Du Trịnh Nghiên nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ayah 😕 cho êm xin đổi vai 1 chút nha!
Danh Tĩnh Nam đổi thành vai Phác Chí Hiệu nha! Còn Phác Chí Hiệu Thành Danh Tỉnh Nam nha 😕 tại vì êm cảm thấy 7 shipper nên vào vai phản diện cho nó mới 😆 Còn thím cụt thím ấy cứ vào vai hung dữ hoặc lạnh lùng hoài nên tại hạ xin đổi gió xíu ha! Pls pls pls

>>>>>>>>>>>>>>><<<<<<<<<<<

Nghe Đa Hiền nói vậy, Bình Tỉnh Đào liền trở nên vui vẻ, vỗ vai cô nói: "Có tương lai a! Cái này cô cũng biết sao?"

Chu Tử Du bất đắc dĩ lắc đầu: "Tỉnh Đào, cậu còn không mau hỏi việc chính đi? Không thấy sắc mặt Trịnh Nghiên hắn ta đang không tốt sao?"

Bình Tỉnh Đào lúc này mới ngừng cười, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Đa Hiền: "Cô có nhìn thấy Thấu Kì Sa Hạ không? Trịnh Nghiên đang đi tìm cô ấy đó, nãy giờ chúng tôi đi tìm đều không thấy."

Đa Hiền hoảng sợ trừng to mắt, trong lòng nghĩ: thôi xong rồi, xong rồi, xong rồi... Sớm biết vậy cô đã không đi lấy dù a! Bắt người khác đi a!

Nhìn biểu tình của Đa Hiền, Bình Tỉnh Đào không nhịn được nở nụ cười, lên tiếng: "Sao cô lại bày ra bộ dạng như gặp ma thế? Hỏi cô đó, ngay cả bóng dáng Thấu Kì Sa Hạ đều không thấy."

Đa Hiền biết, nếu bây giờ nói chọ họ biết Thấu Kì Sa Hạ bị cô và Phác Chí Hiệu đổ tội để bị phạt chạy, cô chết chắc... Không được! Vì vậy quyết định giấu bọn họ, bày ra bộ dáng tươi cười, chớp mắt, giả vờ như đang nhớ lại mình có gặp Thấu Kì Sa Hạ không.

"A! Đúng rồi!" Đa Hiền vỗ đầu: "Cô ấy đang ở căn tin không phải sao? Mọi người đã qua căn tin tìm cô ấy chưa?"

Chu Tử Du nhăn mặt nói: " Đúng rồi nhỉ, Tỉnh Đào, Trịnh Nghiên! chúng ta còn chưa tìm ở căn tin."

Bọn họ nhìn nhau, bước qua mấy cái dù đi xuống cầu thang. Đa Hiền lúc này mới hoàn hồn nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ lồng ngực mình. 'Haiz, làm hú hồn chim én' - Dubu pov

Du Trịnh Nghỉen bước vài bước lại quay đầu lại, Đa Hiền lập tức giả bộ bình thường.

"Cô đem nhiều dù như vậy đi đâu?" Hắn dò xét hỏi, cảm thấy Đa Hiền hôm nay có chút lạ. Nhưng rốt cuộc hắn nghĩ không ra.

"Đến sân thể dục!" Cô buột miệng nói, vừa nói ra khỏi miệng liền lập tức muốn cắn lưỡi, chỉ có thể lắc đầu liên tục nói: "Không phải là đến sân thể dục, là đến... thư viện! Đúng rồi, thư viện."

Nghe cô nói vậy, Du Trịnh Nghiên "Ừ" một tiếng, quay người đuổi theo đám Chu Tử Du

'Cái gì zậy chời? Đi dum đi chời! Để bố yên' - Đa Hiền Pov

Nhìn đám người của Du Trịnh Nghiên đi hết Đa Hiền liền ngồi xuống bậc thang. Nhìn dù bị rơi trên bậc thang, cô nặng nề hít một hơi, khóc không ra nước mắt nói: "Tôi đã làm gì sai a! Làm sao lại gặp phải bọn họ?"

Túi áo đồng phục đột nhiên rung lên, cô lấy điện thoại trong túi áo ra, ấn nút nghe: "Alo?"

"Đa Hiền chết tiệt! Con mẹ nó đi lấy dù có cần lâu như vậy không? Cả thế kỷ rồi mà vẫn chưa mang dù tới! Đang hưởng ứng tinh thần của ốc sên sao?"

Nghe thanh âm đầy tức giận của Phác Chí Hiệu, Đa Hiền rốt cục cũng giữ vững tinh thần. Phác Chí Hiệu còn không sợ, cô sợ cái gì? Trời có sập xuống không phải còn có cô ta chống đỡ sao?

"Không phải, vừa rồi em gặp chuyện ngoài ý muốn, bây giờ lập tức đến, mọi người chờ chút a." Không nói thêm gì, Hoàn Tử liền cúp điện thoại, cô không nghĩ sẽ nói cho Phác Chí Hiệu biết chuyện mình gặp Du Trịnh Nghiên.

Nếu không ai là người sẽ bị nghe mắng?

Rất nhanh đem toàn bộ dù dưới đất chạy xuống bậc thang, hướng sân thể dục chạy tới.

Mấy phút sau, sân thể dục xuất hiện một tình cảnh buồn cười. Một bên là một đám đầu đầy mồ hôi dọc theo sân thể dục chạy, một bên là một đám vừa cầm dù vừa chạy, không biết người khác nhìn thấy sẽ tưởi rằng có chuyện gì.

"Không thể ngồi nhìn bọn họ giúp cô ta chạy được." Phác Chí Hiêun nhấc chân hướng bọn họ chạy tới, Đa Hiền cùng một đám người cũng chạy qua.

-----------------
Hí hí giờ này đăng lên chắc ít người xem hok ta? Thui kệ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro