Hạnh Phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•3 NĂM SAU.

Mèo con của anh, Bi của anh mất rồi, em ấy lại bỏ anh đi rồi. Nó lựa chọn chết trong cô độc không muốn cho anh thấy, trái tim anh lại một lần nữa bị xé rách, anh cảm giác được em của anh đã đến đón anh rồi.

Ngày hôm đó anh lang thang trên phố như một kẻ không nhà, không cửa, không người thân, anh như người không hồn lang thang vô định, giờ đây nhìn anh vô cùng khổ sở, anh như kẻ đã chết...chết về tinh thần.

Cái chết không làm cho anh tắt thở, không đưa anh vào lòng đất, nhưng nó đục khoét con người anh, làm cho anh sống không bằng chết. Anh mất hết nhuệ khí, chẳng còn hy vọng. Anh chỉ có đó, hít thở không khí, chứ chẳng hề "sống" thật sự. Từng ngày tháng dài trôi qua một cách vật vã. Anh không thấy được ý nghĩa của cuộc sống, không biết mình hiện hữu để làm gì, không biết tại sao mình lại được sinh ra trên đời và đặc biệt anh không thấy mình được yêu thương. Anh chẳng biết yêu là gì. Không được sưởi ấm và che chở bởi tình cảm nhân sinh. Anh chỉ sống bằng một thân xác chơ vơ, ngày ngày kiếm sống như bao loài động vật khác. Anh bị cô lập hoặc tự mình cô lập trong thế giới này. Anh nhốt mình trong quá khứ buồn, trong những ký ức xa xưa, đến nỗi chẳng còn một tí ý chí thúc đẩy anh vươn tới, hướng về tương lai phía trước.

23h00

Tất cả người thân bạn bè của anh nhận được thông báo "Lee Sanghyeok mất rồi."

Anh đã lựa chọn được hướng đi cuối cùng cho chính cuộc đời của mình, hướng đi này cho dù có chết đi anh cũng sẽ không hối hận mà còn thấy thanh thản và hạnh phúc. Người đi đường kể lại rằng. Họ đã thấy anh lao thẳng ra đường khi đang có một chiếc xe tải chạy với tốc độ vô cùng nhanh lao tới nhưng không phải là để tự tử mà là để cứu một bé gái, cô bé được anh đẩy vào lề đường còn anh thì bị chiếc xe tông thẳng vào người rồi văng ra xa, anh thoi thóp nằm trên nền đất được bao phủ bởi lớp tuyết dày, máu đỏ thấm vào tuyết lan rộng ra bao phủ lấy cơ thể nhỏ bé của anh, trên môi anh nở một nụ cười, một nụ cười vô cùng hạnh phúc kể từ ngày Jihoon bỏ anh đi, bởi vì anh thấy Jeong Jihoon và mèo Bi của anh đã quay về đón anh rồi.

23h05 Lee Sanghyeok trút hơi thở cuối cùng.

Anh muốn cái chết của anh có thể giúp được một người nào đó tiếp tục sống và giờ thì mong ước cuối cùng của anh đã thành sự thật, cái chết của anh đã cứu sống một đời người, cứu sống một gia đình và anh cũng ra đi trong thanh thản, anh trở thành anh hùng và sống mãi trong trái tim của mọi người. Người ta thường gọi cái chết này bằng hai chữ rất thân thương: hy sinh. Hy sinh là tiêu hao đi, là chịu thiệt thòi người ta chấp nhận nó vì một mục đích cao cả và người ta chỉ có thể đón nhận nó bằng lực đẩy của tình yêu. Phải, cái gì gắn liền với tình yêu thì luôn cao đẹp. Điều kỳ lạ là, cứ mỗi lần người ta chết theo kiểu này, người ta lại càng cảm thấy như mình đang sống và sống cách sung mãn hơn, đến nỗi có thể nói như thế này: "Muốn sống thì phải biết hy sinh, phải biết chết đi để được sống. Sống giữa đời, nếu không có những kiểu chết này thì cũng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa."

Cuộc sống của chúng ta có trở nên đẹp hay không chính là nhờ cái chết này. Dù là nhỏ nhoi, dù là ít ỏi, nhưng mỗi lần ta hy sinh lợi ích của mình cho người khác, sự mất mát đó lại trổ sinh hoa trái, sự sống trong ta lại trở nên dồi dào và ta cảm thấy có một niềm vui thiêng liêng nào đó tràn ngập trong tâm hồn không sao diễn tả nổi.

Chúng ta sẽ là "người" hơn khi biết hy sinh cho nhau. Đó không chỉ là bí quyết của cuộc sống mà còn là ơn gọi, là sứ mạng, là mệnh lệnh của tạo hoá dành cho chúng ta. Khi ta tự nguyện thực hành những hy sinh trong cuộc sống, sự sống của ta sẽ trở nên đong đầy, đến nỗi khi phải đối diện với cái chết sinh học, ta chẳng còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Ta sẽ thấy mình được sống bởi tình yêu nên cũng không còn cái chết tinh thần và nhờ tích góp nhiều nhân đức, ta cũng thoát khỏi cái chết luân lý. Một chút hy sinh ở đời này là góp phần dựng xây hạnh phúc ở đời sau. Hay đúng hơn, ngay khi ta biết hành động với tình yêu trong những sự hy sinh nhỏ bé, chính là ta đã nếm được sự viên mãn của tâm hồn.

Anh ra đi rất thanh thản thế còn người ở lại thì sao? Những người anh em, bạn bè đã đi cùng anh suốt thời gian qua sẽ cảm thấy như thế nào?

Khi mọi người cùng nhau dọn dẹp lại căn nhà của anh, Minseok đã thấy một mảnh giấy để ở phía dưới tấm ảnh của Jihoon và Sanghyeok, sau khi đọc xong nội dung mảnh giấy họ nở một nụ cười, không hẹn mà cùng nhau nghĩ.

"Jeong Jihoon và Lee Sanghyeok hạnh phúc rồi."

Nội dung mảnh giấy.

"Lee Sanghyeok gửi đến mọi người

Có những cái chết nhẹ tựa làn mây, cũng có những cái chết nặng như đá đè. Có người nhắm mắt là chết được, có người khổ sở để chết đi. Chúng ta thường phán xét một người dựa vào hoàn cảnh mà họ chết, hay nguyên nhân họ chết. Dù chưa ai hiểu được thế nào là cái chết. Chúng ta chỉ biết về nỗi đau khi một ai đó rời bỏ mình và cảm giác bất lực trong những ký ức họ để lại. Loài mèo thường chọn cái chết cô độc. Khi nó già nua, cảm giác được sự sống đang tắt dần, nó sẽ bỏ nhà đi để... chết. Nó không muốn ai nhìn thấy khoảnh khắc đó, dù cho có là người chủ nó yêu thương thế nào.

Tôi nghĩ rằng không có ai chết đi lại mong cầu được khóc thương, hay khiến người thân đau khổ. Họ chỉ không muốn chết trong cô độc mà thôi. Vậy nên xin hãy để họ ra đi trong thanh thản. Khi mọi người đọc được những dòng này có lẽ tôi đã được gặp lại Jihun rồi, tôi lại được em ấy ôm vào lòng thêm một lần nữa rồi. Lee Sanghyeok đang rất hạnh phúc bên cạnh Jeong Jihun."

-end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro