Đừng... câu xin chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trịnh Nghiên, em đến rồi." Phác Chí Hiệu mỉm cười đứng trước mặt Du Trịnh Nghiên đắc ý tiếp tục nói: "Về nhà thay quần áo nên có hơi trễ một chút. Tìm em có chuyện gì sao?"

Bình Tỉnh Đào cũng rất muốn hỏi vấn đề này, Trịnh Nghiên rốt cuộc kêu Phác Chí Hiệu tới làm gì.

"Khoan hãy hỏi chuyện này, tôi dẫn cô đi xem kịch hay." Dứt lời, Du Trịnh Nghiên hướng ghế Molly đang ngồi bước tới.

"Xin mời, tiểu thư Phác Chí Hiệu." Bình Tỉnh Đào như thân sĩ cúi đầu làm tư thế 'mời'. Cô sẽ không rõ ràng bày ra trên mặt hai chữ 'chán ghét'.

Trên ghế lô, toàn bộ ngọn đèn vàng đều chiếu vào ghế.

Lúc này Molly ngồi trên ghế lô, xung quanh cô là bốn năm người phục vụ có thân hình cao lớn.

"Chị à, chị dẫn em tới đây làm gì? " Nhìn Du Trịnh Nghiên bước vào, Molly vội vàng lên tiếng hỏi.

Bình Tỉnh Đào và Phác Chí Hiệu cùng lúc đi tới. Nhìn thấy nữ nhân đang ngồi đó, Phác Chí Hiệu mở to hai mắt nhìn vẻ mặt nghi hoặc.

"Trịnh Nghiên, cô gái này là ai?" Phác Chí Hiệu nhịn không được bước đến bên Du Trịnh Nghiên hỏi.

Du Trịnh Nghiên không nói gì, mỉm cười nhìn Molly nói: "Cô không phải đang thiếu hơi người sao ?"

Nghe cậu ta nói như vậy, Phác Chí Hiệu đã biết trước đó xảy ra chuyện gì.

"Chị... Chị có ý gì?" Molly như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không biết người con gái có tướng mạo đẹp không ai so sánh được rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Du Trịnh Nghiên cũng không tính trả lời Molly, nghiêng đầu cất cao giọng nói với mấy người phục vụ kia: "Các anh em đi theo ta vất vả nhiều rồi, cô gái này xem như tôi tặng mọi người làm lễ vật đi."

Molly trừng lớn mắt không thể tin được lời nói vừa rồi là do Du Trịnh Nghiên nói ra. Nhưng không cần cô tin, mấy người phục vụ kia đã bắt đầu cởi quần. *eo oi chết thím ấy dòi :))*

Phác Chí Hiệu nhếch cao khóe miệng, cư nhiên dám câu dẫn Trịnh Nghiên, thật là đáng chết. Cô dường như cũng quên mất, chính cô và cô gái đó không có gì khác nhau.

"Chị không thể làm như vậy!" Molly như ở trong mơ mới tỉnh hét to, vừa đứng lên đã bị vài người phục vụ ấn trở về ghế. Mấy người phục vụ đó đều được nghiêm chỉnh huấn luyện, nhìn thấy dáng người mỹ nữ nóng bỏng của Molly tuyệt đối không động lòng, nhưng tiểu thư đã dặn dò như vậy, bọn họ cũng nghe theo.

Trước khi mấy người phục vụ đó cởi quần, Phác Chí Hiệu đã nhào tới trong lòng Du Trịnh Nghiên. Không thể không nói thời cơ của cô quả thật vô cùng tốt, Du Trịnh Nghiên cũng không có đẩy cô ra, ngược lại là đưa tay nhẹ nhàng ôm cô.

Ở trong lòng Du Trịnh Nghiên, Phác Chí Hiệu khỏi phải nói đã vui vẻ biết bao nhiêu, bên tai truyền đến thanh âm cầu cứu của Molly và thanh âm rên rỉ nhịn không được phát ra cũng đều bị cô xem nhẹ. Đây chính là lần đầu tiên cô ở gần Du Trịnh Nghiên gần như vậy...

"Đừng... cầu xin chị!" Khóe mắt Molly rớt xuống một giọt nước mắt. Cô bình thường đều sống không có chừng mực, nhưng còn không tới mức chỉ cần là nam nhân hay nữ nhân thì cô liền nguyện ý.

Cửa 'lạch cạch' một tiếng bị mở ra.

"Molly..." Là một người con trai khoảng hai mươi tuổi, nhìn thấy bộ dáng của Molly không khỏi ngẩn người tại chỗ.

Hắn là người yêu của Molly, Khang Văn, tổng giám đốc của tập đoàn Khang thị, cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Khang thị. Vừa rồi ONCE đã báo cho hắn biết Molly bị người phục vụ đưa đến đây. Nhưng không biết ai sai những người phục vụ này mang cô tới nên liền vội vàng chạy tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro