C5: Mồm mép của "mỹ nhân đao"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Luật sư Yoo đúng là một người đặc biệt. Nhưng phụ nữ mạnh mẽ quá sẽ không tốt. Bác sĩ Park thấy có đúng không?"

Jimin trả lời không kiêng nể: "Đàn ông vô dụng mới nói thế."

Hai người lần lượt ra khỏi bếp. Không trao đổi ánh mắt, không tiếp xúc chân tay, nhưng lại vô tình khiến người khác cảm thấy có thứ tình cảm rất khác vây bọc lấy cả hai, giống như đôi vợ chồng trẻ bên nhau ngày ngày.

Có người tinh ý nhận ra, liền hắng giọng, hất cằm ra hiệu cho mọi người nhìn rồi cười lớn mờ ám.

Jeongyeon và Jimin nghe thấy tiếng cười, cùng nhìn sang. Nhóm người mau chóng kiềm chế lại, có người khéo léo chuyển chủ dề.

"Dohyun và người đẹp Choi còn chưa tới nhỉ? Để tôi gọi điện hỏi xem họ đến đâu rồi."

Một người khác lập tức hùa theo: "Hôm nay là ngày lễ, chắc tắc đường."

Ngồi vào bàn ăn, Jeongyeon lại gặp phải vấn đề vướng mắc. Cô không quen biết họ, chỉ có hai lựa chọn là ngồi cạnh Jimin hoặc Jungkook. Vừa nãy cô chủ động khiêu khích Jimin, anh đã tuyên bố sẽ xử lý, vì vậy cô quyết định chọn Jungkook.

Cô định nháy mắt ra hiệu với cậu em họ, chẳng ngờ Jungkook vừa ngồi vào đã nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, chỉ thiếu điều chảy nước miếng, không thèm nhìn đến cô.

Jimin nhịn cười kéo Jeongyeon ngồi cạnh mình. Vừa nãy ồn ào như vậy, mọi người cũng coi như đã quen nhau, lúc này anh giới thiệu với cô từng người.

"Kia là Min Yoongi cùng vợ anh ta là Myoui Mina. Thực ra vẫn chưa phải vợ, chưa hợp pháp. Em từng gặp họ rồi. Mina cũng là bác sĩ của bệnh viện anh. Người ngồi cạnh họ là Lee Taemin, đồng nghiệp cùng khoa anh, còn bên cạnh là bạn gái cậu ấy, Kang Subin."

Jimin ra hiệu bằng mắt với Jeongyeon, giới thiệu đến người đàn ông vừa nãy trêu họ hăng nhất thì khựng lại rồi bỏ qua luôn, "Mấy bạn trẻ kia là học trò của anh, em cũng gặp rồi. Còn lại đều là đồng nghiệp trong bệnh viện tới ăn chực."

Jeongyeon bình tĩnh quan sát mọi người, Mina - vợ của Yoongi, Taemin, Subin, người đàn ông mà Jimin cố ý bỏ qua, rồi đến Jimin. Cô nhìn một lượt, hỏi câu hỏi đầu tiên: "Bệnh viện dựa vào tiêu chuẩn nhan sắc để tuyển bác sĩ à?"

Nhóm người sững lại, nhanh chóng bật cười.

Cô gái tên Subin lập tức tóm lấy tay Taemin, hớn hở hỏi: "Cô ấy đang khen em xinh đẹp đúng không?"

Taemin cười, nửa cưng chiều nửa bất đắc dĩ trả lời: "Ừ..."

Subin vui vẻ nói với Jimin: "Đàn anh, bạn gái anh thật có mắt nhìn!"

Jeongyeon sững sờ, lập tức giải thích: "Không phải bạn gái."

Subin cười tươi chớp mắt, "Sao lại không phải bạn gái? Bạn là con gái cũng là một loại bạn gái mà."

Vào nghề đã lâu, lần đầu tiên Jeongyeon cảm thấy thật hổ thẹn với hai chữ "luật sư". Người mồm mép như cô giờ đây cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác có lý lẽ mà không nói rõ được. Cô quyết định không giải thích nữa, chỉ thoáng liếc nhìn Jimin.

Nhưng Jimin dường như không có ý định giải thích. Anh nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, thản nhiên đổi chủ đề: "Bao lâu nữa hai người kia mới đến?"

Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên. Jimin đứng dậy đi mở cửa, để hai cô gái bước vào.

Kim Doyeon vội chạy đến bàn ăn, ngồi xuống cạnh Subin, nhìn qua một lượt, đôi mắt sáng bừng, "A, chị họ của Jungkook cũng tới à?"

Jeongyeon vẫn nhớ Dohyun đã nhổ răng cho mình, nở nụ cười chào hỏi.

Dohyun ngồi còn chưa ấm chỗ, đã quay sang trêu chọc Subin. "Cậu chắc là đói sắp không chịu nổi rồi nhỉ."

Subin cụt hứng, bĩu môi lườm Dohyun. Cô rũ sạch sự phóng khoáng khi nãy, cáu kỉnh lên tiếng: "Cậu thật là good bad good bad!"

Dohyun xị mặt, "Nói tiếng người!"

Subin bắt đầu phiên dịch: "Cậu thật xấu thật xấu!"

Dohyun buồn nôn, dựa vào Mina, "Mina, gần đây cô ấy uống nhiều thuốc Đông y quá à?"

Mina cười dịu dàng, "Chẳng thế còn gì? Chắc trưởng khoa Seo không chịu nổi cô ấy, định học theo Phan Kim Liên rồi[1]."

[1] Học theo Phan Kim Liên: Lấy ý từ một câu nói đùa, khi quan hệ đôi bên có vấn đề thì không nên nghi ngờ, không nên nổi giận, mà nên đầu độc chết đối phương giống như Phan Kim Liên đầu độc chồng mình là Võ Đại Lang.

Lời vừa dứt, mọi người lại được một trận cười đùa.

Jeongyeon nghe mà hoang mang. Không biết Jimin đã quay lại từ lúc nào, khẽ giọng giải thích bên tai cô: "Ba người họ là bạn cùng phòng ký túc hồi đại học, giờ cùng làm việc ở bệnh viện, tình cảm rất tốt."

Nói xong, anh bỗng nhìn cô chăm chú.

Hai người đang nhìn nhau, chợt có người hắng giọng cắt ngang, "Này bác sĩ Park, người đẹp Choi đang nói chuyện với anh đấy."

Lúc này Jeongyeon mới nhận ra là ngoài Dohyun, bàn cơm còn có thêm một người nữa.

Choi Shinhye vừa khéo ngồi ở phía đối diện, thẫn thờ nhìn hai người. Một lúc sau cô như sực tỉnh, đưa túi táo được gói rất đẹp ra, "Hôm nay là Giáng sinh đúng không? Chẳng biết mua gì nên mua ít táo."

Jimin vui vẻ nhận, ngoảnh sang giới thiệu với Jeongyeon: "Đây là bác sĩ Choi của khoa Ngoại - Ung bướu, chính là người mà tối hôm đó, vào lúc ấy đã gọi điện cho anh, rồi em nghe máy giúp anh ấy."

Jeongyeon phát hoảng trước sự gian xảo lóe lên trong đôi mắt anh, vội vàng giải thích: "Em không nghe điện thoại của anh."

"Ừ phải rồi, anh nhớ nhầm, em không nghe." Jimin tốt bụng làm rõ, sau đó bổ sung thêm: "Em đưa điện thoại cho anh, anh tự nghe."

Jeongyeon cúi đầu vỗ trán. Sao câu này nghe ra lại dễ khiến người ta suy nghĩ linh tinh thế?

Quả nhiên có người cười xấu xa hỏi: "Tối nào vậy?"

"Phải đấy. Chắc muộn lắm nhỉ?"

"Mà lúc ấy là lúc nào?"

Dù từng đi du học nhưng Jeongyeon vẫn rất bảo thủ trong chuyện tình cảm. Bình thường hơn nửa số người cô tiếp xúc là người trong ngành tư pháp, hầu hết đều bảo thủ cứng nhắc, rất ít người đùa kiểu này. Nhưng tối nay cô cảm thấy mình liên tục bị Jimin bày mưu trêu đùa, còn có thêm một đám người phụ giúp.

Cô thật sự không ngờ cách "xử" của Jimin lại "độc đáo" như thế.

Dù sao cũng là người dày kinh nghiệm chinh chiến, trong lòng quẫn bách nhưng ngoài mặt cô vẫn thản nhiên giải thích với mọi người: "Hôm ấy bác sĩ Park mời tôi ăn tối. Lúc đó anh ấy đang nấu cơm, không tiện nhận điện thoại nên tôi lấy giúp."

"À..." Cả đám người đã quen đùa, lúc này cười gian hỏi: "Nấu cơm à? Ai ăn ai vậy?"

Các luật sư xung quanh Jeongyeon đều là kiểu mặt người dạ thú, nhưng ít nhất ngoài mặt còn tỏ ra đứng đắn đàng hoàng. Cái đám bác sĩ này... rõ là cầm thú còn chẳng thèm che giấu, không kiêng kỵ gì.

Jimin thấy mặt Jeongyeon càng lúc càng đỏ. Quen nhau đã lâu, anh cũng cảm nhận được cô là người bảo thủ ở phương diện này, liền gõ bàn giải vây giúp cô, "Mau ăn đi."

Jungkook cuối cùng vẫn bảo vệ chị họ, an ủi cô: "Chị họ, mọi người đùa thôi ấy mà. Chúng em thường xuyên như thế, chị đừng để bụng."

Nhóm người có lẽ cũng cảm thấy lần đầu gặp mặt mà đùa thế này thì hơi quá. Mấy bạn trẻ nói ngọt: "Chị họ, chúng em đùa thôi, chị đừng giận."

Jeongyeon vốn cũng không để bụng. Cô chỉ chĩa mũi nhọn vào tên đầu sỏ là Jimin, thế nên cười với mọi người, thoải mái trả lời: "Không sao."

Jungkook lúc này mới bật cười, bỗng nhấn mạnh: "Vâng, mọi người đều biết chị và sếp em chỉ là hàng xóm thôi."

Hai người hiểu rõ nội tình, biết duyên nợ sâu xa giữa họ là Yoongi và Mina nghe vậy thì hơi sửng sốt, lập tức cúi đầu cười trộm. Jimin lạnh lùng liếc Jungkook, thầm quyết định đổi thời gian nộp luận văn thành ngày mai.

Jeongyeon vốn là hàng xóm của Jimin, nhưng chẳng biết vì sao nghe giọng điệu cố ý nhấn mạnh này, trong lòng lại không thoải mái.

Mọi người vừa cầm đũa chuẩn bị ăn, người đàn ông khi nãy bị Jimin cố ý bỏ qua chợt bất mãn dùng đũa gõ bát, nhìn anh nói: "Còn chưa giới thiệu tôi mà."

"Anh?" Jimin ngoảnh sang nhìn Jeongyeon, "Anh ta là người đến ăn chực thôi, là ai tên gì đều không quan trọng. Không cần bận tâm. Cứ tự động bỏ qua là được."

"Tôi là Oh Donghwan, khoa Chỉnh hình."

Câu đùa của Jimin vừa dứt, người đàn ông kia chợt làm mặt nghiêm túc, bắt đầu tự giới thiệu, đến giọng cũng trầm đi một chút. Lúc này Jeongyeon mới quan sát anh ta kỹ càng.

Tóc dài hơn đàn ông bình thường một chút, toàn thân tỏa ra một cảm giác rất khác biệt, trên mặt là nụ cười lưu manh, người không biết quả thật không thể đoán ra anh ta là bác sĩ bình thường hay bác sĩ thẩm mỹ.

Jeongyeon đánh giá Donghwan xong lại nhìn sang Jimin, luôn cảm thấy người xung quanh anh đều không tầm thường. Sau đó cô nghĩ, người chia theo nhóm, bản thân anh không tầm thường, bạn bè bên cạnh tự khắc cũng đặc biệt hơn.

Nói đi nói lại quên mất thời gian, Subin không chịu nổi, nhìn một bàn đầy thức ăn kháng nghị: "Có thể bắt đầu ăn chưa? Lâu lắm rồi em không ăn đồ của đàn anh nấu! Em còn chưa ăn cơm trưa, chỉ đợi bữa này thôi đấy."

Mọi người bắt đầu vui vẻ ăn cơm. Cũng lâu rồi Jeongyeon chưa ăn đồ Jimin nấu, vài miếng vào miệng liền không còn nhớ đến cơn giận với anh, tập trung hết tinh thần vào việc ăn.

Jimin rất ít động đũa, phần lớn thời gian đều nói chuyện bệnh viện với người bên cạnh. Trò chuyện một lúc bắt đầu có mùi máu me, nhắc đến mấy bộ phận cùng vài tính từ khiến người khác chỉ nghe thôi đã không muốn ăn nữa. Nhưng Jeongyeon vẫn thản nhiên ăn, vậy là đám người bắt đầu đùa ác.

Có người gắp một miếng lòng lên, quan sát kỹ lưỡng rồi bỏ vào bát của người đàn ông ngồi trong góc, "Này Yoon, chuyên ngành của anh đấy, nhìn xem đây là đoạn ruột nào?"

Người kia gắp lên nhìn cẩn thận, "Là trực tràng, mà con heo này còn bị trĩ."

Trừ Yoongi và Jeongyeon ra, người ngồi ở bàn ăn đều là bác sĩ. Kiểu đùa này chỉ là trò trẻ con với họ, tất cả đều không có phản ứng, thoải mái tiếp tục ăn.

Yoongi vốn mạnh mẽ, mấy năm gần đây lại thường xuyên tiếp xúc với họ nên đã miễn dịch với loại chủ đề này, vì vậy cũng không có phản ứng. Thế nhưng sự bình tĩnh của Jeongyeon lại khiến mọi người sửng sốt.

Có người vẫn không chịu từ bỏ, đưa điện thoại qua, "Hôm qua tôi thực hiện một ca phẫu thuật, moi được mười mấy cục mủ từ trong bụng bệnh nhân ra, trông rất đẹp, sáng long lanh, có muốn xem không?"

Ban đầu Jeongyeon chẳng hứng thú gì, nhưng thấy tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm, không tiện từ chối "ý tốt" của người khác nên nhận lấy xem, xem xong mặt không đổi sắc trả lại, còn bình luận: "Cũng được."

Đám người chưa chịu thôi, "Có thấy buồn nôn không?"

"Không buồn nôn, nhưng đầu tuần tôi thấy một thứ rất buồn nôn." Jeongyeon vừa nói vừa cúi đầu vuốt màn hình di động "Để tôi tìm cho mọi người xem."

Jimin điềm tĩnh nhướng mày nhìn họ bày trò. Anh rất có hứng thú với sức chiến đấu của Jeongyeon.

Anh không phản ứng nhưng Jungkook thì phản ứng rất mạnh. Cậu lập tức nhảy dựng lên, chạy tới nhỏ giọng xin cô: "Chị họ, đừng..."

Jeongyeon mặc kệ cậu, vuốt qua vuốt lại album trong điện thoại, sau đó khẽ cười, "Tìm được rồi! Mọi người có muốn xem thử cái này không?"

Đám người vốn đang hào hứng muốn xem, sau khi chuyền tay nhau một vòng trở lại chỗ Jeongyeon, tất cả đều yên lặng.

Jimin ngồi gần nhất, chỉ liếc qua tấm ảnh kia một chút đã cảm thấy có mùi. Anh từng gặp bao nhiêu khung cảnh máu me nhưng vẫn bị buồn nôn.

Một lúc lâu sau mới có người lấy lại phản ứng, yếu ớt hỏi: "Cô là bác sĩ pháp y à?"

Người trên cơ bọn họ trong phương diện này chỉ có thể là bác sĩ pháp y.

Jeongyeon lắc đầu, "Không, là luật sư."

Jungkook vẫn luôn che mặt không dám nhìn tình cảnh trước mắt, lúc này mới mếu máo tố cáo: "Quên nói cho mọi người biết, chị họ tôi là luật sư tố tụng hình sự... Từ ảnh giải phẫu thi thể khỏa thân HD không che, xác chết thối bị ngâm trong nước đến biến dạng, rồi ảnh hiện trường người bị xăng thiêu cháy không còn nhìn ra hình thù gì, chẳng có loại ảnh máu me nào mà chị ấy chưa từng thấy. Báo cáo khám nghiệm tử thi mà chị ấy đọc còn cao cấp hơn tôi nhiều... Lần đầu tiên tôi cầm bệnh án còn thấy buồn nôn đấy."

Nhóm bác sĩ cảm thấy buồn nôn thật, một lúc lâu cũng không có ai nói gì. Tâm trạng của Jeongyeon lại khá hơn, tươi cười gắp đồ ăn rồi lên tiếng: "Ăn tiếp chứ?"

Jimin ngồi nhàn nhã xem cô một mình chiến đấu xưng vương, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt tấn công của mọi người. Niềm vui hiện lên khuôn mặt anh không hề che giấu, ngập tràn vẻ tự hào hãnh diện.

Mọi người máy móc gác đũa, thế này thì còn ăn gì nữa. Không nôn ra đã là tốt lắm rồi.

Nhóm bác sĩ khẩu vị nặng giống như đã bị quét sạch toàn bộ, chỉ còn lại người từ đầu đã vô tư ăn uống là Subin, giờ đây vẫn tiếp tục chiến đấu với một miếng móng giò chiên, vì cô vốn không quan tâm đến mấy tấm hình kia.

Choi Shinhye vẫn luôn yên lặng bỗng lên tiếng hỏi: "Luật sư tố tụng hình sự, vậy cô sẽ vì tiền mà giúp kẻ xấu thoát tội sao?"

Đề tài này khá mẫn cảm, bình thường không ai chủ động hỏi đến. Mọi người cũng hiểu sự bất thường của Shinhye. Cả bệnh viện đều biết người đẹp Choi vẫn luôn có chút ý tứ khó nói thành lời dành riêng cho Jimin.

Nhóm người nhìn Shinhye, nhìn Jimin rồi lại nhìn sang Jeongyeon, vẻ mặt rõ là đang chờ xem trò vui.

Jeongyeon cũng không giận, chỉ nở nụ cười vừa dịu dàng vừa khí thế, hỏi ngược lại: "Vậy cô sẽ vì chính nghĩa mà không phẫu thuật cho người xấu sao?"

Shinhye không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, cười ngượng ngùng rồi không nói gì nữa.

Jimin khẽ cười, nhắc cô: "Mồm mép quá đấy!", nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra sự khen ngợi tràn đầy trong đôi mắt anh.

Jeongyeon giật mình vì vẻ thân mật khác thường của Jimin, cúi đầu lặng lẽ ăn. Có người đặt hẳn đũa xuống, ngẩng mặt phàn nàn: "Ôi, tôi buồn nôn quá, không ăn nổi nữa rồi!"

"Tôi cũng vậy! Trừ lúc mới làm bác sĩ có cảm giác này ra, bao nhiêu năm nay đã không thấy buồn nôn nữa. Tháng trước lúc làm phẫu thuật máu phun tung tóe tôi còn chẳng có cảm giác gì."

"Còn nói! Càng nói càng thấy buồn nôn!"

"..."

Nhiều người quả thật không nuốt nổi nữa, đi thẳng ra phòng khách chơi. Ngoài Jimin, Jeongyeon, trên bàn ăn cuối cùng chỉ còn lại Yoongi, Mina, Taemin, Subin và Dohyun.

Yoongi và Mina đã ăn no, liên tục nhìn Jimin và Jeongyeon bằng ánh mắt ẩn ý. Jimin bực mình lườm Mina rồi trừng mắt hung dữ hơn với Yoongi, nhưng Yoongi càng bị nhìn lại càng vui vẻ.

Mina nhìn một lát, đột nhiên lấy di động ra, xóa hết những bức ảnh có liên quan đến phẫu thuật trong điện thoại. Yoongi bật cười trước hành động của cô, "Em làm gì thế?"

Mina xóa xong liền cất điện thoại, vỗ vỗ ngực, "Em cũng từng dùng những bức ảnh này dọa người khác, anh không nhớ à? Mau xóa đi thôi, tránh để lần sau gặp pháp y hay luật sư thì lại bị phản giáo dục."

Yoongi thuận thế nắm lấy tay cô trò chuyện: "Cảm thấy cô hàng xóm này của Jimin thế nào?"

Mina cười nhìn anh rồi đẩy ánh mắt về phía đối diện, trả lời: "Em rất thích."

"Thích điểm nào?"

"Anh không thấy tướng ăn của cô ấy trông rất giống Subin à? Sẽ khiến người khác cảm thấy đồ ăn rất ngon, hết sức thoải mái."

Biểu cảm của Yoongi bỗng trở nên kỳ lạ, "Chỉ đơn giản là thấy thích cô ấy thôi, hay là thích Jimin ngồi cạnh cô ấy?"

Mina sững người, biết anh muốn nói gì, thản nhiên đùa lại: "Chắc không phải anh giúp anh ấy vì anh ấy là em họ mình đấy chứ?"

Bộ trưởng Min nhìn cô chăm chú, "Nếu thích thật thì đâu nỡ bỏ đi thẳng như thế. Lại còn đi rõ lâu. Hồi xưa lúc ở nước ngoài anh đã cảm thấy không đợi nổi dù chỉ một ngày đấy, nhưng phải cố gắng kìm nén."

Mina bật cười vì vẻ mặt ai oán của anh, "Đang nói chuyện anh Park, sao tự dưng lại nói đến anh rồi? Đến giờ em vẫn chưa từng ủng hộ Jeongyeon và Kibum đến với nhau. Jeongyeon thích ai là quyền tự do của cô ấy. Em cũng nhận ra được là anh Park rất thích Jeongyeon, thế nên họ ở bên nhau rất tốt mà. Em quen với Kibum từ nhỏ, anh Park cũng đối xử cực tốt với em, vì vậy em không thiên vị ai cả, chỉ hơi lo cho anh Kibum thôi."

"Kibum tự có suy nghĩ và tính toán riêng của cậu ấy." Yoongi dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nhìn Jimin, "Em không biết năm xưa cậu ta đã từ bỏ bao nhiêu cơ hội tốt để về nước đâu, đó là vì ai chứ? Chỉ xét riêng điểm này, dù cậu ta có phải em họ của anh hay không, anh đều xem trọng cậu ta."

Mina cũng thấy lạ, người đã ra nước ngoài học y rất hiếm khi trở về, nhưng Jimin không những về mà còn dốc sức cố gắng hoàn thành sớm chương trình học để về. Cô tò mò hỏi: "Năm ấy anh Park đã bỏ qua cơ hội gì vậy?"

Yoongi lắc đầu, "Cụ thể thì không rõ, dù sao đến giờ bố cậu ta còn chưa nuốt trôi được cục tức đó. Cậu ta bất cần, khăng khăng ra khỏi bệnh viện quân khu đấy."

Mina mỉm cười, "Ngày xưa lúc còn đi học, quan hệ giữa đàn anh Park và anh Kibum tốt thế kia mà. Không ngờ, thật sự không ngờ..."

Yoongi và Mina ngồi trong góc thì thầm tán gẫu. Taemin chẳng có hứng thú hóng chuyện của người khác, chỉ ngồi đó ăn cùng, thỉnh thoảng gắp thức ăn, múc canh cho Subin.

Dohyun nhìn Jeongyeon bằng cái nhìn chăm chú của một bác sĩ đầy trách nhiệm, thấy cô ăn ngon miệng mới yên tâm, "Xem ra luật sư Yoo bình phục rất tốt, tôi yên tâm rồi."

Lúc này Jeongyeon mới ý thức được mình vừa để lộ tính háu ăn. Cô hắng giọng đặt đũa xuống, cười với Dohyun, "Trình độ chuyên môn của bác sĩ Kim quá tốt."

Subin cười phá lên, "Ha ha, cô không biết chứ hồi còn đi học, đến kỳ thi là cậu ấy toàn nước đến chân mới nhảy thôi!" 

Dohyun ngượng ngập quay sang đánh cô bạn, "Lắm chuyện!"

Subin đánh trả. Dohyun có đai đen Taekwondo nhưng không chịu nổi kiểu đùa nghịch càn rỡ của Subin, cả hai nhanh chóng quấn vào nhau.

Màn đánh lộn của hai người chỉ kết thúc khi đĩa tôm hấp cuối cùng được bưng lên. Mọi người ầm ĩ kêu không ăn được nữa, cuối cùng mấy chục con tôm lớn đều vào bụng Subin và Jeongyeon.

Ôn Thiếu Khanh nhìn Taemin tận tâm bóc vỏ tôm cho Subin, lại nhìn động tác khá vụng về của Jeongyeon, sau đó lấy khăn ướt lau tay, cầm lấy một con tôm nhanh tay bóc sạch vỏ, đặt vào trong bát của Jeongyeon.

Jeongyeon nhìn con tôm trong bát rồi nhìn Jimin. Ngón tay thon dài của anh cầm lấy một con tôm, xoay lật một chút là vỏ tự bung ra, giữa ngón tay chỉ còn lại thịt tôm ngon lành sạch sẽ. Cô thầm cảm thán, ngón tay của bác sĩ ngoại khoa đúng là linh hoạt.

Cảm thán xong, nhìn đến con tôm trong bát lại không thể ăn nổi. Taemin bóc tôm cho bạn gái là chuyện bình thường, còn hai người họ là gì chứ? Hàng xóm yêu thương quý mến nhau? Thầy giáo cùng phụ huynh học sinh quan tâm đối phương? Hay là tình nghĩa sâu đậm tốt đẹp giữa bạn bè?

Dường như nhận ra vướng mắc của Jeongyeon, Jimin nhìn lại cô, thản nhiên lên tiếng: "Tháng sau có kỳ sát hạch thực tiễn, anh tập luyện độ linh hoạt của ngón tay một chút."

Jeongyeon mắng thầm trong lòng, thôi thì tạm chấp nhận lý do này vậy.

Hai người tham ăn theo hai kiểu khác nhau, khí chất khác biệt nhưng hợp cạ đến bất ngờ. Đã lâu Subin không gặp được ai háu ăn giống mình, cầm con tôm cuối cùng so sánh một chút rồi đưa con lớn hơn cho Jeongyeon, miệng còn lẩm bẩm: "Câu "Người hiệp nghĩa vĩ đại, lòng vì nước vì dân", ý nói, vì đất nước và nhân dân, nhất định phải ăn tôm to[5]. Cho cô con to này đấy."

[5] Người hiệp nghĩa vĩ đại, lòng vì nước vì dân: Chữ "hiệp" có âm đọc gần giống nhữ "hà" (tôm).

Jeongyeon chưa bao giờ nghe thấy lý luận sai trái kiểu này, lập tức bị nghẹn, quay người đi ho sặc sụa. Jimin vừa đưa nước vừa vỗ lưng cho cô.

Taemin cười xin lỗi Jeongyeon: "Bệnh tình cô ấy không ổn định, chỉ bình thường được mười phút còn phần lớn thời gian đều bất thường. Lâu ngày cô sẽ quen."

Suốt hai mươi mấy năm, ngoại trừ lần vụng trộm đăng ký làm nghiên cứu sinh của Đại học X, Jeongyeon luôn sống rất quy củ. Tối nay coi như cô được mở mang kiến thức, cũng hiểu ra tại sao cậu em họ ngay thẳng lớn lên cùng mình từ bé càng trưởng thành lại càng vặn vẹo. Suốt ngày ở cạnh những người không nghiêm túc này, sao có thể không vặn vẹo?

Subin ăn xong vẫn ôm bụng chưa thỏa mãn, cười tươi với Jimin: "Anh Park, rượu thanh mai anh ủ năm ngoái còn không?"

Jimin nhìn Taemin, thấy anh lắc đầu, bèn trả lời: "Hết rồi, năm nay vẫn chưa ủ xong, để hôm khác uống nhé."

Subin tỏ vẻ tiếc nuối, dặn dò Jimin: "Anh Park, bao giờ ủ xong rượu anh nhớ phải mời chúng em đến nhà uống nhé, nhân tiện nướng thêm mấy cái móng giò làm đồ nhắm! Hai ba chén rượu nhạt sao ngăn được ta gặm móng giò[6]? Ôi, nghĩ đến là chảy nước miếng."

[6] Hai ba chén rượu nhạt sao ngăn được ta gặm móng giò: Nói lái từ một câu thơ, câu gốc là "Uống hai ba chén rượu nhạt, sao có thể ngăn được cơn gió lạnh bất chợt buổi sớm mai?".

Mọi người đều bật cười. Mỗi lần liên hoan Subin đều rất sôi nổi, đùa giỡn đủ kiểu. Cô luôn là người khuấy động bầu không khí, chỉ cần có mặt là không phải lo ngượng ngùng tẻ nhạt.

Jeongyeon cười xong, liếc mắt về phía Jimin. Cô biết anh đang nói dối. Mấy hôm trước cô bị đập đầu, anh còn rót gần nửa chén hỏi cô có muốn uống để giúp tan máu bầm không.

Cảm nhận được cái nhìn khó hiểu của Jeongyeon, Jimin ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: "Tửu lượng của cô ấy không cao, uống nhiều quá sẽ quậy tưng bừng."

Mina cười trêu: "Giờ vật giá đắt đỏ như vậy, lương thì không tăng, không biết cậu ăn như thế bác sĩ Lee có sạt nghiệp không."

Quả nhiên có chút lo âu hiện lên trong mắt Subin. Cô lập tức quay đầu, làm mặt đáng thương hỏi Taemin: "Sẽ bị em ăn cho sạt nghiệp sao?"

Taemin cười xoa khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt to tròn của Subin, an ủi giọng khẳng định: "Không đâu! Em cứ yên tâm ăn."

Nhận được câu trả lời này, Subin vui ra mặt. Dohyun khinh bỉ đưa tay chọc chọc người cô, "Sao cậu lại ăn khỏe như thế chứ? Không nỡ bỏ ra năm trăm tệ mua quần áo, ăn một bữa hải sản hết mấy nghìn tệ lại sung sướng thiếu nỗi muốn bay lên."

Subin không phục, phản bác: "Nói gì vậy? Mình không phải cô gái ngày trước tiêu năm trăm tệ cũng phải cân nhắc thật lâu nữa đâu! Cuối tháng rồi, giờ có tiêu năm tệ cũng phải nghĩ thật kỹ."

Sau khi phản đòn, Subin không dám chiến đấu thêm, vội đến bên Mina nhờ che chở. Mina xoa khuôn mặt nõn nà bầu bĩnh của cô ấy, "Chẳng trách lần nào cậu tới gặp mình cũng có người hỏi cậu có phải thực tập sinh mới đến không. Trông chẳng khác mấy so với lúc còn đi học."

"Tuy mặt mình trông rất trẻ, nhưng chỗ trẻ nhất trên người mình phải là bụng mới đúng! Mỗi lần ăn uống xong người khác đều hỏi có phải mình bầu hai tháng rồi không!" Subin kéo tay Mina, "Nào Mina, cậu sờ xem mấy tháng rồi?" 

Mọi người lại cười ầm lên. Jeongyeon cũng cười, chợt thấy thật ấm áp.

Cô mới đến thành phố này không lâu, chẳng có mấy bạn bè. Dù cũng có nhiều cơ hội hẹn nhau ăn uống, nhung hầu hết đều là đi cùng đồng nghiệp hoặc khách hàng. Bầu không khí không tính là ngột ngạt, nhưng suy cho cùng không được thoải mái dễ chịu như hôm nay.

Ánh mắt cô lướt qua Jungkook đang ồn ào vui vẻ ngoài phòng khách, bỗng thấy hâm mộ cậu. Hẳn là mấy năm nay cậu đã tham gia rất nhiều những buổi tụ tập thế này.

Jimin đứng dậy thu dọn bát đũa, tiện thể nghiêng người thì thầm vào tai cô: "Đón Giáng sinh thế này cũng được đấy chứ? Tốt hơn ở lì trong nhà gọi đồ bên ngoài nhiều đúng không?"

Jeongyeon ngẩng lên nhìn, làm sao anh biết cô có dự định như vậy?

Trong mắt người khác, suốt buổi tối hai người đã liếc mắt đưa tình rất nhiều lần, cứ chốc lát lại dính lấy nhau thì thầm đầy mập mờ. Cả hai không công khai quan hệ, nhưng người tinh ý vừa nhìn đã hiểu ngay.

Thành phần độc thân là Dohyun đi đầu đập bàn tức giận, "Anh Park, đừng có thể hiện tình cảm trước mặt mọi người. Ở kia còn có học trò của anh, họ còn nhỏ, chú ý hình tượng thầy giáo của anh chút đi. Dù không nghĩ đến họ..."

Dohyun ngừng lại một chút rồi chọc bụng Subin, "Không nghĩ đến họ thì anh cũng phải nghĩ cho cái bụng bầu hai tháng này chứ! Thai giáo như thế là không được!"

Subin muốn phản công, Dohyun vội tránh đi, chạy ra phòng khách.

Đám người tiếp nối Dohyun trêu chọc hai người. Jimin thản nhiên hưởng thụ, còn Jeongyeon vờ bình tĩnh lạnh nhạt, nghe được một lát thì đi vào bếp rửa bát. Jimin cũng nhanh chân trở vào bếp, rửa rồi gọt hoa quả, chuẩn bị đĩa tráng miệng.

Jeongyeon vừa bị anh "xử" trước mặt mọi người, dù ăn khá ngon nhưng suy cho cùng vẫn phải kìm nén lửa giận trong lòng. Khi nãy có nhiều người cô không tiện bùng phát, giờ chỉ còn hai người, dù Jimin đùa ra sao cô cũng không có phản ứng.

Lúc Jimin bê đĩa hoa quả chuẩn bị ra ngoài lại liếc nhìn cô. Bị phớt lờ lâu như vậy, trên mặt anh vẫn lộ vẻ vui tươi khác lạ, "Xem ra vẫn chưa chịu phục."

Jeongyeon tự biết mình không có cửa so bì độ mặt dày với Jimin. Nghe vậy, cô run người, ánh mắt lóe lên, đứng chặn trước mặt Jimin, nở nụ cười gượng gạo, "Em phục rồi, thật đấy."

Đôi mày đẹp của Jimin lập tức nhướng lên, hơi hạ tầm mắt nhìn cô.

Anh từng trông thấy dáng vẻ đầy khí thế của cô khi lên tòa. Cô mặc trang phục nghiêm chỉnh, ánh mắt lạnh lùng, nét mặt oai phong, mang theo cảm giác buốt giá. Khi nãy lúc ăn cơm, trước những người không thân quen, cô lịch sự như xa cách, trước cậu em họ ruột thịt Jungkook lại thấp thoáng vẻ tinh nghịch đáng yêu của con gái. Bình thường biểu cảm trên mặt cô rất nhạt, nhưng mỗi lần cười, cả người đều sinh động hơn hẳn. Cũng giống như lúc này, dù bị anh dọa dẫm, nhưng trong mày mắt cong cong của cô vẫn pha chút mềm mại dịu dàng.

Anh cứ điềm đạm nhìn cô, cũng không nói chuyện, trong phòng bếp yên ắng dần dâng lên cảm giác mập mờ. Jeongyeon bị anh nhìn đến mất tự nhiên, chậm chạp di chuyển nhường đường, chỉ đĩa hoa quả trên tay anh, hắng giọng phá vỡ sự ngượng ngập: "Mau mang ra đi."

Nhóm người ở ngoài đang đùa giỡn vui vẻ. Mấy người đàn ông tựa vào ban công hút thuốc, chơi với Hyunkie, những người khác ngồi ở sofa và trên thảm trò chuyện, không hề biết về bầu không khí tình cảm trong bếp.

Donghwan làm việc ở khoa Chỉnh hình nhiều năm, nhìn lướt qua là biết được mặt một người có chỉnh sửa hay không. Đám học trò trẻ tuổi thấy thú vị, lần lượt chỉ vào ảnh các ngôi sao trong điện thoại hỏi xem họ đã động dao kéo ở chỗ nào.

Donghwan kiên nhẫn trả lời. Cả nhóm càng lúc càng ồn ào, khiến những người khác cũng vây vào xem.

Một người nghe xong thấy chán, tỏ vẻ thất vọng, "Hóa ra đều động dao kéo rồi. Chán chết."

Có người trêu cậu ta, "Ôi chao, hóa ra cậu chỉ yêu khuôn mặt của thần tượng thôi à?"

"Thần tượng của tôi trông thế nào tôi cũng thích, nhưng tôi không chấp nhận được việc cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ!"

Donghwan cười, "Thực ra chỉ chỉnh sửa một chút thôi, vốn đã đẹp sẵn rồi. Đừng để ý quá. Thực ra trong chuyện thẩm mỹ này, chỉnh sửa ít thì thay đổi tình cảm, chỉnh sửa nhiều thì tổn hại cơ thể. Vẫn thường xuyên có các cô gái cầm ảnh chụp đến chỗ tôi bảo, bác sĩ Oh, tôi thích có đôi mắt hoặc cái mũi giống cô ấy. Thật ra trên mặt có nhiều bộ phận như vậy, quan trọng là phải cân đối hài hòa, nhiều người chỉnh sửa xong mới thấy không hợp với bản thân. Đợi mấy cậu đến tuổi của tôi, nhìn thấy nhiều gương mặt rồi thì sẽ không để ý nhiều đến mặt mũi nữa."

Mọi người cảm thấy có lý, gật gù rồi lại hỏi: "Thầy Oh, trên mạng thường xuyên nói ngôi sao nào đó là mỹ nhân ngàn năm có một, rồi thì khuôn mặt tỉ lệ vàng gì gì đó, những điều ấy có phải thật không? Khuôn mặt đẹp nhất thầy từng gặp trông thế nào ạ?"

Donghwan ngẫm nghĩ, "Từ "đẹp" này vốn mang theo tình cảm cá nhân, là quan điểm thẩm mỹ riêng của mỗi người. Đối với cá nhân tôi thì tôi thiên về kiểu người có khí chất."

Nói xong, anh nhìn về phía Jungkook, "Nói về chị họ cậu đi. Chị họ cậu có khí thế mạnh mẽ mà hiếm người con gái nào có được, thấp thoáng cảm giác lấn át, nhưng những chi tiết biểu cảm nhỏ trên mặt cô ấy lại rất xinh đẹp, quyến rũ. Vốn là hai cảm giác rất mâu thuẫn, tuy nhiên đặt trên người cô ấy lại không hề xung đột. Ánh mắt cô ấy nhìn cậu rất có nét riêng, cử chỉ hành động vừa phóng khoáng vừa mềm mại, nhan sắc và khí chất hòa hợp với nhau càng tăng thêm sức hấp dẫn. Có lẽ chị họ cậu cũng biết khuôn mặt mình quá xinh đẹp, không hợp với nghề luật sư lắm, nên cậu có thể thấy kiểu trang điểm của cô ấy rõ là đang cố che đi bọng mắt trẻ trung tự nhiên, nhưng càng che lại càng lộ, không những không che được mà còn mang đến vẻ gợi cảm đầy cấm kỵ."

Jungkook nghệt ra, "Thầy đang nói ai thế? Chị họ em ấy ạ?"

Cậu hơi khựng lại rồi nhìn về phía bếp, hạ giọng: "Nói thật nhé, đừng nói là gợi cảm, em thấy chị họ em dường như còn bị lãnh cảm ấy. Thầy nhìn chị ấy mà xem, chuyện gì cũng hờ hững, tan làm xong thì rất ít nói, quần áo mặc cũng cực kỳ đơn giản, mà toàn là tông màu lạnh. Mọi người chưa thấy chị ấy lúc làm việc thôi, mặt gần như không có biểu cảm gì, ánh mắt thì không hẳn là lạnh, nhưng chẳng có lấy một chút dịu dàng nào của phái nữ. Ai cũng nói chị ấy là người phụ nữ cá tính, mạnh mẽ, nhưng em thấy chị ấy có giống phụ nữ đâu?"

"Chậc, đúng là trẻ con, chẳng hiểu gì về phái nữ." Donghwan lắc đầu không đồng tình, "Cậu cho rằng mông to ngực lớn mới là gợi cảm à? Nông cạn! Một nụ cười duyên tất nhiên là đầy quyến rũ, nhưng cậu không cảm thấy đằng sau vẻ kiềm chế khiêm tốn là cảm giác mời gọi đầy kích thích sao? Lớp trẻ các cậu có từ gì ấy nhỉ? Trong Đạo đức kinh của Lão Tử từng đề cập đến một quan niệm mỹ học thuộc lý luận văn học cổ đại, đó là âm nhạc càng nhẹ nhàng tĩnh tại càng hay, hình ảnh càng mờ ảo thấp thoáng càng diễm lệ. Tương tự như thế, người càng đơn giản, dứt khoát thì càng xinh đẹp. Chính là chỉ kiểu người như chị họ cậu đấy. Có thời gian thì đọc nhiều sách vào, xưa nay dù ở đất nước nào, hoàng thất quý tộc lựa chọn nửa kia hầu hết đều chọn mẫu người như chị họ cậu, bình thản hờ hững ngồi vững chính cung, ung dung tự tại đánh bại mọi người, rất có phong thái của chính thất."

Jungkook nghe xong cau mày, "Không làm chính thất đâu, chính thất toàn là được sắp đặt thôi, tiểu thiếp mới được yêu chiều nhất."

Donghwan cạn lời.

Jungkook nhìn anh ta suy đoán, "Bác sĩ Oh, có phải thầy thích chị họ em rồi không? Thầy đừng thích chị họ em. Mặc dù trông thầy còn khá trẻ, nhưng hai người cách nhau nhiều tuổi lắm, hai bác em sẽ không đồng ý đâu."

Nhóm thanh niên cười ầm lên. Donghwan nhìn họ bất lực, khôn khéo chuyển chủ đề: "Nếu chỉ nhìn mặt thì tôi từng gặp một người có ngũ quan đẹp đến độ không thể bắt bẻ đấy."

Nhóm người hứng thú, "Ai vậy?"

Donghwan chỉ vào bếp, "Thầy Park của các cô cậu."

"Thầy Park?"

"Ừ, gương mặt đó đúng là hoàn hảo. Tôi biết cậu ta từ khi cậu ta còn nhỏ, càng lớn càng đẹp ra. Phải gọi là hiếm ai có cả da và cấu trúc xương mặt đều đẹp như vậy, thế nên mới gọi là "mỹ nhân đao". Người đẹp chia làm hai loại, một loại ngũ quan đường nét không quá xuất sắc, nhưng khi ở trên cùng một khuôn mặt thì đẹp bất ngờ. Còn một loại là ngũ quan hoàn hảo, đặt chung với nhau lại càng xuất sắc. Trong mỹ học, có một tiêu chuẩn đối với các bộ phận trên gương mặt gọi là tỷ lệ vàng. Tôi từng quan sát kỹ khuôn mặt của cậu ta rồi, có bảo tôi xuống tay tôi cũng không làm được. Trong đó xương lông mày là đẹp nhất. Tục ngữ có nói, nữ nhìn mắt nam xem mũi, có rất nhiều người nhìn thẳng mặt thì rất đẹp, nhưng nhìn góc nghiêng lại lộ ra khuyết điểm. Lát nữa các cô cậu hãy nhìn góc nghiêng khuôn mặt của cậu ta, thật chú ý vào mũi và miệng. Thứ gọi là "góc nghiêng chết người" chính là nói cậu ta đấy."

Có cô gái bật cười, "Thầy Oh, hóa ra không phải thầy thích chị Yoo, mà thích thầy Park đúng không?"

"Ặc..." Donghwan càng lúc càng không biết nói sao, "Cái đám hủ nữ các cô... Nói thật nhé, thầy Park của các cô trông rất sạch sẽ lương thiện, nho nhã cuốn hút, rất có chất riêng. Chẳng có mấy người đàn ông ở độ tuổi cậu ta có được cái chất ấy, thích thì mau theo đuổi đi. Nhưng..."

Anh ta hơi ngừng lại, "Mấy cô cậu còn trẻ, tốt nhất hãy chuẩn bị tâm lý trước, tuyệt đối đừng để khuôn mặt cậu ta mê hoặc. Bình thường cậu ta lúc nào cũng tỏ ra dịu dàng điềm đạm, lúc cười trông rất ấm áp, nhưng cậu ta không phải người vô hại đâu. Không tin thì hỏi đàn chị của các cô cậu đi."

Người được gọi tên là Mina, Subin và Dohyun. Cả ba phối hợp ăn ý, chỉ cười mà không nói.

Biệt danh "khẩu Phật tâm xà" của Jimin hồi đi học chính là do Mina đặt, Subin và Dohyun trông thấy nhiều cũng biết rõ. Học trò của Jimin thì đã được trải nghiệm sâu sắc, lại càng hiểu, gật đầu lia lịa tán thành.

Donghwan cười nói tiếp: "Trước kia thầy Park của các cô cậu có một biệt danh là Đại Ma Vương. Lúc ngồi khám bệnh thì chuyện trò vui vẻ, trên bàn phẫu thuật thì tung hoành càn quét. Còn có một tính cách được che giấu rất kỹ, lực sát thương mạnh, có thể nói là tàn bạo. Năm xưa khi còn ở nước ngoài, rất nhiều sinh viên Âu Mỹ coi thường du học sinh Hàn Quốc, còn nói Đông y không tốt, hàng năm cứ đến lúc thi sát hạch sẽ bị thầy Park của các cô cậu lần lượt xử lý hết, rõ là đàn áp bằng năng khiếu và thực lực mà. Đôi tay của cậu ta lúc cầm dao phẫu thuật chính là người và dao hợp nhất, mỗi tội quá độc miệng. Tôi nhớ trước kia có một giáo sư người Mỹ rất hứng thú với Đông y, biết cậu ta từng học Đông y thì vô cùng phấn khởi, bảo cậu ta ở lại Mỹ. Nhưng không biết cậu ta nói gì với vị giáo sư đó mà ông ấy không tìm gặp cậu ta nữa, về sau còn bỏ nghiên cứu Đông y luôn."

Vừa dứt lời thì Jimin bê hoa quả từ phòng bếp ra. Thấy một đám sinh viên quây quanh Donghwan nghe anh ta khua môi múa mép, anh cười, "Nghe thầy Oh giảng cho kỹ vào. Trước kia khi nghiên cứu mỹ học, học một tiết của anh ta đắt lắm đấy."

Mọi người kinh ngạc.

"Ơ, thầy Oh không học y ạ?"

Donghwan mỉm cười, "Chuyển nghề bác sĩ giữa chừng. Trước kia tôi ở Học viện Mỹ thuật."

"Thế mà cũng được? Vậy thầy Oh năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Cậu thấy tôi trông giống bao nhiêu tuổi?"

"Ba mươi... hai?"

Donghwan sờ mặt, tỏ vẻ hoang mang, "Dù nghe cậu nói vậy rất vui, nhưng sự thật là khi bỏ nghệ thuật để học y tôi đã ba mươi ba tuổi rồi."

Jungkook kích động muốn sờ mặt anh ta, "Bác sĩ Oh, có phải thầy lén tiêm HA[7] lên mặt không?"

[7] HA: Hyaluronic Acid, một phân tử dạng gel có khả năng giữ nước rất tốt với chức năng làm chất đệm và lấp đầy khoảng trống giữa những tế bào, là một chất giúp dưỡng ẩm và chống lão hóa hữu hiệu.

Donghwan lập tức làm một biểu cảm kiêu ngạo đáng yêu hoàn toàn không họp với lứa tuổi, "Tôi tiêm thứ đó làm gì? Tôi đẹp bẩm sinh nhé."

Sau khi nghe Donghwan nói một loạt lời cao siêu, đám thanh niên tản ra một bên chơi bài. Jungkook vẫn canh cánh một chuyện nên không chơi mà nhích lại gần Donghwan, "Chị họ em cả ngoại hình và khí chất đều không có vấn đề gì, vậy theo thầy tại sao chị ấy lại không lấy được chồng?"

Donghwan nhìn vẻ mặt lấn cấn của cậu, hỏi: "Chị họ cậu trông có vẻ cũng đâu lớn tuổi, sao cậu cứ lo cô ấy không lấy được chồng thế?" 

Jungkook gãi đầu, tỏ vẻ khổ tâm.

Donghwan chợt liếc Jimin. Jimin nhìn lại, muốn xem anh ta định khua môi múa mép thế nào. Donghwan cười, bắt đầu "khai sáng" cho Jungkook, "Lời các cụ nhiều khi chí lý lắm. Ví dụ như môn đăng hộ đối chẳng hạn. Giờ tư tưởng dòng dõi không mạnh như ngày xưa nữa, vì vậy chỉ xét riêng người nam và người nữ thì đôi bên phải ngang tầm nhau. Thực ra, vấn đề này cũng tương đương với chuyện môn đăng hộ đối ngày xưa thôi. Chị họ cậu lăn lộn trong nghề nhiều năm, tài trí nền nã, chín chắn phóng khoáng, lại có chút lạnh lùng quật cường, người thường không dám theo đuổi, thế nên mới chưa có đối tượng. Cũng giống thầy Oh tôi đây, xuất sắc quá nên chẳng ai dám nhúng chàm."

Jungkook cau mày, tức đến đỏ mặt, "Không phải, chị họ em thật ra là một người rất dịu dàng, chẳng qua do tính chất công việc nên thỉnh thoảng khí thế mới hơi mạnh thôi. Chị ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ chứ không phải nữ vương! Giờ chẳng có mấy luật sư tố tụng hình sự là nữ, mọi người chưa được chứng kiến khí thế của chị ấy lúc ở tòa án đâu. Sao lại không có ai theo đuổi chị ấy chứ... Hồi đi học chị ấy được nhiều con gái theo đuổi lắm!"

Giọng cậu càng nói càng lớn, người đang chơi bài nghe thấy cũng phải cười phá lên.

Có người trêu cậu: "Kook ạ, cậu đừng nói thì hơn, chứ cậu nói vậy, nghe ra thì khí chất lãnh đạm kia của chị cậu đúng là hơi có khuynh hướng "ấy ấy" đấy. Cậu thấy chị ấy và bác sĩ Kim có xứng đôi không?"

"Không phải, người bị "đổ" trước chị họ tôi toàn các cô gái dịu dàng yểu điệu thôi nhé!"

Jungkook nói xong mới thấy hớ, gạt phăng đi, "Im ngay! Chị tôi thích đàn ông!"

Donghwan thấy Jimin thay đổi nét mặt liền thêm dầu vào lửa, "Luật sư Yoo đúng là một người đặc biệt. Nhưng phụ nữ mạnh mẽ quá sẽ không tốt. Bác sĩ Park thấy có đúng không?"

Jimin trả lời không kiêng nể: "Đàn ông vô dụng mới nói thế."

Mọi người cũng không nể mặt Donghwan, cười ầm lên. Mấy cô gái đồng loạt cổ vũ Jimin, "Nói hay lắm!"

Donghwan đột nhiên nở nụ cười ẩn ý, "Tôi không chỉ nghiên cứu mỹ học mà còn nghiên cứu nhân tướng học nữa. Tôi biết xem tướng đấy."

Jungkook lập tức hứng thú, "Thầy biết xem tướng thật ạ? Vậy thầy mau xem cho chị họ em xem bao giờ chị ấy có thể lấy chồng?"

Donghwan ung dung trả lời: "Sắp rồi."

Jungkook nghi hoặc, "Xem được thật sao?"

Donghwan cười tính quái, "Tôi còn có thể xem được anh rể tương lai của cậu họ gì."

Jungkook gãi đầu, "Họ gì?"

Donghwan thoáng liếc sang Jimin, mỉm cười mà không nói, biểu cảm trên mặt càng lúc càng kỳ quái.

Jimin vẫn điềm đạm, cười cười, "Oh đại tiên không chỉ biết xem tướng mà còn biết đọc tâm."

Jungkook sực nhớ ra điều gì, hăng hái xông đến, "Bác sĩ Oh, nghe nói thầy có một người em họ là cơ trưởng. Anh ấy có bạn gái chưa? Giới thiệu cho chị họ em được không?"

Donghwan ngẫm nghĩ, "Ý cậu là Oh Sehun hả? Cậu ta với sếp cậu quen nhau đấy, hỏi sếp cậu đi."

Jungkook quay đầu xông tới một chỗ khác, "Sếp, có được không?"

"Có lẽ không được đâu, Oh Sehun quá hiền lành trong sáng." Jimin lắc đầu tiếc nuối.

Jungkook lẩm bẩm bất mãn: "Hiền lành trong sáng thì sao? Chị họ em cũng đâu phải người chua ngoa đanh đá... Mọi người đừng để ngoại hình của chị em hù dọa, thực ra trong đời sống chị ấy ngốc lắm. Trên tòa án chị ấy có thể cãi nhau với người khác, cũng có thể bình tĩnh càn quét ngược xuôi, nhưng về mặt sinh hoạt đời thường chị ấy lại thường xuyên làm bộ mặt ngốc nghếch đáng yêu hỏi người khác kiểu: Rốt cuộc một chút là bao nhiêu? Một muỗng là cái muỗng to cỡ nào? Một lượng vừa phải là chừng nào? Nấu bao nhiêu phút mới ăn được? Rốt cuộc cho bao nhiêu bột giặt thì vừa... Mọi người có thấy vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu không?"

Jimin cẩn thận suy nghĩ, mặc dù cảm thấy Jeongyeon chẳng liên quan gì đến cụm từ "ngốc nghếch đáng yêu" này, nhưng vẫn nể mặt gật đầu, "Ngốc."

Jungkook cứng người, không thèm để tâm đến anh nữa, quay sang dính lấy Donghwan, "Thầy Oh, vậy thầy có biết ai còn độc thân mà điều kiện tương đương với chị em không?"

Donghwan quyết định gợi ý cho Jungkook, "Cậu việc gì phải bỏ gần tìm xa, ngay trước mặt có một người đây thôi? Giới thiệu thầy giáo cho chị họ không được à?"

Jungkook ủ rũ nhìn Jimin, "Em nghĩ đến rồi, nhưng thầy Park nói thầy ấy có người mình thích rồi."

Donghwan thoáng nhìn đã nhận ra Jimin đối xử với Jeongyeon không bình thường, giờ nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn anh.

Jimin đưa chân đá đá Jungkook, "Đừng quậy nữa, lát nữa chị họ cậu biết lại giận. Sang kia chơi với họ đi."

Jungkook ỉu xìu bỏ đi, nhưng chưa được vài phút đã nghe thấy tiếng hét hào hứng của cậu: "Song vương! Ha ha, tôi thắng nhé!"

Donghwan thở dài. Đã không nhạy bén lại còn quá mức ngây thơ vô tư, chẳng trách chị không thương, thầy không yêu.

Khi chỉ còn lại Jimin, Donghwan mới nhỏ giọng hỏi: "Lúc nãy Kook nói vậy là sao?"

Jimin đổi tư thế ngồi, tỏ vẻ thư thái biếng nhác, hờ hững trả lời: "Hồi trước lúc Jungkook muốn giới thiệu chị họ cho tôi, tôi không biết chị họ cậu ta là Jeongyeon. Về sau biết rồi thì lười giải thích."

"Khoan đã, vậy là thế nào? Chẳng lẽ không phải vì Jeongyeon là chị họ Jungkook nên cậu mới quen cô ấy sao? Hai người biết nhau từ trước à?" Donghwan vuốt cằm, nhìn Jimin suy tư, "Thú vị đấy."

Jimin thoải mái để anh nhìn. Một lúc lâu sau, Donghwan mới khẽ cười nói tiếp: "Phải rồi, tên nhóc kia hiền lành trong sáng quá, không phải đối thủ của cậu."

Jimin day ấn đường. May mà Donghwan không biết chuyện của Kibum, nếu không chẳng biết còn trêu chọc anh đến mức nào nữa.

Jungkook thắng được mấy ván, nhớ đến Jeongyeon, nhìn xung quanh một lượt, bỗng hoảng hốt hỏi: "Sếp, sếp, chị em ở trong bếp ạ?"

Jimin gật đầu, "Ừ."

Jungkook vứt bài bật dậy, "Sao sếp lại để chị em ở trong bếp một mình chứ?"

Jimin không hiểu: "Sao vậy?"

Jungkook hạ giọng: "Chị họ em là sát thủ nhà bếp đấy!"

Jimin thở phào, "Cô ấy chỉ rửa bát thôi, không đụng đến lửa."

Jungkook nhìn Jimin bằng ánh mắt thương hại, "Sếp, sếp không hiểu chị họ em đâu. Em đề nghị sếp mau vào bếp xem nước rửa bát của sếp thế nào rồi."

Trong ấn tượng của Jimin, Jeongyeon vẫn là người chỉn chu và đáng tin. Anh thật sự không nghĩ cô sẽ có vấn đề gì với nhà bếp, nhưng vẫn đứng lên đi vào. Cho đến khi trông thấy bồn nước đầy bong bóng xà phòng, Jimin mới biết mình đã chủ quan. Nhìn một lượt cũng không thấy chai nước rửa bát đâu, anh hỏi: "Nước rửa bát đâu?"

Jeongyeon đang chiến đấu với đống bát đũa trong chiếc bồn ngập bong bóng, "Vứt đi rồi."

Jimin cạn lời, "Nước rửa bát không phải đồ dùng một lần đâu."

Jeongyeon ngẩng đầu nhìn anh, đuôi tóc còn dính bong bóng, "Em biết, em dùng hết mới vứt."

Jimin mấp máy môi, "Anh vừa mới mua đầu tuần."

Jeongyeon mặc kệ anh, cúi đầu tiếp tục chiến đấu, "Hôm nay phải rửa nhiều đồ mà."

Jimin dường như vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng cô gái trước mắt là một người ngốc nghếch trong sinh hoạt đời thường, khẽ giọng giải thích: "Cũng không đến mức dùng hết một chai đâu."

Jeongyeon bực mình, "Anh mắc bệnh cuồng sạch sẽ phải không? Em đổ nhiều rửa cho sạch. Có một chai nước rửa bát thôi mà? Anh có cần phải thế không? Em sẽ mua cho anh chai mới!"

Jimin sờ mũi, hoàn toàn bó tay, "Đây không phải vấn đề nước rửa bát."

"Không phải vấn đề nước rửa bát?" Jeongyeon cúi đầu nhìn lướt qua, "Được, em sẽ trả cả tiền nước."

Jimin bước đến gần, nhìn Jeongyeon nghiêm túc, "Chắc không phải em không muốn rửa bát nên cố ý đấy chứ?" 

Jeongyeon hết nói nổi. Cô chẳng biết vì sao Jimin cứ quanh quẩn mãi chuyện một chai nước rửa bát, "Cố ý gì? Anh xót nước rửa bát với nước chứ gì? Em đã bảo là em trả tiền."

Jimin nhìn vẻ mặt ngây thơ và bực bội của cô, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, "... Anh xót tay em."

Jeongyeon gật đầu, "Đúng rồi, kem dưỡng da tay đắt hơn nước rửa bát nhiều."

Jimin nhớ lại nhận xét của Jungkook về Jeongyeon khi nãy, rồi lại nhìn cô gái đang mím môi chiến đấu với đống bong bóng trước mặt, bỗng bật cười. Hẳn là anh bị choáng rồi, nếu không sao lại cảm thấy cụm từ "ngốc nghếch đáng yêu" này chính là dùng để nói Jeongyeon nhỉ?

Jeongyeon nghe thấy tiếng cười, quay đầu nhìn anh. Đúng lúc ấy một bong bóng xà phòng bay lên rơi vào lông mi, cô định lau thì lại nhận ra tay mình đang đầy bọt, vừa sững lại, Jimin đã nhân cơ hội lợi dụng.

Jimin rất tự nhiên gạt bong bóng ra giúp Jeongyeon, tay còn vuốt nhẹ trên mắt cô mấy lần mới bỏ ra, "Jeongyeon, anh rất tò mò không biết em làm sao sống được trong mấy năm ở nước ngoài?"

Jeongyeon thấy mình lại bị trêu, khuôn mặt lạnh đi, cố kiềm chế cơn giận, "Liên quan gì đến anh?"

Jimin không để ý, "May mà anh biết nấu ăn."

Jeongyeon vô thức hỏi: "Anh biết nấu ăn thì liên quan gì?

Jimin thản nhiên trả lòi: "Trong nhà có một người biết nấu ăn là được rồi."

Jeongyeon bị trêu suốt buổi tối, tới lúc này cuối cùng cũng nổi nóng. Cô nhìn vòi nước trước mặt, cảm thấy cơn giận trào lên không sao nén được, liền hất cả nước và bọt vào mặt Jimin, sau đó lập tức tránh ra.

Ai ngờ lại bị Jimin kéo tay lại. Giọt nước từ từ chảy qua yết hầu rồi trượt vào trong cổ áo. Ánh mắt Jeongyeon ngưng lại ở yết hầu nhấp nhô của anh rồi ngượng ngùng rời đi, trong lòng liên tục phỉ nhổ bản thân. Hồi hộp cái gì kia chứ?

Jimin dùng lực vừa phải nắm cổ tay cô, bàn tay còn lại hất nước về phía cô trả đũa. Anh nở nụ cười gian đậm tính uy hiếp với Jeongyeon, hệt như một đứa trẻ đùa dai.

Jeongyeon vùng vẫy một lúc nhưng sức hai người quá chênh nhau. Khóe môi cô giật nhẹ, dịu dàng khuyên can: "Bình tĩnh nào, đừng hất nước vào em..."

Dường như trong mắt anh đã nhiễm làn nước trong veo khi nãy. Màu đen trong đôi mắt ấy lấp lánh và nồng nàn, nụ cười như xa xôi như thấp thoáng. Jeongyeon nhìn mãi, bỗng chốc quên mất mình muốn nói gì.

"Ôi, uyên ương nghịch nước à? Lại còn là tắm bong bóng, lãng mạn quá!"

Giọng bông đùa của Donghwan phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Sau đó anh ta nhanh chóng nghiêm giọng giải thích: "Tôi vào lấy nước thôi, hai người cứ tiếp tục." 

Jeongyeon nhân cơ hội thoát khỏi Jimin. Cô rửa tay rồi mau lẹ bước ra khỏi bếp.

Jeongyeon vừa ló đầu ra thì lập tức nghe thấy tiếng gọi của Subin - chiến hữu "cách mạng" vừa kết giao trên bàn ăn: "Jeongyeon, Jeongyeon, tới đây đi, chúng tôi đang chơi bài giương mắt[8]."

[8] Bài giương mắt: Một kiểu chơi bài có lối chơi nhiều bất ngờ và có thể lật ngược thế bài vào phút chót. Tên "bài giương mắt" được lấy cảm hứng từ phản ứng của người chơi khi thấy đối phương đánh bài mà bản thân không thể đánh.

Jeongyeon vội vàng đi đến. Cô vốn không biết chơi, trước mắt vẫn hiện lên khuôn mặt mang đậm nét cười của Jimin nên càng mất tập trung. Đánh được một lát, đến Subin cũng nản, ngập ngừng lên tiếng: "Trông thì rõ ngầu, sao đánh bài còn không bằng cả Loli như tôi thế?"

Mina ngồi cạnh Jeongyeon vừa uống một ngụm nước, nghe vậy thì bị sặc, ngoảnh mặt đi cười.

Jeongyeon cười áy náy, "Xin lỗi, tôi không biết chơi cho lắm, hay là đổi người đi?"

"Mặc kệ cậu ấy." Dohyun vỗ vai Jeongyeon an ủi, sau đó nhìn Subin chê bai, "Loli? Cậu nói ai? Cậu ấy hả? Cậu là Loli chỗ nào? Rõ ràng là La Hán. Ngầu không đấu lại La Hán là chuyện bình thường."

Subin cụt hứng, "Mina, Dohyun lại bắt nạt mình!"

Mina hắng giọng, "Mình chỉ là một người phàm, không lo được chuyện của La Hán. Hay là cậu đi Tây Thiên tìm Phật tổ Như Lai đi?"

Jeongyeon bật cười, không ngờ người dịu dàng nhã nhặn như Mina cũng hài hước đến vậy. Subin hừ giọng, xích lại chỗ Jeongyeon, thân mật khoác vai cô, "Luật sư Yoo, chúng ta có giao tình cơm no! Đừng để bị họ làm hư. Nào, tay tôi đang may mắn, cho cô chỗ của tôi đấy, cô đến mà ngồi, đảm bảo bài sẽ đẹp."

Jeongyeon ngẩn ra, "Giao tình qua loa[9]?"

[9] Giao tình qua loa: Từ "qua loa" đọc đồng âm với từ "cơm no".

Mina giải thích cho cô, "Không phải "qua loa", là "cơm no". "Cơm" trong "ăn cơm" ấy. Cuộc sống của cô ấy chẳng bao giờ thoát khỏi ăn."

Dohyun dè bỉu, "Giao tình cơm no đã là gì? Mình còn nhổ răng khôn cho cô ấy đấy!" Nói xong cũng xích lại gần, gọi đầy thân thiết: "Chị họ, chúng ta có giao tình mất răng."

Jeongyeon bị mấy tiếng "luật sư" và "chị họ" làm cho choáng váng, không biết vì sao bỗng dưng lại có thêm hai cô em giá, luống cuống nhìn Mina.

Mina cười với Jeongyeon, trấn an cô. "Hai người họ lại lên cơn đấy, mặc kệ đi. Chốc nữa là ổn thôi."

"Luật sư Yoo..."

Subin còn muốn nói gì đó, sau khi gọi xong chợt ngừng lại, ngẫm nghĩ một lát, thân mật khoác tay Jeongyeon, "Cứ gọi luật sư Yoo mãi thì hơi khách sáo nhỉ? Nào, để tôi đặt biệt danh cho cô nhé?"

"Jeongyeon... Jeongyeon..." Tam Bảo thì thầm hai tiếng, bỗng quay sang phía Jimin kêu: "Đàn anh thân yêu Jeongyeon với anh xứng đôi thật đấy."

Jungkook vẫn luôn canh cánh việc Jimin đã thích người khác, vội phân rõ giới hạn giữa hai người, chứng minh sự trong sạch của chị họ, "Không xứng, không xứng, tuyệt đối không xứng!"

Vừa dứt lời đã thấy Jimin liếc nhìn cậu nở nụ cười hời hợt, Jungkook lập tức ngậm miệng.

Jimin bật cười trêu: "Có xứng mấy đi nữa cũng không xứng bằng em và Taemin."

Subin cười ngượng ngùng, bỗng nhiên kêu giọng bất chính: "Đàn anh, em thấy anh cần được ăn Thung dung lắm đấy." Nói xong liền đẩy Jeongyeon về phía Jimin. Jeongyeon đang chán nản vì bị trêu, nhất thời không để ý nên bị ngã sang. Jimin dễ dàng đỡ được, còn tiện thể đặt hai tay lên vai cô.

Mọi người đều là dân y học, tất nhiên hiểu được hàm ý trong đó. Tất cả bật cười khoái chí, chỉ có Jeongyeon là đầy nghi hoặc. Cô vừa nghĩ vừa ngẩng lên nhìn Jimin.

Jimin bị trêu chọc mà không phản bác, chỉ mỉm cười ngoảnh sang ghé vào tai cô giải thích: "Thung dung, lợi thận bổ máu, ngọt mà có tính ấm, mặn mà có chất nhuận, bổ dương không khô, bổ âm không ngấy. Trong Bản thảo hối ngôn viết: Đây là thuốc bổ, ấm mà không nóng, bổ mà không hắc, trơn mà không tiết, có tên là thung dung."

Jeongyeon càng nhìn nụ cười của anh càng thấy đáng nghi, "Là đàn ông, bị nghi ngờ năng lực ở chuyện kia mà anh còn cười được?"

Đâu ngờ Jimin lại thờ ơ, khẽ giọng trả lời: "Người khác nói sao không quan trọng, em biết anh khỏe là được."

Jeongyeon trở mặt, "Em không biết!"

Vẻ mặt của Jimin rất nghiêm túc, lời nói ra lại chẳng chút đàng hoàng: "Hay là đêm nay thử xem?"

Jeongyeon đơ người, cố kìm nén nhưng mặt vẫn đỏ lên, mà càng lúc càng đỏ. Màu ửng hồng ấy hòa trộn với biểu cảm hờ hững vốn có của cô, trông thế nào cũng thấy đáng yêu, đến Mina còn không thể tự chủ mà nhìn chăm chú.

Giọng của cả hai rất nhỏ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người đang ghé sát vào nhau thầm thì, trông cực kỳ thân mật. Chẳng ai thèm quan tâm họ nói gì.

Subin và Jeongyeon nhanh chóng đổi chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống lần nữa, bàn tay tráo bài của Subin bỗng dưng ngừng lại, mãi sau mới ngẩng đầu lên, "Mình nhớ Yêu Nữ."

Nụ cười trên mặt Mina và Dohyun cứng đờ, rồi tất cả đều im lặng.

Jeongyeon không biết người được gọi là "Yêu Nữ" đó có quan hệ thế nào với nhóm bạn này. Nhìn vẻ cô đơn của họ, cô cũng ngầm hiểu mà im lặng, không hỏi nhiều.

Chưa được hai phút, Subin đã phàn nàn: "Bảo mời ăn hải sản mà chưa mời đã đi biệt tăm! Đợi cậu ta về phải ăn cả lãi mới được."

Lời này vừa thốt ra, Mina và Dohyun lập tức thở dài, đến cả Jeongyeon cũng phải bật cười. Trong suy nghĩ của Subin, có lẽ mọi vấn đề đều có thể quy về chuyện ăn uống.

Cũng may mà câu nói của Subin đã khiến bầu không khí tươi vui trở lại. Cô ấy hớn hở tráo bài, trong lúc đó, Jeongyeon vô tình ngẩng lên, trông thấy Mina như vô tình nhìn lướt về phía ban công, sau khi đối mắt với Yoongi mới rời ánh nhìn đi nơi khác.

Yoongi nhanh chóng dập điếu thuốc, đứng bên ngoài một lúc để mùi thuốc bay đi rồi bước vào, ngồi cạnh Mina cười xem họ đánh bài.

Mina đánh ra mấy quân, nghiêng về phía Yoongi thì thầm gì đó, trên mặt thấp thoáng nét dỗi hờn.

Yoongi cười xoa mặt Mina. Cô đẩy tay anh ra nhưng bị anh ôm lấy, ghé vào tai nói gì đó rồi nhanh chóng nở nụ cười.

Jeongyeon cũng mỉm cười. Có lẽ cô ấy không thích anh hút thuốc. Chỉ một ánh mắt thôi liền biết được đối phương nghĩ gì, quả thật rất ăn ý. Đâu có như cô với Jimin...

"Nhìn gì mà ngơ ngẩn vậy? Đến lượt em đấy."

Một giọng nam quen thuộc bỗng vang lên bên tai. Jimin ngồi chếch ở chỗ dựa lưng của chiếc sofa đơn mà Tùng Dung đang ngồi, nhìn xuống ra hiệu bảo cô đánh bài.

Jeongyeon sực tỉnh, nhìn thoáng bài trong tay, "Không, qua đi."

Subin cùng Dohyun nhìn Yoongi và Mina ở bên trái rồi lại ngoảnh sang nhìn Jeongyeon và Jimin ở bên phải. Sau mấy giây, Subin dứt khoát quay đầu gọi Taemin: "Mau tới giúp em đánh bài!"

Taemin mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện, xích lại gần cô.

Là người độc thân duy nhất, Dohyun lập tức trở mặt, vứt bài trong tay đi, "Chơi bài thôi mà cũng phải khoe tình thương mến thương! Không chơi nữa!"

"Không chơi thì thôi!" Subin bĩu môi, quay sang nhìn Jimin: "Đàn anh, anh chuẩn bị bữa khuya rồi đúng không?"

Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Mới ăn tối được hai tiếng thôi mà...

Thấy ánh mắt mọi người có chút gì đó không đúng, Subin gượng cười sửa lời: "Em chỉ hỏi thôi, em không đói." 

Lần này mọi người đồng loạt gửi cho Taemin ánh nhìn thương hại.

Taemin che mặt cười, kéo Subin đứng dậy, hỏi ý Jimin: "Tôi dẫn cô ấy đi xem trong tủ lạnh có gì không nhé?"

Jimin gật đầu, "Đi đi."

Mina cũng đi theo, "Em đi rửa tay đây."

Yoongi bám sát, "Anh đi với."

Jeongyeon vừa dọn bài vừa nhìn hai người kia rời đi, khẽ nói: "Tình cảm của anh họ với chị dâu anh tốt thật."

Jimin đang đưa hộp bài cho Jeongyeon, nghe thấy cô nói vậy cũng nhìn về phía kia, "Hâm mộ à?"

Jeongyeon ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Jimin hạ giọng: "Vậy lát nữa anh cũng làm cho người khác hâm mộ em nhé?"

Còi báo động trong lòng Jeongyeon kêu inh ỏi. Cô ném cho anh một ánh mắt đầy cảnh giác, "Không cần!"

Bị bắt nạt ngầm suốt một tối, cô biết rõ mình không thể ở lại nơi này quá lâu, liền đứng dậy, "Em còn phải về xử lý mấy thứ. Về trước nhé."

"Xử lý gì?"

"Jungkook." Nói xong, Jeongyeon đưa tay ngoắc Jungkook, "Em họ, chúng ta đi nào."

Jungkook đang ngồi chơi với Hyunkie trên thảm, nghe thấy tiếng gọi của Jeongyeon thì lập tức ôm chặt chú chó, gửi hy vọng cuối cùng vào Jimin, "Thầy Park, em có thể ở lại chơi với Hyunkie một lúc nữa không? Em thích nó lắm."

"Cậu vừa mới quyết định thích nó đấy à?" Jimin vạch trần, "Cậu có thể dẫn nó sang nhà chị họ cậu chơi."

Jungkook mếu máo lên án anh: "Sếp, sếp thấy chết không cứu."

"Ừ, tôi còn có thể thêm dầu vào lửa nữa đấy." Nói xong, anh quay sang hỏi Jeongyeon: "Lúc nãy em trai em bảo rằng em được rất nhiều cô gái theo đuổi, thật vậy sao?"

Vẻ lúng túng hiện lên trong mắt Jeongyeon. Cô giận dữ nhìn Jungkook, ngọn lửa nơi đáy mắt dữ dội đến mức Jimin nhìn cũng phát sợ.

Đây là chuyện Jeongyeon không muốn nhắc đến nhất. Cô không biết rốt cuộc thể chất mình có vấn đề gì mà từ nhỏ đến lớn chẳng có chàng trai nào theo đuổi, nhưng số con gái "cảm nắng" cô thì có thể lập thành một binh đoàn, đúng là ký ức đen tối không muốn nghĩ đến.

Jungkook bị lửa giận của Jeongyeon hù dọa, bất đắc dĩ đứng dậy mặc áo.

Thấy có người sắp về, những người khác cũng nhao nhao đòi về.

Lúc đang tụ tập trước cửa để đi giày, chợt có người kêu lên: "Mau nhìn trên tường kìa!"

Jeongyeon nghe tiếng cũng nhìn theo. Ngoài những tấm hình cũ, trên bức tường ảnh ở chỗ cửa còn có thêm một tấm ảnh mới, đó chính là ảnh lần trước hai người chụp cùng Hyunkie. Chẳng biết vì sao Jimin lại rửa nó ra, còn phối thêm một khung hình hợp tông, treo ở vị trí chếch phía bên phải.

"Ảnh gia đình?"

"Ha ha, Jungkook, cậu nên đổi cách xưng hô đi chứ?"

Jungkook ngây người nhìn tấm ảnh chụp chung kia.

Ngoài Jungkook, còn một người khác cũng phản ứng khác thường.

Choi Shinhye - người tưởng như không hề tồn tại suốt cả buổi tối, run lên khi thấy tấm hình kia. Mỹ nhân đao "chém" mỹ nhân. Cô vẫn luôn cho rằng Park Jimin là một người gian tà, vẻ ôn hòa chỉ là vỏ bọc, thật sự không ngờ anh có thể nhìn một người bằng ánh mắt dịu dàng thiết tha đến thế.

Shinhye cúi đầu yên lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lấy dũng khí ngoảnh sang nhìn Jimin, ngập ngừng, "Mấy quả táo kia..."

Jimin như sực nhớ ra điều gì, vô cùng tự nhiên quay đầu hỏi Jeongyeon đang đi giày: "Đang nghĩ xem sáng mai ăn gì. Hay là ăn bánh táo nhé?"

Jeongyeon hết sức bất ngờ, chưa kịp phản ứng đã có người lên tiếng.

"Bác sĩ Park, sáng mai tôi cũng muốn ăn bánh táo."

Jimin cười, hất cằm về phía Jeongyeon, "Hâm mộ không?"

"Hâm mộ! Hâm mộ!"

"Hâm mộ là được rồi, muốn ăn thì tự đi mà mua "

Nói xong, anh quay lại nhìn Jeongyeon như muốn kể công, "Họ đang hâm mộ em đấy."

Jeongyeon bình tĩnh nhìn Jimin, lòng đã sớm khuất phục. Đây đúng là một thanh niên tốt dám nói dám làm, chẳng qua nếu đối tượng không phải mình thì hay hơn.

Sắc mặt Shinhye hơi khó coi, lặng lẽ xoay người đi ra thang máy. Mới được một đoạn, cô quay lại đợi Jeongyeon, thấy Jeongyeon ra bèn hỏi: "Cô ở đâu? Tôi lái xe, có cần tôi đưa về không?"

Jeongyeon đang bận suy tính chuyện xử lý Jungkook, lơ đãng lắc đầu, "Không cần đâu, tôi ở đây mà."

Biểu cảm trên mặt Shinhye như đông cứng. Lúc này Jeongyeon mới nhớ ra, lúc giới thiệu Shinhye vẫn chưa tới, ý thức được có thể cô ấy sẽ hiểu lầm, liền chỉ vào cửa đối diện giải thích: "Tôi ở nhà bên cạnh."

Lúc này mặt Shinhye mới dãn ra, cười ngượng ngùng, "Vậy tôi đi trước đây."

Jimin cũng nhanh chóng ra cùng, kéo Jeongyeon đi đến cửa thang máy, "Cùng tiễn họ xuống dưới đi."

Jeongyeon suy nghĩ một chút, lịch sự không từ chối.

Khi cửa thang máy mở ra, Jeongyeon chợt nảy ra một ý. Cô hơi chậm lại, đứng trước thang máy kín người, cười lên tiếng: "Chật quá, tôi đi chuyến sau. Mọi người đi trước đi."  

Nhóm người còn chưa kịp phản đối, cửa thang máy đã đóng lại.

Jeongyeon quay lại nhà Jimin, lấy chìa khóa mở cửa lách người đi vào. Cô đứng ở cửa ra vào nhìn lướt qua ảnh chụp trên tường rồi kiễng chân, nhanh tay lấy xuống giấu vào trong áo khoác, nhìn xung quanh, thấy nhân chứng duy nhất là Hyunkie đang nhìn mình chằm chằm thì hung hăng lườm lại, "Không được mách! Nếu không tao sẽ thịt mày!"

Nói xong cô vội lách mình ra ngoài, đi thang máy xuống dưới.

Jimin và Jeongyeon đứng trước tòa nhà cười chào mọi người. Jungkook đau khổ đứng trong gió rét vẫy tay, dùng ánh mắt ai oán liếc nhìn bà chị họ đứng cạnh, chỉ hận không thể rời khỏi nơi này với đám người kia.

Nhóm người đi sau cùng nhìn hai bóng dáng đứng cạnh nhau, nhỏ giọng bàn tán.

"Thấy không?"

"Thấy gì?"

"Bác sĩ Choi thua thê thảm!"

"Bác sĩ Choi không đẹp bằng luật sư Yoo."

"Nông cạn! Choi Shinhye thua ở nhận thức! Nếu cô ấy có nhận thức giống Jeongyeon..."

"Thì bác sĩ Park chính là của cô ấy đúng không?"

"Vớ vẩn! Nếu cô ấy có nhận thức giống Jeongyeon thì sẽ không thích Jimin, giờ cũng không phải buồn!"

"Tôi thấy bác sĩ Choi có buồn gì đâu. Với lại vốn cô ấy với bác sĩ Park cũng chẳng có gì, tại mọi người đồn thổi thôi. Chưa biết chừng là chúng ta nghĩ quá nhiều cũng nên."

"Táo Giáng sinh tặng người ta sắp bị đập nát thành bánh táo rồi, làm sao có thể không buồn? Không thể hiện ra mặt có nghĩa là tâm lý quá vững. Điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ người học y có tố chất tâm lý rất tốt!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro