Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi bắt đầu kết hôn, có một câu hỏi vẫn luôn quấy rầy Jeong Jihoon, đó là lúc đại học, vì sao hắn chọn ngành kế toán mà Lee Sanghyeok lại chọn ngành thiết kế. Giữa hai người bọn họ, rõ ràng Lee Sanghyeok mới là người nề nếp, thông minh, bủn xỉn, còn Jeong Jihoon thiên về bay nhảy phóng khoáng. Ví dụ như lần này hắn vung tay lĩnh phép của cả hai năm dẫn Lee Sanghyeok tới Nhật Bản giải sầu, thậm chí còn chủ động lên kế hoạch toàn bộ hành trình, chuyện này trước kia gần như không thể xảy ra. Cũng lạ là, Lee Sanghyeok luôn một mực làm trái ý hắn vậy mà không dị nghị về chuyến du lịch, xuất viện xong liền ngồi máy bay cùng hắn tới Nhật Bản.

Bọn họ kéo vali đáp xuống sân bay Narita, ngày đầu tiên chỉ kịp nhận phòng rồi tới Roppongi ăn mì soba. Sau khi lưu trú lại Tokyo ba ngày, bọn họ lên tàu hướng thẳng về Kanazawa, điểm dừng chân này vốn không nằm trong kế hoạch của Jeong Jihoon, nhưng Lee Sanghyeok xem xong sổ tay du lịch vô cùng hứng thú với kiến trúc gỗ và lịch sử của nơi ấy, vậy là Jeong Jihoon cũng vui vẻ lùi lịch trình lại một ngày, cùng cô đi dọc hành lang lâu đài cổ. Sau đó bọn họ tới Osaka, giống những du khách bình thường mua mua ăn ăn, đến tối muộn cả hai đều no căng không ngủ được, thế là lại cùng bò dậy chơi game. Rồi bọn họ đi một vòng Hakone, Kagawa và Wakayama, xõa hết mình ở mỗi chặng. Bởi vì lúc kết hôn bọn họ bỏ qua tuần trăng mật, cho nên kì nghỉ này là lần đầu tiên Jeong Jihoon du lịch cùng với Lee Sanghyeok. Khác với phong cách làm việc cứng nhắc và nghiêm nghị của cô, Lee Sanghyeok khi du lịch vô cùng tùy hứng. Đến thăm chùa Sensoji, chỉ cần mười phút cô đã xin xong điều mình mong muốn, thế nhưng cô có thể dành cả một chiều quanh quẩn trên ngọn núi không tên bao trùm bởi sắc xanh. Jeong Jihoon đeo hai cái balo của hắn và cô, một ở phía trước, một ở đằng sau, trên cổ còn treo một chiếc máy ảnh, mà Lee Sanghyeok thì như một chú mèo lao vùn vụt trước mặt hắn, có khi mua được con chim nướng ngon cô sẽ chạy về đút cho Jeong Jihoon một miếng, sau đó lại tíu tít chạy đi. Phần sau của hành trình Jeong Jihoon đã hoàn toàn từ bỏ kế hoạch mà hắn mất nguyên một ngày gây dựng, cùng Lee Sanghyeok đi tới chỗ nào thăm thú chỗ đó. Bọn họ thường chọn một chuyến tàu ngồi tới trạm cuối, hoặc là bật ô, đầu tựa đầu ngủ cả chiều trên chiếc ghế dài ở thắng cảnh nổi tiếng, trong ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường. Gần cuối kì nghỉ, bọn họ rốt cuộc tới Niigata, lộ trình gấp gáp. Jeong Jihoon có thể bỏ qua mọi kế hoạch khác, riêng có lễ hội pháo hoa của Nagaoka là hắn không muốn bỏ lỡ.

Trước khi màn đêm buông xuống, bọn họ đã thay xong kimono và guốc gỗ ở khách sạn kiểu Nhật đã đặt. Jeong Jihoon mặc haori đen phối với hakama ánh bạc, ngoại trừ việc không đeo tachi, trông hắn chẳng khác nào một võ sĩ Nhật Bản. Hắn vốn không muốn mặc màu tối như vậy, nhưng thương nhân mà hắn đặt kimono khéo léo đề cập trong tiệm chỉ còn một chiếc haori màu đen và một chiếc màu xanh lá mạ, chiếc màu xanh là phục sức mới được chọn năm nay. Jeong Jihoon còn chưa ngáo đến độ diện đồ giống Okita Souji, thế nên hắn quyết định chọn haori đen. Dù vậy, trong lúc đứng chờ Lee Sanghyeok ở hành lang hắn vẫn bị coi là coser, mấy cô gái từ nơi khác tới xem lễ hội nhao nhao xin chụp hình chung với trai đẹp vô tình bắt gặp này. Chụp tới gần cuối Jeong Jihoon thực sự có chút bực bội, thế là hắn giả vờ không biết tiếng Nhật, liến thoắng tiếng Hàn đuổi khéo mấy cô. Đúng lúc hắn vất vả giải tán xong hội yến oanh, Lee Sanghyeok rốt cuộc thay đồ bước ra.

Cô mặc một bộ kimono in hình hoa tử đằng và quạt vẽ, tóc được búi gọn sau đầu, bên trên cài một cành anh đào "Kanhi sakura", gáy trắng muốt như ngọc. Dù Jeong Jihoon đã gặp vô vàn cô gái xinh đẹp ở nơi trăng hoa, hắn cũng phải thừa nhận vào khoảnh khắc ấy trông cô thực sự choáng ngợp. Trong mắt hắn, Lee Sanghyeok thanh tú nhưng vô cùng tẻ nhạt, có thể gọi cô là phong cách lạnh lùng mà hiện tại người người tung hô, cũng có thể gọi cô là mì canh suông nhạt nhẽo. Sau khi thay kimono tháo kính, khí chất của cô hoàn toàn thay đổi, màu da trong suốt như là tinh thể tuyết, mi mắt cong dài bén tựa dây cung, trông cô như một nàng công chúa Mạc phủ vén rèm trúc mà tới.

Jeong Jihoon chỉ choáng ngợp mất vài giây, ngay tức khắc kính lọc vỡ tan tành - Lee Sanghyeok nhấc kimono chạy tới chỗ hắn, bởi vì không quen đi guốc gỗ, cô liêu xiêu lảo đảo hệt như một chú vịt con ngốc nghếch, khí chất mỹ nữ bỗng chốc bay biến. Jeong Jihoon bất đắc dĩ lắc đầu, bước tới nắm chặt lấy cổ tay cô đề phòng cô trượt ngã khỏi bậc thềm hành lang. Lee Sanghyeok biết tứ chi mình cơ bản không chịu nghe lời, nên đành ngoan ngoãn víu vào người Jeong Jihoon.

"Không giấu gì cậu, ở trong phòng tôi ngã một lần rồi." Cô ấp úng.

"ばか."* Jeong Jihoon mắng không chút nể tình. Hắn thoáng liếc nhìn Lee Sanghyeok rồi vội vàng rời mắt.

"Kimono đẹp đấy." Hắn nói.

"Hôm nay Jihoon cũng đẹp trai lắm." Lee Sanghyeok đáp lời.

Còn cần cô nói? Ông đây đã được năm mươi cô gái khác nhau dùng các loại phương ngôn Nhật Bản khen qua một lượt rồi! Jeong Jihoon còn muốn miệng tiện vài câu, nhưng lễ hội pháo hoa sắp sửa bắt đầu. Vì vậy hai người nắm tay chạy về phía đền, tựa như thiếu nam thiếu nữ trốn nhà vào thời Đại Chính.

Bảy giờ hai mươi phút tối, khách du lịch từ bốn phương tám hướng đã tụ hội bên bờ sông Shinano. Lễ hội bắt đầu, mấy trăm viên pháo hoa bay thẳng lên trời, xõa tung thành những đóa hợp hoan, xương bồ và cúc mười sáu cánh. Sau lượt pháo hoa đầu tiên, loại pháo có tên "Warimono" mềm mại vươn mình lên trời, nở bung thành quầng sáng có kích thước vài trăm mét, rồi trở về mặt đất dưới hình dạng mưa sao băng. Sau đó, warimono, hanwarimono liên tiếp bay lên, chiếu rạng cả con sông Shinano. Tiếng hoan hô tựa thủy triều bùng nổ từ đám đông, đến cả Lee Sanghyeok cũng phấn khích vừa vỗ tay vừa hét lớn.

Jeong Jihoon không hứng thú với pháo hoa, hắn chỉ muốn biết Lee Sanghyeok liệu có vì điều này mà vui vẻ, vậy mới không uổng công hắn sắp đặt. Mỗi lần thấy pháo hoa nổ tung, hắn lại khẩn trương quay đầu quan sát phản ứng của Lee Sanghyeok, sau nhiều lần lặp đi lặp lại, xương cổ hắn đau đớn lên tiếng kháng nghị, Jeong Jihoon chỉ đành từ bỏ pháo hoa nhìn Lee Sanghyeok. Ánh mắt cô được thắp sáng bởi cơn mưa hoa, đôi hàng mi khẽ rung động. Cô bụm mặt, đồng tử đuổi theo mỗi một viên pháo được bắn lên trời, thẫn thờ khi ánh sáng tuyệt vời ấy phân tán muôn nơi. Cô tựa vào vai Jeong Jihoon, nước mắt lăn dài trước khung cảnh đẹp đẽ trước mắt. Jeong Jihoon dùng ngón tay lau nước mắt trên đôi gò má cô, ôm cô vào lòng.

Lúc làm điều này, hắn đã âm thầm đầu hàng trước khái niệm không tên nào đó. Jeong Jihoon bỗng cảm thấy dường như vài năm tới, thậm chí cả mười năm cuộc đời ở bên cạnh một người cũng không phải là chuyện khó lòng tưởng tượng. Hắn rất khó đạt được niềm vui thực sự từ một việc bất kì, chỉ có thể dùng mình có muốn chạy trốn khỏi nó hay không để phán đoán yêu ghét, mà hiện tại hắn cũng không muốn chạy trốn khỏi Lee Sanghyeok. Jeong Jihoon thậm chí đã lên kế hoạch cho chuyến du lịch sau ở trong đầu, nếu cần, hắn sẽ phái Lee Sanghyeok sắc dụ Park Dohyeon để được duyệt nghỉ.

Đêm ấy về phòng, bọn họ không làm tình, chỉ yên bình ôm nhau. Jeong Jihoon mơ một giấc mơ hỗn loạn, xen lẫn một vài nhân vật bất ngờ, ví dụ như hắn nhìn thấy Thiên hoàng Minh Trị và anh em Mario mũi đỏ trong sổ tuyên truyền. Lúc tỉnh dậy hắn đã quên mất nội dung giấc mơ, mà Lee Sanghyeok nằm cạnh cũng không còn ở đó.

Bộ kimono hoa tử đằng được gấp gọn đặt ở một góc tatami, bên trên là nhành anh đào héo rũ cùng tờ đơn ly hôn được in một mặt.




ばか: Đồ ngốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro