1. jealous

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


18+, ooc

_

lee sanghyeok dần tỉnh lại, cơn choáng váng ập đến khiến đầu anh như muốn nổ tung. trước mắt lại một khoảng đen kịt, mất khoảng vài giây sanghyeok nhận ra rằng mắt mình đã bị che lại, tầm nhìn hạn hẹp đến mức tối đa khiến anh càng thêm tỉnh táo. vẫn chưa hiểu mô tê gì xảy ra, cố gắng vắt óc nhớ lại toàn bộ mọi chuyện.

mọi chuyện bắt đầu khoảng hơn một tiếng trước.

hôm nay chẳng có sự kiện đặc biệt gì, lee sanghyeok định sau khi tan ca sẽ về nhà đáp thân xuống chiếc giường êm ái. nhưng không, anh muốn ngủ nhưng đám bạn anh không cho phép như thế. vừa bước ra khỏi cổng công ty, lee sanghyeok đã nhận được tin nhắn từ bae seongwoong, gửi cho anh vị trí bảo anh đến tham gia tiệc. ngoài bae seongwoong ra còn có bốn đứa nhỏ và vài thành viên cũ của skt. lee sanghyeok ban đầu định từ chối nhưng cảm thấy như thế thì có lỗi quá. thế là đành vớ đại một chiếc taxi đi đến điểm hẹn.

lee sanghyeok đâu nghĩ điểm đến không phải hadilao hay mấy quán ăn mà lại là bar đâu. để khi đã ngồi yên vị trên ghế nhung, bên tai là tiếng cười giòn giã của mọi người. lee sanghyeok lại mới cảm thấy một trận phiền phức đau đầu. anh từ trước đến giờ rất ít khi đi vào những nơi ồn ào như thế này, lee sanghyeok thích sự thông thoáng, mà ở đây lại quá hỗn tạp, đủ thể loại mùi hương trộn lẫn đến đau mũi. sanghyeok mà biết ai là người đề xuất đi vào bar thì biết tay anh.

men rượu đã dần thấm vào người, giờ phút này chẳng còn ai thật sự tỉnh táo nữa. cả lee sanghyeok với tửu lượng khá cao cũng đã bị chuốt say. nhìn xung quanh một lượt, người thì cười nói loạn xạ, người thì nói ba tiếng nấc cục một lần, người thì đã chính thức gục mặt xuống bàn.

cả người lee sanghyeok đỏ au, nồng nàn mùi rượu. anh ngồi xiêu vẹo trên ghế, gắng gượng cho hai mí mắt mình sụp nguồn xuống, bên tai là đủ loại tạp âm như muốn phá nát màng nhĩ. lee sanghyeok say đến mức quên trời quên đất, quên luôn bản thân đã có người yêu đang đợi anh ở nhà.

lee sanghyeok cảm nhận được hình như có người đang ngồi cạnh mình đang luyên thuyên gì đó. anh nâng khoé mắt, cố gắng nhìn xem đó là ai. trong cái ánh đèn lập loè, dù có mang thêm một cái một trăm độ sanghyeok còn không biết đó là ai. chết rồi, còn xuất hiện ảo giác nữa chứ. bộ ngươi trước mặt có thuật phân thân à? sao lee sanghyeok lại thấy hai ba cái bóng y chan nhau thế kia?

lee sanghyeok đứng dậy cố lết thân vào nhà vệ sinh, bỏ lại đám người nằm la liệt ở đó, bụng anh sau một hồi đi đứng liền cảm thấy cồn cào đến khó chịu, cái dạ dày nhỏ dường như không thể chịu được mà muốn trào ngược ra ngoài. sanghyeok nhịn từng đợt chua chát trong cổ họng mình, loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, cắm đầu cắm cổ cúi mặt vào bồn cầu mà nôn.

nôn xong cũng không khiến lee sanghyeok dễ chịu hơn. anh thấy đầu mình cứ lâng lâng, trước mắt sáng chói đầy sao. dùng hết công lực thì lúc nào cũng chịu thiệt như thế. vừa mở cửa ra, sanghyeok liền bị một bàn tay trắng trẻo nắm lấy cổ tay mình. đôi tay kia do với tay anh thì đều trắng và mảnh khảnh như nhau. thế mà công lực lại hơn anh một bậc. bàn tay kia siết chặt lấy cổ tay lee sanghyeok, đến mức buông ra anh đoán chắc là nó sẽ đỏ ửng đến tím bầm cho coi.

lee sanghyeok toang định hất ra liền bị người kia kéo đi. muốn vùng vẫy nhưng bất thành, anh không còn một tí sức lực nào, chỉ cần đẩy nhẹ một cái lee sanghyeok liền có thể ngã xuống một cách nhão nhẹt như đống bùn. trong cơn choáng váng, lee sanghyeok đã bị người ta kéo xuyên qua nơi chốn bar náo nhiệt, đi đến nhà xe lúc nào không hay.

với cái trí nhớ ngắn hạn trong cơn say của mình, lee sanghyeok chỉ có thể nhớ đến đó. nhận ra thêm một việc nữa, chính là hai tay của anh đã bị trói chặt trên đỉnh đầu. lee sanghyeok có dùng sức như thế nào cũng không thể thoát ra được, anh hoảng loạn thật rồi.

đột nhiên lee sanghyeok nghe tiếng mở cửa, rồi tiếng chân tiến đến chỗ anh đang nằm. lộp cộp, tiếng chân chợt dừng lại. trái tim sanghyeok liền bị treo cao trên đỉnh đầu, các cơ quan đều cứng đờ. anh cá chắc người kia đang nhìn mình, chắc luôn. cái ánh mắt nhìn như muốn xuyên qua lớp quần áo, xuyên thủng qua bên kia người anh lộ liễu như thế, đến người mù còn cảm nhận được.

"a-ai vậy...?", lee sanghyeok dè dặt mở miệng, hàm ý thăm dò rất rõ.

dù thế nhưng người kia vẫn không chút hồi âm nào, một mực im lặng nhìn anh.

một lúc sau vẫn không có tiếng đáp lời, không gian bao trùm bởi im lặng, đến mức anh có thể rõ mồn một tiếng tim vang vọng trong ngực mình. sanghyeok nhẹ nuốt nước bọt.

lee sanghyeok cảm nhận được một bên nệm bị lún xuống. rồi cảm thấy môi mình ươn ướt, là người kia hôn anh. chiếc lưỡi ranh ma kia như chiến binh ngang tàn công phá qua hai bờ môi rồi đến kẽ răng. luồn lách qua chướng ngại mà chiếm đóng khoang miệng. càn quét lấy dịch ngọt, rồi lại quấn chặt đu đưa với cái lưỡi của sanghyeok. âm thanh chụt chụt phát ra khiến ai nghe cũng đều đỏ mặt.

lee sanghyeok nhăn mặt, thở hắt ra một hơi. có ý tứ tránh né muốn dứt ra khỏi nụ hôn. người kia thấy thế cũng chiều, trước khi rời đi còn tham lam liếm nhẹ lên môi trên anh. lee sanghyeok thở dốc, cảm nhận cổ mình nhận từng đợt hơi ấm nóng từ người kia. anh có hơi chút đứt quãng nói.

"j-jihoon..."

"em đây."

miệng thì trả lời nhưng mắt jeong jihoon lại cứ dán vào đôi môi hồng hồng đang hé mở kia. lee sanghyeok tất nhiên đâu có nhìn thấy cái ánh mắt không mấy trong trẻo của cậu. biết là jihoon nên sanghyeok cũng bình tĩnh lại. hơi nhúc nhích cái tay bị siết chặt đến khó chịu ở trên, anh cất giọng thì thào nhẹ.

"jihoon, mở trói cho anh, cả bịt mắt nữa."

thấy hai cánh tay mà mình ngày ngày nâng niu bị siết chặt bằng dây khiến cậu cũng xót, thế là jihoon chiều ý mà cởi trói lẫn bịt mắt ra.

"nói em nghe, tên lúc nãy đã chạm vào chỗ nào trên người anh hả sanghyeokie?"

"cái gì? em đến khi nào?", đột nhiên lee sanghyeok lại ngờ ngợ ra lí do tại sao mình lại nằm đây và bị trói chặt.

"ngay sau đó thôi, vừa đủ để thấy tay tên khốn kia đặt trên eo anh."

"em đang rất khó chịu đó sanghyeokie của em à."

nhắc đến lại thấy bực làm sao, mấy ngày nay cậu có vài việc cần giải quyết ở trụ sở ở nên rất hay thường xuyên về trễ. sáng nào ngắm nhìn mèo xinh say giấc trên giường, jeong jihoon hoàn toàn chỉ muốn ở nhà âu yếm với anh mãi thôi, nhưng biết làm sao giờ, cậu cũng bận mà lee sanghyeok cũng không rãnh rỗi gì. vừa mới tan làm liền nhận được tin nhắn rủ rê của minseok bảo rằng còn có anh người yêu của cậu ở đó. dặn dò minseok khoan hẳn nói với anh xong, jihoon bèn chạy thẳng ra bar luôn. với tâm trạng háo hức đang định làm một quả bất ngờ cho lee sanghyeok. ai dè anh lại cho anh một quả còn sốc hơn như thế. trước mắt jihoon là hình ảnh con mèo tinh đã say không biết trời đất hình gì, kế bên là một thằng cha lạ mặt nào đó, miệng cười phớ lớ đứng cạnh, cái cánh tay thối kia còn càn quấy vòng ra sau khoác eo anh nữa chứ. mà lee sanghyeok thì mặt mày đỏ lựng như trái cà chua, không biết bây giờ còn nhận ra jihoon cậu không nữa. máu trào lên não, jeong jihoon thấy trước mắt mình toé lên ngọn lửa.

lee sanghyeok cắn cắn môi, lồng ngực phập phồng lên xuống liên hồi. mơ mơ màng màng nhớ lại chuyện lúc nãy, hình như tên kia là bạn bè của bae, vô tình gặp nhau ở bar nên nhập cuộc luôn. lúc đó lee sanghyeok đã say bí tỉ, nhìn mặt ai cũng thấy chỉ toàn là cá cơm trước mắt, anh và tên kia đã nói cái gì chính anh còn không nhớ. nhưng đâu phải lỗi do sanghyeok, do rượu cả mà. cũng may dù bị men rượu chiếm đoạt, anh vẫn giữ tia lí trí cuối cùng là đi thẳng vào nhà vệ sinh.

jeong jihoon giận không dai nhưng lại rất khó chiều, chỉ riêng với lee sanghyeok thì cậu mới bày ra một phần tính nết như thế. mà với hiện trạng trói tay bịt mắt như thế này, anh chắc chắn sẽ không có chuyện chơi đùa rồi ôm nhau đi ngủ như ngày thường nữa. hết cách, sanghyeok đành làm mặt nhẹ đi dỗ em bồ của mình.

lee sanghyeok vươn tay vòng ra sau ôm lấy cổ jihoon, thuận theo đó mà áp sát cả người mình vào người cậu. vùi cả mặt vào hõm cổ jihoon, cất giọng nỉ non.

"jihoon tha lỗi cho anh đi mà, hôm nay anh mệt lắm. chỉ muốn ngủ thôi."

giọng nói nghèn nghẹn pha hơi chút nũng nịu của lee sanghyeok luôn là đòn chí mạng của jihoon. nhưng cái hành động tiếp theo dường như hơi phản tác dụng một chút. hai cánh tay vừa thoát khỏi dây trói trở nên tê rần không có lực. lee sanghyeok ôm cổ cậu một hồi thì không chịu nổi nữa bèn buông ra. cả người thả một cái phịch xuống giường. mà không biết quằn quại kiểu gì mà lúc ngã xuống, cái áo thun lại bị vén lên tận ngực, cổ áo lệch sag một bên để lộ xương quai xanh tinh tế. từ góc nhìn của jeong jihoon thì có thể lấp ló thẩy được điểm hồng nhạt như thiếu nữ đôi mươi e thẹn. bỗng mắt jeong jihoon mở lớn, dường như phát hiện vài điều mới mẻ.

lee sanghyeok đang mặc áo thun của cậu, của jeong jihoon!

jihoon hơi nuốt nước bọt, thấy cổ họng hơi khô.

"em không giận anh nữa, nhưng thứ cần đã chuẩn bị hết rồi."

một lần nữa jihoon cúi xuống hôn mạnh vào đôi môi kia, đầu lưỡi cưỡng ép mà luồn vào khoang miệng, dây dưa với chiếc lưỡi bên trong. mà lee sanghyeok bên đây chỉ kịp ú ớ vài tiếng, định thuyết phục một lần nữa nhưng bất thành.

lee sanghyeok không cho bản thân mình yếu thế, dù có trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa. nhưng hiện tại anh rất mệt, trong người vẫn còn tàn dư của rượu, nói chuyện với cậu nhưng đầu óc cứ quay vòng vòng đến phát mệt. bởi thế nên mới bị cậu chiếm chủ động hoàn toàn như thế này, mà bản thân chỉ có thể mất lợi thế chống trả.

jeong jihoon vừa hôn vừa cởi đi quần áo của anh ra. tay không yên phận mà lần mò đến huyệt động khép chặt bên dưới. cho đến khi cảm thấy sự mát lạnh trống trải thì lee sanghyeok mới giật mình thoát khỏi cơn mê, nhưng đã quá muộn.

"từ từ jihoon-"

jihoon dùng một ngón tay xâm nhập vào huyệt đạo mà thăm dò. ngón tay thon gầy theo thói quen mà du ngoạn mọi ngõ ngách bên trong. lee sanghyeok cảm thấy như có dòng điện lan toả khắp người mình. cơ thể bắt đầu run rẩy, đây không phải lần đầu nhưng vẫn y như lần đầu.
một ngón, hai ngón, rồi ba ngón không ngừng móc ngoáy bên trong vách thịt mềm mại. lee sanghyeok không nhịn được mà bật ra tiếng rên xấu hổ.

jihoon cảm nhận được từng hơi thở của anh đang lẻn lỏi đi vào thị giác của cậu, chạm đến từng ngóc ngách bên trong để đào ra cái dục vọng giấu kín. lee sanghyeok vẫn luôn thế, là thần, là hiện thân của sự tinh tế, ưu nhã xinh đẹp, anh luôn tạo cho bản thân một hào quang ngăn cách, bất cứ ai tiếp xúc qua đều cảm thấy, bản thân khó có thể chạm được đến lee sanghyeok. mà từ trước đến giờ, lãnh địa của thần, của lee sanghyeok chỉ có mỗi jeong jihoon tiến vào. lee sanghyeok trái ngược hoàn toàn với cậu nhưng lại có sự đồng điệu đến lạ. nhìn vào gương mặt xinh đẹp đang ẩn nhẫn chịu đựng của lanh lại khiến jihoon khát khao còn hơn như thế nữa.

bởi lẽ lee sanghyeok là thần, còn jeong jihoon là một ngọn gió. gió sẽ luôn xoay quanh thần, thần sẽ luôn mang hương vị của gió xuân trên người.

jeong jihoon nhìn anh, rồi lại thở dài một tiếng não nề. trông không khác gì ông cụ non.

"anh đừng như thế nữa sanghyeokie à, chưa vào phần chính mà nó ngẩng đầu thì khổ em lắm."

jeong jihoon rút tay khỏi huyệt đạo, kéo theo đó là một dòng dịch trong suốt ướt đẫm cả tay. sự biến mất đột ngột của ba ngón tay khiến cho hậu huyệt chưa khép lại được mà mấp máy run rẩy trước cái lạnh. chưa kịp để lee sanghyeok thở đủ ba hơi, jihoon không biết lôi từ đâu ra mấy thứ kinh khủng khiếp hơn nữa. mà lee sanghyeok nhìn một phát là biết ngay đó là gì, hai cánh tay lẫn sau lưng nổi lên một trận da gà.

đó chính là những vật dụng tình thú, một chiếc còng tay và một dương cụ giả loại rung. ngay khi thấy mấy thứ đó, anh liền cảm thấy điềm chẳng lành, có chút kháng cự lại nó. mà chính xác là như thế, jihoon nhanh tay bắt lấy cổ chân đang né tránh mình. bắt lấy hai tay của sanghyeokie, cậu đeo vào tay anh chiếc còng tay màu đen ban nãy.

"em học cái này từ ai đấy hả?"

lee sanghyeok thở hắt một hơi. có chút khó tin nhìn jihoon, thằng nhóc này được anh chiều đến mức sinh hư từ bao giờ thế?

"cơ thể anh bảo em phải chơi cái này."

jihoon cười cười, vẫn là nụ cười ranh mãnh đấy. cậu cầm cái dương cụ giả trên tay, phe phẩy trước mặt anh.

jeong jihoon cúi xuống hôn nhẹ lên môi hắn, thay cho lời xoa dịu. một tay cầm lấy dương cụ giả, bậc chế độ rung level khá cao. thẳng thừng đâm vào hậu huyệt đang khép mở kia. cơn đau đột ngột tiến tới khiến lee sanghyeok đau muốn cong người, khiến mọi câu từ muốn thốt ra chỉ có thể kẹt lại ở trong miệng. lee sanghyeok không ngừng thở dốc, cắn răng, cái thứ phía dưới như yêu ma mà hoành hành trong người anh.

"ah!"

jihoon ngắm nhìn thành quả của mình một tăng, tiến đến hôn lên môi anh một cái rồi bỏ đi đâu mất. để lee sanghyeok một mình tự sinh tự diệt ở đây, sống chết với cái máy rung. sanghyeok lần đầu tiên đạp bỏ sự kiên nhẫn thường ngày, chửi thầm một tiếng, gắng gượng chịu đựng.

thằng nhóc hư hỏng khốn khiếp!

.

khoảng chừng một lúc sau, jihoon bình chân như vại tiến vào. không có gì thay đổi như kúc nãy, mặt hơi thản nhiên như mọi việc không phải do cậu bày ra vậy.

trước mắt cậu là cơ thể loã lồ của lee sanghyeok, giờ đây đã nằm bất động trừ lồng ngực phập phồng và tiếng thở dốc nhẹ tênh, bên dưới dương cụ giả vẫn đang làm việc hết năng suất. nhìn cơ thể ướt đẫm kia là biết hắn đã xuất tinh khoảng vài lần, đỉnh đầu thứ kia vẫn còn gỉ một ít chất dịch trắng đặc sệt chảy dọc xuống. gương mặt xinh đẹp giờ lại trở nên lộng lẫy hơn khi tô điểm thêm những nước mắt long lanh quanh khoé mắt, miệng đỏ hồng khép hờ trông vô cùng dụ hoặc, màu da trắng mịn của sanghyeokdưới ánh đèn ngủ như được quét thêm một lớp dầu, bóng loáng đến gợi tình. nhìn thấy một màn bồng lai tiên cảnh như thế, cậu nhỏ của jihoon vừa được xoa dịu lại có dấu hiệu rục rịch trỗi dậy.

mèo tinh ngoan rồi.

jeong jihoon tiến đến rút dương cụ giả ra. ngay khi đồ vật cứng rắn kia ra ngoài, người phía trên run lên một hồi. xem ra là bị kích thích thêm một lần nữa. nhẹ nhàng tháo bỏ còng tay, cậu xoa xoa nhẹ lên chỗ bị còng tay quấn chặt.

"còn biết vào đây nữa hả?", lee sanghyeok ngẩng mặt lên, vẻ mặt uất ức lồ lộ ra. em người yêu của anh nay giỏi dữ, biết dùng sextoy còn bỏ mặt anh ở đây nữa chứ.

"đừng giận, em thương sanghyeokie nhất mà."

"để em chăm sóc cho anh nhé."

jihoon hôn lên môi anh một cái chóc. chen vào giữa hai chân hắn, lòng bàn tay lớn bao trọn lấy thân vật to hơi ỉu xìu kia, liên tục tuốt lên xuống. sự kích thích bắt buộc phải một lần nữa ngẩng đầu, lee sanghyeok cũng bật ra những rên rỉ khó chịu.

jeong jihoon kéo khoá quần, giải phóng người anh em đã cương cứng đến phát đau ra. kích thước ban đầu vốn dĩ đã lớn rồi, giờ đây lại càng cứng rắn hơn, gân xanh cũng nổi lên cho thấy sự nhẫn nhịn của cậu không phải chỉ mới hồi đây, mà là từ đầu. đối với lee sanghyeok thì như thế đấy, anh bên ngoài vừa có chút đoan trang, ít nói, bên cạnh cậu thì lại quyến rũ, ngọt ngào đến mức sức chịu đựng của jeong jihoon nhân đôi cũng không thể chống cự nổi.

anh bé ngoan đã nằm dưới thân mình, không chơi thì uổng tới chết. dây dưa với đôi môi xinh kia một hồi, jihoon nắm lấy hông anh, hướng tới đâm thẳng vào hậu huyệt đang gọi chào kia. cảm giác ấm nóng như được bao trong trong sung sướng khiến cậu muốn chết trong đó, thân dưới không thể nhịn được mà đưa đẩy với tốc độ ngày cành nhanh. lee sanghyeok ở dưới cũng chỉ có thể bất lực rên rỉ, cả người cứ thế mà chuyển động theo từng cú thúc trời giáng kia.

"tuyệt thật đấy..."

jeong jihoon vừa nói vừa đâm mạnh vào, những ngón tay thon dài vi vu trên khắp người sanghyeok, dừng lại trên điểm hồng nhô ra. cậu dùng tay hết xoa rồi lại nhào nặn nó như bột. jihoon dứt khoát cúi xuống dùng miệng thưởng thức luôn cho nhanh. cậu gặm lại một bên ngực, bú mút cho một đứa trẻ. dù không có một giọt sữa nào, jihoon vẫn cảm nhận được vị ngọt một cách kì lạ, mùi vị ngọt ngào của đào.

"ah-ưm..."

sự kích thích từ hai phía khiến anh mở miệng lớn tiếng rên rỉ. một ít nước bọt không kiềm chế được mà trào ra ngoài, chảy dọc trên chiếc cổ. anh cong người co chân bao trọn lấy hông jihoon. dùng cánh hai tay đã mỏi nhừ của mình đặt lên mặt cậu, ép jihoon phải ngẩng đầu lên. rồi sanghyeok tiến đến hôn lấy môi cậu, hai đầu lưỡi một lần nữa làm nên duyên, rồng rắn đảo lộn bên trong. khi dứt ra đã kéo theo một đường màu bạc hình vòng cung, minh chứng cho một nụ hôn sâu đắm và hoang dã đến chừng nào. sanghyeok vẫn áp tay vào hai bên má cậu như ban đầu, vừa thở vừa nói.

"chậm đã, anh là của em, không cần phải vội."

jeong jihoon nghe anh nói thì bật cười, trong mắt toàn ngọt ngào xen lẫn thích thú. không hiểu sao sanghyeokie của cậu ngày thường một chữ "yêu em" còn ngại nói, trên giường thì lúc nào cũng toàn nói những câu đánh úp trong những tình huống như thế này. khiến cậu đã đê mê lại càng chìm sâu vào bên trong, mãi không thể thoát.

"thưởng cho anh."

jihoon cầm lấy một chân của anh gác lên vai của mình. ở tư thế này, mỗi cú thúc đều chạm đến chỗ sâu nhất, hẹp nhất, mỗi một lần vào là mỗi lần ma sát với tuyến tiền liệt. cả người lee sanghyeok dường như muốn phát điên vì khoái cảm mang đến. cảm thấy việc thở cũng sắp không cần thiết rồi. nước mắt sinh lí thi nhau chảy ra ướt sũng hai bên mắt.

mọi ngóc ngách trên người lee sanghyeok đều được jihoon tìm đến mà đánh dấu. nơi nào cậu lướt qua đều để lại một dấu hôn đỏ thẫm như chủ quyền lãnh thổ. ước gì những dấu này có thể in hằn mãi mãi trên người anh, để cho ai cũng biết rằng. bất kể là faker hay lee sanghyeok thì cũng đều của jeong jihoon cậu hết. vì in không được nên jihoon quyết định ngày nào cũng năng suất vài hiệp để mấy dâu hôn được định hình lâu hơn. để mai bàn lại với anh, không chịu thì tính sau.

mà phải rồi, người ta cùng lắm thì được khoác eo lee sanghyeok, còn chân lee sanghyeok thì khoác trên vai jeong jihoon nhé.

lee sanghyeok thì bất lực toàn tập, chỗ nào cùng bị jihoon chạm qua hành đến tơi tả. thứ duy nhất anh có thể phát tiết là môi cậu, hôn thật sâu thật nhiều cho đỡ tức. mà làm thế thì thằng nhóc phía trên còn khoái ra mặt.

"ah...ư! j..jihoon..."

"nh-nhanh...q..quá..."

lee sanghyeok ngửa cổ, cảm nhận thứ kia đã đi sâu thêm một bật. cả người anh căng cứng đến phát mỏi. sanghyeok tay bấu chặt lấy ga giường, thở lên từng tiếng dài, muốn nói nhưng bất thành.

jeong jihoon nhìn thấy cậu nhỏ của anh đã căng cứng thì đẩy nhanh tốc độ, nắm chặt lấy hông lee sanghyeok đâm mạnh vào. mỗi lần đâm là mỗi lần anh như muốn chạm đến mây. cho đến khi đã hết chịu nổi, lee sanghyeok gầm gừ trong cổ họng, gồng người xuất ra. jihoon sau vài giây cũng bắn ra trong bao.

lee sanghyeok lấp lửng nhìn trần nhà, cơn buồn ngủ tức khắc ập đến. anh quyết định nhắm mắt đi ngủ luôn, mọi chuyện thì cứ để jeong jihoon tự xử lí, đều do cậu bày ra hết mà.

mai anh sẽ giải quyết thẳng nhỏ hư này sau.

nhìn mèo xinh của mình đã chìm vào giấc ngủ, jihoon càng nhìn càng muốn hôn hôn thật là nhiều. nhưng mà sanghyeokie ngủ mất tiêu rồi. thôi thì mai đòi anh hôn bù vậy, cậu vẫn còn tức vụ kia lắm nhé!

end




- ke asiad vẫn quá là ngon nên up chap thoai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro