-Vậy cậu yêu ai chưa?

- Ngày ấy tớ đã nói rằng nếu sau này tớ cao hơn cậu tớ sẽ tỏ tình lại với cậu một lần nữa, giờ tớ cao hơn cậu rồi đấy. Đủ điều kiện để làm người yêu cậu chưa?





Author: Rintchoco🎀

𝙏𝙤̛́ 𝙘𝙖𝙤 𝙝𝙤̛𝙣 𝙘𝙖̣̂𝙪 𝙧𝙤̂̀𝙞 𝙣𝙝𝙚́

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro