2. Điểm dừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng lên, em giúp anh đẩy những chiếc vali to tướng chất chồng lên taxi. Hơn cả anh, Jihoon rất háo hức cho chuyến đi lần này. Dù em luôn làm Sanghyeok cười thật tươi mỗi ngày, dù em vẫn có khả năng làm Sanghyeok hạnh phúc, nhưng em vân muốn thấy được nụ cười của Sanghyeok khi anh thật sự giải tỏa và đắm chìm và thế giới chỉ có riêng anh. Những lúc đó, em thấy Sanghyeok của em là cuốn hút, là tuyệt vời nhất. Sanghyeok của em như một ánh hào quang vậy. Ban đầu, em cứ nghĩ rằng thật khó để chạm đến anh, nhưng dần dần em cũng hiểu rằng, Faker ngoài đời cũng chỉ là một Lee Sanghyeok, một con người với đầy đủ xúc cảm hỉ nộ ái ố, vẫn cần được yêu thương và che chở.

Em nhớ Sanghyeok từng nói với em rằng anh rất muốn thử một lần được ngắm hoàng hôn qua khung cửa sổ của một chuyến tàu, muốn được ngắm mưa, muốn được ngắm vạn vật trên thế gian xoay chuyển, muốn được ngắm một đồng cỏ hoang thật rộng lớn, ngắm cả những nông trại thật yên bình.

Sanghyeok nói rằng sau khi giải nghệ, anh muốn được cùng Jihoon cùng nhau mở một trang trại. Anh sẽ vắt sữa bò, em sẽ trồng thật nhiều hoa. Mình sẽ tận hưởng phần còn lại của cuộc đời này cùng với nhau, bình dị mà đủ đầy.

Nhưng vì cú sốc lớn đêm đó, mà Sanghyeok đã phải mất rất lâu sau đó để hồi phục lại về cả thể chất lẫn tinh thần. Em còn nhớ những ngày anh ở bệnh viện, anh đã khóc nất lên và liên tục tự trách bản thân như thế nào. Thật ra em cũng chẳng muốn nhớ lại, những kí ức ấy thật kinh khủng đối với cả hai đứa. Em sợ mùi sát khuẩn trong bệnh viện, em sợ những khoảng lặng lúc anh chợp mắt ngủ, và em còn sợ cả những lúc hai tay anh cứ tự bấu lấy nhau rồi liên tục luôn miệng dằn vặt bản thân rằng anh là gánh nặng của mọi người. Nhìn anh đau khổ như thế, Jihoon càng cảm thấy bản thân thật tồi tệ, chẳng làm gì nhiều được cho anh.

Một năm rưỡi trị liệu tâm lí, nửa năm nữa để Sanghyeok dọn vào ngôi nhà chung của cả hai ở sườn đồi và tập làm quen với nhịp sống nơi đây. Sau tất cả những biến cố, mệt nhoài, cuối cùng em cũng có được một phần đời yên ả cạnh Sanghyeok.

Phải, chỉ một phần đời.

Đoàn tàu đã rục rịch lăn bánh, sáng nay em đã đặc biệt dậy sớm hơn bình thường để chuẩn bị bữa sáng cho Sanghyeok. Mỗi lần dậy sớm, em phải đi thật rón rén, làm mọi thứ thật nhẹ nhàng để không làm Sanghyeok tỉnh ngủ. Em rất thích việc tự tay mình làm mọi thứ cho Sanghyeok, em muốn chăm sóc cho anh, muốn nấu cho anh ăn tất tần tật những món ăn mà Sanghyeok thích.

Dù chúng sẽ trông hơi khét một chút.

Hôm đặt vé, em đã nhanh tay chọn được một khoan tàu thật lí tưởng. Em và Sanghyeok ở khoan gần cuối, phòng có giường nằm, có một cái bàn tròn, trên bàn tròn có một bình hoa nhỏ, nhưng không có hoa.

Em ghét việc phải nhìn một cái bình hoa mà không có hoa bên trong, trông nó thật đơn độc, đơn độc đến mức đáng ghét.

Jihoon và Sanghyeok cùng ngồi trò chuyện suốt cả sáng. Cả hai nói về những trận đấu xưa cũ, về những người đồng đội thân yêu, hoặc cũng có thể là về những mẩu chuyện nhỏ chỉ hai người mới hiểu.

Em hát cho Sanghyeok nghe. Em thích hát lắm. Tuy có vẻ không hay, nhưng mỗi lần em cất lên câu hát là Sanghyeok sẽ lại đung chưa chân và vỗ tay theo nhịp trông rất hưởng ứng. Em thích vừa hát vừa xem chú mèo nhỏ của mình lắc lư theo nhịp và cong miệng cười. Dù chẳng biết cách này có ổn không, vì mỗi lần em hát lệch nốt, em cảm nhận được Sanghyeok sẽ hơi nhăn mặt hoặc khựng lại một chút, nhưng không đáng kể. Mục tiêu của em là mỗi ngày đều sẽ hát cho anh nghe để anh mau khỏi bệnh.

Đối với một người kĩ tính như Jihoon mà nói, mỗi khi cả hai có dịp đi du lịch xa cùng nhau thế này, Sanghyeok sẽ không cần bận tâm đến gì cả. Em sẽ mua vé, em sẽ chuẩn bị đồ ăn, em sẽ soạn đồ cho Sanghyeok, em sẽ làm tất cả mọi thứ thật chu đáo và tận tâm để làm mèo nhỏ của mình hạnh phúc. Đối với em, Sanghyeok là một điều gì đó thật tuyệt vời mà em nhất quyết phải dốc hết tâm sức mình để đối tốt với anh.

Nắng lên cao, chị phục vụ khoan tàu đẩy xe hàng đầy ắp bánh kẹo đến gõ cửa từng khoan. Jihoon đang chợp mắt, tựa lưng vào tấm lưng nhỏ nhắn của Sanghyeok đang ngồi đọc sách bên khung cửa. Jihoon luôn cảm thán anh thật kiên nhẫn và chăm chỉ, bởi chỉ cần đọc vài dòng chữ thôi là mắt em lã nhăn nhíu lại rồi.

Em chạy sang chỗ chị phục vụ, mua hai chai nước lạnh và hai phần cơm. Em định rằng sẽ đợi Sanghyeok đọc xong hết chương này sẽ đút cho Sanghyeok ăn. Jihoon là người khá nghiêm khắc trong việc ăn uống, em phải dặn dò Sanghyeok ăn rau củ mỗi ngày, dặn Sanghyeok không được vừa ăn vừa đọc sách. Em biết vừa ăn vừa làm việc riêng sẽ chẳng tốt cho dạ dày chút nào, nhất là khi Sanghyeok hay ăn lẩu quá nhiều và cứ đau bụng mãi.

Không ngờ rằng chị phục vụ nhận ra em. Chị mừng rỡ mở to mắt và bắt lấy tay Jihoon, hỏi thăm rằng đã lâu lắm rồi không thấy tuyển thủ Chovy trên sân khấu. chị phục vụ là một người hâm mộ lâu năm của GenG, gần như trần đấu nào của đội chị cũng sẽ tranh thủ mua vé để đi xem. Chị đã từng chấp niệm với một đội hình hoàn hảo có Jihoon luôn đi đường giữa, và chị tin rằng sẽ mãi mãi là như vậy.

Cho đến khi, Jihoon giải nghệ để lui về lo cho Sanghyeok.

Em vẫn luôn giấu mọi người điều này, vì đơn giản là em không muốn bị nhiều người bàn tán về lí do đó. Em không muốn dư luận chỉa mũi nhọn về phía anh, bởi Jihoon tự nguyện làm như vậy vì anh, và em mãi mãi không bao giờ hối hận về quyết định này của mình.

Phải nói rằng năm ấy, người hâm mộ đã có một phen nháo nhào, vì Jihoon cũng còn rất trẻ, em luôn là một người chơi triển vọng và được đánh giá cao trong mỗi mùa giải. Dù đã có lời chạo tạm biệt cuối cùng đến với người hâm mộ, lí do em rời đi đối với họ vẫn là một ẩn số lớn.

Chị phục vụ thật ra đã quan sát và nhận ra Jihoon từ khi em vừa lên tàu. Chị cố ý vừa đi ngang khoan tàu của em vừa rao thật lớn để thu hút sự chú ý của em. Đúng như dự đoán, em chạy ra ngoài và mua hai phần cơm cùng hai phần nước.

Vậy là Chovy đi cùng với một người nữa à? Người yêu chăng?

Chị phục vụ hoài nghi, liên tục đặt câu hỏi trong đầu. Bấy lâu nay từ khi Jihoon giải nghệ, chị cũng đã ngừng theo giỏi giải đấu, ngừng ủng hộ bất kì một tuyển thủ nào khác nữa. Có thể nói rằng, chị mê Jihoon đến phát điên. Chị luôn lục tìm tất cả những trang mạng có thể, lượn lờ trước kí túc xá của GenG, mua vé đi đây đi đó để mong có ngày gặp lại thần tượng của mình. Thật không thể ngờ rằng, chị lại gặp Jihoon ở đây, ngay chính khoan tàu mà chị làm việc mỗi ngày.

Đúng là ông trời đang đứng về phía chị rồi. Chị nhoẻn miệng cười.

Chị muốn Jihoon phải trả giá lại tất cả những gì em đã làm với người hâm mộ. Tại sao em lại đột ngột rời đi chứ.

Em có biết chị đã thổn thức thế nào không hả, Jihoon? Chỉ để tìm em, chị đã sắp phải đi đến cùng trời cuối đất đó.

Không một ai trên đời, hoặc gần như không một ai, có thể đoán được chính xác trong đầu của một sasaengfan đang nghĩ gì.

Chị đề nghị giúp Jihoon một tay. Chị bảo rằng nếu Jihoon một mình đem hết đống đồ ăn này vào phòng sẽ lỉnh kỉnh lắm nên chị sẽ đẩy hẳn xe đẩy đồ ăn sang hẳn phòng của em để chị phụ em mang cươm vào phòng. Thật ra, chị không thể nhin nổi nữa mong muốn xem thử người đang đi cùng Jihoon là ai, chị muốn biết, là kẻ nào đã cả gan cướp lấy Jihoon của chị.

Jihoon dẫn chị xuyên qua dãy hành lang tối, tiến vào căn phòng nhỏ gần cuối toa, nơi Sanghyeok vẫn đang mải mê đọc sách và tua di tua lại cuốn băng mà Jihoon ghi âm lại mười hai bài em hát tặng anh. Jihoon gõ nhẹ cửa, đủ nhẹ để không làm phiền đến không gian yên tĩnh của anh, đủ lớn để anh nhận ra có người chuẩn bị vào phòng. Sanghyeok cười mỉm, em lúc nào cũng vậy, cũng thật tinh tế với anh. Sanghyeok yêu Jihoon cũng bởi vì những điều nhỏ nhặt như thế.

Jihoon cầm trên tay hai phần cơm bước vào, sau lưng là chị phục vụ cùng chiếc xe đẩy hàng. Sau khi đặt ngay ngắn hai phần cơm xuống bàn, Jihoon quay đầu lại định sẽ cầm lấy hai chai nước từ chiếc xe đẩy và cảm ơn chị.

Nhưng ông trời thật biết cách sắp xếp mọi chuyện.

"Thì ra mày chính là thứ khiến Jihoon của tao không trở lại giải nữa. Tao đã nghi ngờ mày từ rất lâu rồi, từ lúc báo đài đầy ắp những hình ảnh mày và Jihoon của tao ngồi kế nhau trong hậu trường, uống cùng một ly trà đen."

Chị cười thầm, hóa ra ông trời đang đứng về phía chị rồi. chị nhanh tay cầm bình nước nóng vốn dung để pha cà phê cho khách, rồi chạy thẳng vào phòng, hất mạnh về phía Sanghyeok.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro