Cho hỏi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thấy mấy bọn con trai té ngã xuống đất ai nấy đều nhăn mặt, ánh mắt ngạc nhiên mở to, vì họ chưa từng nhìn thấy một Thấu Kì Sa Hạ như vậy bao giờ, sau đó lập tức có một người té ngã.

"Sao thế, cậu có thể đứng dậy được không vậy?" Thấu Kì Sa Hạ mang theo một chút khiêu khích nam sinh đó: "Mau đứng lên đi!"

Nam sinh đương nhiên không cam lòng, Thấu Kì Sa Hạ đặt tay lên người vẫn chưa hoàn toàn đứng dậy được của nam sinh kia dùng sức đẩy ngã, lần này là cô cố tình đẩy ngã cậu ta.

" Nghe đây, những người khác sẽ không bao giờ cho bạn một cơ hội làm lại. Như chúng ta bây giờ vậy, khi lớn lên khi bạn bước vào xã hội những người khác sẽ nói 'đứng lên đi' nhưng trước khi bạn kịp đúng dậy thì họ không ngần ngại mà hủy diệt bạn thậm chí không để lại một chút dấu ấn nào".

Nam sinh trầm tư suy nghĩ...

Không biết người nào vỗ tay một tiếng đầu tiên rồi sau đó cả lớp cho tràng vỗ tay.

Cô đưa tay trước mặt cậu ta nói: "Đứng dậy đi, cậu có thể làm được, đó chỉ là một vài bài tập nhỏ thôi."

Cậu ta nhìn chằm chằm vào đối mắt của Thấu Kì Sa Hạ, rốt cuộc cắn chặt răng, nắm chặt tay cô cậu ta lấy đà để đứng lên: "Thấu Kì Sa Hạ, tôi nhất định đạt điểm tối đa bài kiểm tra cho cô thấy."

"Tốt lắm." Cô nở nụ cười nói: "Nhưng mà, bây giờ là quá sớm để nhắc đến chuyện đó. Chúng ta cần ngồi xuống, tôi sẽ hướng dẫn làm bài một cách đơn giản nhất và dễ phân tích nhất. Được rồi, tôi đã quyết định những ai làm sai ba câu trong bài khảo sát này... tôi sẽ dùng nắm đấm của mình chỉ ra phương pháp thích hợp hơn".

Điều này còn khó hơn việc chạy...

Vì vậy, mỗi buỗi chiều các bạn học sinh đều ngồi trong lớp lặng lẽ tiếp thu những bài dạy của Thấu Kì Sa Hạ. Phương pháp dạy của cô là chỉ phân tích hướng làm chứ không giải thích nhiều gì cho các bạn. Nhưng theo quan điểm của các bạn trong lớp thì phương pháp này rất dễ học thuộc vì những kiến thức này là cơ bản nhất.

Có thể nói chỉ cần một Thấu Kì Sa Hạ thôi thì cả lớp cũng giỏi rồi.

Thật ra, mẹ của Thấu Kì Sa Hạ từng là một giáo viên, bà ấy học rất giỏi nhưng vì không đủ tiền đóng học phí cho các trường đại học mà không vào đại học được nên mất cơ hội làm giáo viên.

Thấu Kì Sa Hạ luôn luôn cho rằng những kiến thức của mẹ không kém gì các vị giáo sư. Vì vậy cô đã cố gắng chăm chỉ nâng cao kiến thức, để không phải như mẹ, bây giờ vẫn hối tiếc không vào đại học. Tất nhiên phương pháp dạy của cô cũng do mẹ truyền lại.

"Chị Đa Hiền, kia không phải là Thấu Kì Sa Hạ sao?" Đa Hiền đi ngang qua lớp An Sơ Hạ rồi đột nhiên bị cô gái bên cạnh kéo lại, nheo mắt nhìn, quả nhiên người đứng trên bục giảng là Thấu Kì Sa Hạ.

"Kỳ lạ, làm sao mà cô ta lại đứng trên bục giảng vậy?" Đa Hiền bước trở lại, đột nhiên nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm ngồi ở một bàn cuối lớp thích thú và không kém phần chú ý nghe An Sơ Hạ giảng bài.

Chớp mắt suy nghĩ, Đa Hiền nói với đám con gái: "Tôi đến phòng vệ sinh, gọi cho Chí Hiếu tới, nói rằng Thấu Kì Sa Hạ đang làm trò gì ở đây, kêu chị ấy tới xem."

"Vâng." Một cô gái đi rất nhanh chạy về phía cầu thang.

Đa Hiền liếc mắt nhìn Thấu Kì Sa Hạ, vì cô ta, mà cô mới bị Chu Tử Du tiểu thư uy hiếp. Thù này, cô sẽ nhớ!

Sải chân về phía hàng lang, hôm nay cô ăn phải cái gì vậy, hình như bị tiêu chảy. Khi bóng dáng của Đa Hiền khuất dần sau hàng lang thì cũng là lúc Thấu Kì Sa Hạ cho mọi người nghỉ ngơi.

Ngồi xổm xuống phòng vệ sinh trong cùng, Đa Hiền đang chơi điện thoại, đột nhiên truyền đến một thanh âm ồn ào. Rất nhiều nữ sinh đến phòng vệ sinh.

Cô định làm cho mấy nữ sinh này im lặng một chút lại bất ngờ nghe thấy tên Thấu Kì Sa Hạ

"Tớ đột nhiên cảm thấy chị Sa Hạ khóa trên không ngốc như vậy. Đề bài khó như vậy mà chị ấy vẫn phân tích ra được... Chậc chậc chậc, bất quá cũng có thế. Chỉ là biến một đống đề bài thành một đề mà thôi." Thanh âm hơi mệt mỏi của nữ sinh truyền vào tai Đa Hiền.

Cô thả điện thoại ra, áp sát tai vào khe cửa cẩn thận nghe bên ngoài nói.

"Đúng vậy! Tớ bây giờ đang rất có lòng tin, cảm thấy ngày mai có thể làm hết được toàn bộ đề!" Một thanh âm hưng phấn khác vang lên.

"Hơn nữa... Tớ còn cảm thấy cuộc thi này của thành phố A, lớp chúng ta có thể lội ngược dòng, bứt phá đoạt hạng nhất!" 

"Điều đó là đương nhiên, hay là cậu đọc lại công thức mới học lại cho tớ nghe một lần đi được không?"

"Có gì khó đâu? Sa Hạ nói, đây là công thức đơn giản nếu không thuộc thì chỉ còn loại não tàn, đầu óc tối dạ, vậy cho nên tớ đã cố gắng nhẩm đi nhẩm lại hơn chục lần, để tớ đọc cậu nghe."

Giọng nói ngày càng xa và nhỏ dần cuối cùng là không còn nghe được nữa. 

Cuộc nói chuyện kia cô nghe tất cả, Đa Hiền rốt cuộc biết được chuyện gì đang xảy ra mấy tuần qua. Họ muốn lội ngược dòng trong kì thi từ vị trí đứng cuối lên đứng đầu thành phố? 

Thật nực cười ngay đến heo nghe xong cũng phải bật cười.

Cô sửa lại quần áo một chút sau đó tính đi ra khỏi phòng vệ sinh thì bắt gặp một người đang đi tìm cô không ai khác chính là Chí Hiếu

"Đa Hiền em nói xem, Thấu Kì Sa Hạ cô ta là đang làm trò quỷ gì? Hai tay khoanh trước ngực, Phác Chí Hiếu bước vào trong nhà vệ sinh sau lưng có vài đứa con gái đi theo tay cầm nước hoa xịt xịt. :vvv

Nhà vệ sinh vốn dĩ đã được quét dọn rất sạch sẽ bây giờ lại tràn ngập mùi nước hoa. 

"Em mới nghe được mọi chuyện, trường mình không phải đang chuẩn bị cho cuộc thi dành cho năm nhất sao? Đó là lần này cả toàn thành phố thi chung xem ai sẽ nhất Tư Đế Lan. Không ngờ Thấu Kì Sa Hạ cô ta muốn lộn ngược dòng muốn đưa lớp lên đứng đầu toàn thành phố, buồn cười đến chết mất".

Nghe xong Phác Chí Hiếu không cười mà thậm chí còn nhíu mày: "Ý em muốn nói là về lớp của bọn họ sao?" 

"Không, không, không." Đa Hiền lắc đầu liên tục: "Đó chỉ là câu chuyện nhỏ, chuyện quan trọng ở đây là An Sơ Hạ đã trở thành giáo viên của lớp đó và đang đứng trên bục giảng giảng bài cho bọn lớp đó".

"Cô ta? Giảng bài sao?" Phác Chí Hiếu nở một nụ cười khinh miệt: "Không được rồi, chị phải đem chuyện cười này nói cho Trịnh Nghiên nghe, chị muốn biết phản ứng của chị ấy ra sao."

Nói xong Phác Chí Hiếu lập tức rời đi.

Đa Hiền bất đắc dĩ nhún vai, vừa nghĩ đến chuyện bọn họ muốn đứng đầu thành phố lại không nhịn được, ôm bụng cười phá lên sau đó lại nghĩ đến việc sau này có lí do mà cười đểu bọn chúng.

"Trịnh Nghiên!" Phác Chí Hiếu chạy đến lớp A năm hai, Du Trịnh Nghiên đang ở trong lớp, ung dung đuổi Chu Tử Du ra ngoài.

"Chuyện gì?" Du Trịnh Nghiên vừa nãy đang lúc xem tạp chí xe mới nhất, nghe gọi như vậy không khỏi có chút giật mình và mất hứng. Lập tức vứt cuốn tạp chí lên bàn hỏi Phác Chí Hiếu, tốt nhất là chuyện gì hay nếu không thì...

"Vừa nãy, em mới nghe một chuyện rất buồn cười. Anh biết lớp A năm nhất không? Chính là lớp của Thấu Kì Sa Hạ."

Vừa nhắc đến bốn chữ Thấu Kì Sa Hạ, Chu Tử Du và Bình Tỉnh Đào lập tức vểnh lỗ tai lên mà nghe.

oOo

Aiza có nên cho bảy làm nhân vật phản diện tiếp hay là tớ đổi người khác :-[? Cảm thấy tội lỗi vỡi ◑▂◐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro