Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Sang Hyeok cảm thấy Jeong Jihoon béo lên, chưa kể mặt ngày càng to, bụng còn ngấn mỡ. Không chỉ vậy, anh thậm chí còn không mặc nổi bộ quần áo nào mua trước khi yêu, lần nào cũng phải đưa anh đi mua đồ mới. Dù là bạn trai nhưng Lee Sang Hyeok chỉ thấy nhói trong lòng khi thấy ví tiền của mình ngày càng mỏng đi so với Jeong Jihoon. Và khi anh ấy đang ngủ vào ban đêm, con mèo mảnh khảnh và dài biến thành một con mèo lớn màu cam, và khiến anh ấy không thể thở nổi khi bị ôm.

Tôn trọng việc cân nhắc sức khỏe của Jeong Jihoon và ý định tiết kiệm một ít tiền, Lee Sang Hyeok đã nhẫn tâm bảo Jeong Jihoon ngày mai cùng nhau đến phòng tập gym để tập thể dục.

Chú mèo mặc quần kẻ sọc đang ăn khoai tây chiên tưởng rằng Lee Sang Hyeok đang đùa giỡn với mình, liền vươn tay định ôm lấy anh nhưng Lee Sang Hyeok đã lùi lại.

Vậy là xong, khoai tây chiên được đặt sang một bên. Đồng tử Jeong Jihoon run rẩy, đứng dậy và ôm Lee Sang Hyeok sau 0,01 giây. Khóc không nói thành lời.

"Anh Sanghyeok, anh không thích em nữa sao?"

Lee Sang Hyeok cuối cùng cũng thoát ra được, xoa đầu Jeong Jihoon và nói chuyện gì đã xảy ra. Anh ấy cũng nói rất nhiều điều rằng hình ảnh là chất bảo quản tốt nhất cho đàn ông, Jeong Jihoon đã đồng ý thử.

Nhưng con mèo con tham lam luôn muốn được đền bù, nên nó nhìn Lee Sang Hyeok với một nụ cười nhếch mép.

Lee Sang Hyeok nghi hoặc nhìn mèo béo, và chỉ ngửi thấy một luồng khí đáng ngại.

Anh thấy Jeong Jihoon lấy điện thoại di động ra, lật xem album ảnh một lúc lâu rồi cuối cùng đưa cho Lee Sang Hyeok. Lee Sang Hyeok cúi đầu, hóa ra là một nhà hàng.

"Anh Sanghyeok, em đã muốn ăn ở nhà hàng này từ lâu rồi~ Coi như đền bù cho việc em ngày nào cũng ăn chay đi, được không~"

Nhìn ánh mắt đáng thương của mèo chân dài, Lee Sang Hyeok không có lý do gì để từ chối, liền gật đầu đồng ý.

Lee Sang Hyeok không nhớ mình đã ăn bữa ăn đó như thế nào, anh chỉ nhớ rằng Jeong Jihoon đã ăn như thể anh đã không ăn trong ba ngày, và người phục vụ nghĩ rằng anh không nên mang thêm đồ ăn cho anh.

Điều đầu tiên Jeong Jihoon nói khi bước ra khỏi nhà hàng là nói lời tạm biệt với những món ăn ngon, ngay khi anh đang tràn đầy đam mê, Lee Sang Hyeok đã nhanh chóng bịt miệng anh và kéo anh đi.

Dù sáng hôm sau, Jeong Jihoon từ chối đi với hàng loạt lý do như hôm qua ăn nhiều, thiếu quần kẻ sọc, đột ngột bị mù... nhưng vẫn bị Lee Sang Hyeok từ chối từng cái một.

"Jihoon nim, đầu tiên, bữa ăn hôm qua đã qua lâu rồi, lại còn nguyên một tủ quần kẻ sọc, cuối cùng, nếu Jihoon nim bị mất thị lực, hôm nay tôi sẽ đi cùng Minhyung."

"Em đi, em đột nhiên cảm thấy thế giới của mình lại tràn ngập ánh sáng"

Vì vậy, Lee Sang Hyeok nhìn Jeong Jihoon với khuôn mặt chết chóc đi vào phòng tắm để thay quần áo. Anh gật đầu với một nụ cười và kéo Jeong Jihoon đi.

Bên ngoài trời lạnh, Jeong Jihoon ôm Lee Sang Hyeok thật chặt.

Khi tôi đến phòng tập, huấn luyện viên đã đợi từ lâu. Jeong Jihoom nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là huấn luyện viên thể hình của T1. Anh nhớ rằng mình đã từng khen ngợi huấn luyện viên này với Lee Sang Hyeok, nói rằng nhờ có anh ấy đã huấn luyện Lee Sang Hyeok tốt như vậy. Khi đó, anh vẫn nở một nụ cười nhếch mép, nhưng bây giờ, nụ cười đó đã chuyển sang khuôn mặt của Lee Sang Hyeok.

Nhìn thấy huấn luyện viên trò chuyện với Lee Sang Hyeok và thỉnh thoảng nhìn về hướng của anh ấy, Jeong Jihoon chỉ hối hận vì đã không giả mù đến cùng.

Tại một thời điểm nào đó, Lee Sang Hyeok bước đến gần anh ấy.

"Jihoon nim, hôm nay em tập yoga với huấn luyện viên, anh sẽ cổ vũ cho em"

"Anh Sanghyeok~"

“Giả vờ đáng thương cũng vô ích thôi, anh tin Jihoon của chúng ta sẽ làm được!” Lee Sang Hyeok lập tức làm động tác cổ vũ. Jeong Jihoon không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chán nản đi về phía thảm yoga.

Lee Sang Hyeok định đi mua nước thì nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Jeong Jihoon nên chạy vội về. Hóa ra Jeong Jihoon đã bị kéo căng và biến dạng.

Cố nén cười, Lee Sang Hyeok đỡ Jeong Jihoon dậy và lấy khăn lau mồ hôi cho anh.

Jeong Jihoon nhìn Lee Sang Hyeok với đôi mắt mèo đáng thương. Lee Sang Hyeok thừa nhận bản thân có chút mềm lòng, nhưng nghĩ đến chiếc ví và giấc ngủ ngon, anh nghiến răng giả vờ như không thấy.

"Anh Sanghyeok~"

"Chuyện gì vậy"

"Anh Sanghyeok, cùng em luyện tập điii, bằng không em ngốc như vậy, nếu như bị thương thì sao?"

Nhìn vào ánh mắt đáng thương đó, ngay cả các huấn luyện viên ở hiện trường cũng không khỏi đồng ý với Jeong Jihoon rằng anh đã lâu không luyện tập, vẫn nên hoat động một chút.

Lee Sang Hyeok thở dài và đồng ý. Nếu Jeong Jihoon thực sự có đuôi, chắc bây giờ cái đuôi đang vẫy lên trời.

Có thể là việc có thêm Lee Sang Hyeok đã khiến cả lớp yoga trở nên thú vị hơn, Jeong Jihoon cảm thấy những động tác này không khó lắm, huấn luyện viên cũng hết lời ca ngợi Jeong Jihoon là một thiên tài yoga.

Khi lớp yoga kết thúc, huấn luyện viên nói rằng anh ấy có thể xem lại. Lee Sang Hyeok nghĩ không có việc gì làm nên ở lại cùng Jeong Jihoon xem lại các động tác.

Nhìn những chuyển động dẻo dai của Lee Sang Hyeok, Jeong Jihoon không khỏi nuốt nước bọt.

Nhìn xung quanh, huấn luyện viên đã rời đi, dường như chỉ còn lại Jeong Jihoon và Lee Sang Hyeok trong phòng tập.

Trước khi quá muộn, một ý tưởng đã nảy ra trong đầu Jeong Jihoon.

Vì vậy, khi Lee Sang Hyeok hoàn thành động tác cuối cùng và chuẩn bị đứng dậy, Jeong Jihoon đã sà xuống và đè Lee Sang Hyeok xuống dưới.

Lee Sang Hyeok đột ngột bị đè xuống, ho vài tiếng rồi nghi ngờ nhìn Jeong Jihoon.

Ngay sau đó, Jeong Jihoon bắt đầu giả vờ đáng thương và cầu xin lời khen ngợi. Lee Sang Hyeok mỉm cười và nói hãy về nhà.

Thấy Jeong Jihoon không muốn bỏ qua, lại nghĩ đến việc mọi người sẽ đến phòng tập bất cứ lúc nào, Lee Sang Hyeok không còn cách nào khác đành phải hôn lên trán Jeong Jihoon, sau đó Jeong Jihoon ung dung đứng dậy, chuẩn bị đi về với Lee Sang Hyeok.

Cùng lúc đó, Chen Zebin sau cửa kính mở to mắt, nhìn thấy cảnhh Lee Sang Hyeok hôn Jeong Jihoon bùng nổ, Chen Zebin nhanh chóng tự véo mình. Nỗi đau nói với anh rằng những gì anh nhìn thấy vừa rồi là sự thật.

Có lẽ vì vẫn còn sốc nên anh ấy thậm chí còn không nhìn thấy Lee Sang Hyeok và Jeong Jihoon bước ra.

"Tuyển thủ bin? Xin chào." Giọng nói của Lee Sang Hyeok đưa Chen Zebin trở lại thực tế, và Chen Zebin đáp lại anh ta bằng một nụ cười ngớ ngẩn.

Sau vài câu chào hỏi đơn giản, Lee Sang Hyeok đưa Jeong Jihoon rời đi. Ngay khi Chen Zebin bước vào phòng tập, anh đã nhìn thấy tấm thảm tập yoga  chưa được thu dọn.

Vì vậy, hình ảnh Lee Sang Hyeok hôn Jeong Jihoon lại hiện lên trong đầu anh. Cùng với hình ảnh mơ hồ vừa rồi hai người tay trong tay đi dạo, Chen Zebin càng chắc chắn rằng hình như anh đã ăn phải thứ gì đó gây sốc.

Kế hoạch tập thể dục thất bại, Chen Zebin vẫn mỉm cười lấy điện thoại di động ra. "Xin chào? Tôi vừa thấy..."

Có lẽ Lee Sang Hyeok đã đổ mồ hôi một chút sau khi tập thể dục. Jeong Jihoon sợ anh bị cảm lạnh nên đã cởi áo khoác đưa cho anh. Nhưng Lee Sang Hyeok lo lắng rằng Jihoon sẽ bị cảm lạnh một lần nữa, và ra hiệu trả lại áo khoác nhưng bị một bàn tay ngăn lại.

"Anh ơi, anh phải ôm em thật chặt để em không bị cảm".

Lee Sang Hyeok không biết Jeong Jihoon đã học những lời này từ ai, nhưng anh vẫn ôm chặt lấy anh.

Đột nhiên Lee Sang Hyeok nhỏ giọng hỏi liệu Bin có nhìn thấy anh ấy đã làm gì trong phòng tập vừa rồi không.

Jeong Jihoon xoa đầu và an ủi anh:

"Sớm muộn gì ai cũng biết, hơn nữa em cũng muốn nhanh cho mọi người biết rằng chúng ta là người yêu".

Lee Sang Hyeok mỉm cười.

Jeong Jihoon ôm chặt Lee Sang Hyeok . Anh rất mong cánh săn ảnh sẽ chụp được cảnh này, để mọi người biết rằng Lee Sang Hyeok là của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro