chị và em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chị ơi, qua khe cửa khép hờ, em thấy bóng lưng chị cô độc bên khung cửa sổ trắng và vầng trăng bạc. đôi mắt chị nhẹ tênh ngắm những nụ hồng nở rộ, ngón tay chị nhẹ nhàng miết từng cánh hoa đỏ mỏng manh, rất đỗi dịu dàng như thể chị sợ rằng, chỉ cần một ngọn gió thôi cũng có thể làm cho bông hoa nhỏ bé của chị biến đi mất.

em thấy chị đứng đó, với một nụ cười vô vị và ánh mắt hờ hững ngắm loạt sao trời li ti như đã được ai đó vô tình cho rơi những giọt mực trắng xoá.

- jeon jungkook, em có thích sao không?

có lần, chị đã hỏi tôi như thế, với loại chất giọng dịu dàng mà chị vẫn thường hay dùng.

- em không chú ý tới..

và tôi khi đó, đã ngay tắp lự đáp lại ngây ngô như vậy.

- chị thì thích những vì sao kia lắm! chúng cũng như mặt trăng, cũng cần đến mặt trời mới toả sáng được, nhưng chúng khác, bởi vì chúng không chỉ có một mình.

những lời đêm đó chị nói, đến giờ vẫn còn khắc sâu vào trong trí nhớ của tôi. đúng, những ngôi sao trên kia không hề cô đơn, bởi vì có đến hàng triệu chúng, lấp ló sau áng mây.

em biết, chị thích chúng cũng còn là bởi vì nếu chỉ nhìn lên trời bằng cặp mắt thường, ta chỉ thấy một vài ánh sao toả sáng, nhưng sự thật lại là có rất nhiều "chúng" toả sáng cùng nhau ở trên cao, chỉ là không phải ai cũng có thể nhìn thấy tất cả.

- chị chaeyoung, tại sao chị cứ ở trong phòng thôi vậy? có rất nhiều thứ thú vị ở bên ngoài.

đêm nọ, tôi lại hỏi chị một câu hỏi tưởng chừng như là thật non nớt. dù chị chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng ánh mắt và cử chỉ của chị chững chạc hơn tôi phải nói là gấp đến mấy lần.

chị chăm chú suy nghĩ một hồi, rồi vươn cánh tay gầy guộc ra xoa đầu tôi, môi vẽ lên một nụ cười hiền dịu, còn đáy mắt nhấp nhoáng nỗi cô đơn.

cái xoa đầu của chị cứ ngỡ chỉ là một hành động quá đỗi bình thường, nhưng đến khi lớn lên, tôi mới hiểu được rằng nó đã êm dịu và lạc lõng đến mức nào.

- tại sao hả?.. hmmm, vậy thì phải hỏi em có nhà sao không ở, lon ton qua đây mãi làm gì? riết rồi người khác nghĩ em thích chị luôn bây giờ.

chị lại cười, nụ cười mật ngọt của thiên sứ cứ lảng vảng trong đầu óc của đứa trẻ non nớt, nửa đùa nửa thật nói. nhưng tôi thì lại câm nín, nhất thời không biết phải trả lời chị làm sao.

thì đúng là tôi thích chị mà, người chị hàng xóm quá đỗi kì lạ của tôi. chị sống một cuộc sống êm dịu như nước, không động đến ai, chỉ xuôi theo dòng chảy đi theo quy luật của tự nhiên. hàng ngày, tôi đều cảm thấy thật may mắn, vì chỉ mình tôi có thể ngắm dáng vẻ yên bình và khuôn mặt xinh đẹp này mỗi buổi chiều. đôi khi, chị mang đến cho tôi một cảm giác khác biệt rất khó tả, mà sau này, khi tôi đã đến tuổi phải đứng vững trên đôi chân của mình, tôi mới có thể hiểu ra.

đó là, yêu.

thật ngộ nghĩnh là chị không bao giờ chịu nói chuyện với ông bà park, dù họ đã rất tốt bụng chào đón tôi, mọi lúc.

năm tôi lên mười bảy, tôi vẫn là một đứa nhóc nhát gan như thỏ, chỉ dám nhìn chị qua khe cửa nhỏ. tôi cứ ngắm chị như thế, như một thói quen, lặp đi lặp lại mà không hề chán.

- jungkook à, sắp tới đừng qua nhà chị nữa, chị sẽ đi xa.

- chị ổn không? chị đi đâu cơ?

- chị ổn mà! đừng lo nhóc con!

nhưng tôi đâu ngờ, tôi không hề thấy tất cả.

park chaeyoung, tôi đã chưa bao giờ thấy tất cả tâm tư chị, chưa từng.

***

uể oải vươn vai, tôi lại lê bước về căn phòng thân thuộc. tay tôi đóng cánh cửa gỗ nặng nề, không quên chừa lại một khe hở nhỏ, vì sao ư? haha, vì tôi biết chắc rằng cậu nhóc họ jeon nào đó sẽ lại đến xem, như thường lệ. tranh thủ tắm táp, tôi ra ban công ngắm nghía bầu trời đen kịt với vài chấm sao nho nhỏ, khẽ thở dài, đến bao giờ tôi mới hoàn thành xong kế hoạch đây? tôi, đã chán lắm rồi.

chán cái cuộc sống buồn tẻ cùng với những chiếc mặt nạ này lắm rồi.

nâng tay vuốt ve từng cánh hoa hồng đỏ rực như ngọn lửa tình yêu đang âm ỉ cháy trong tôi, khi rời xa có lẽ tôi sẽ rất nhớ nó, và nhớ cả cậu bé của tôi nữa.

jeon jungkook nhóc con, trong trường mạnh mẽ là thế, cớ sao tôi chỉ thấy một jeon jungkook nhút nhát ở bên. thậm chí thằng bé chưa bao giờ dám gọi cả họ và tên của tôi - park chaeyoung, mà luôn luôn gọi bằng chị một cách vô cùng lễ phép.

dự án của tôi ư?... tôi thật sự vẫn còn đang phân vân có nên thực hiện hay không...

tôi là một nhà văn, đã 23 tuổi, nhưng có lẽ, tôi là nơi ẩn giấu những bí mật quanh đây. lấy ví dụ như mẹ tôi chẳng hạn, hm, bà ta chẳng phải mỗi ngày đều chăm chỉ đi đến nhà hàng nơi bồ nhí của bà ta làm việc để mua thức ăn, rồi lại tự hào khoe rằng do bà ta tự nấu hay sao? hay ba của tôi, luôn khoe khoang ông ta thương vợ nhất trên đời, nhưng đâu ai hay bợm rượu sẽ là người đánh vợ nhiều nhất?

ai ai cũng đeo mặt nạ cả, có ai dám nhìn thấu chính mình trong gương?

bông hoa cuối cùng sắp nở rộ rồi, chắc, tôi phải thực hiện thôi.

jeon jungkook là người đã khiến tôi nhung nhớ. lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tôi cũng chẳng thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

tôi, có ổn hay không?

hình như là... không

...

hôm đó, chỉ là một ngày ngẫu nhiên của tháng hai, vừa về đến cửa nhà, cả câu chào cũng chưa kịp nói, tôi nghe mọi người xôn xao, chị ấy đã đi rồi. là chuyến đi xa chị từng nói với tôi ư? không, họ tát thẳng vào mặt tôi một chữ "chết".

tôi chẳng muốn tin, nhưng đôi chân cứ trối chết chạy đi tìm chị. xen qua đám người nhốn nháo, tôi tìm đường lên căn phòng của chị.

vẫn khe cửa quen thuộc trước mắt tôi, nhưng bóng người tôi thương đã chẳng còn. căn phòng thân quen hôm nay chợt trở nên quá xa lạ, em... không biết nên nói thế nào về sự đột ngột này.

ngày đó, một ngày xám xịt, chị đi xa, gieo mình xuống cõi mơ vĩnh hằng.

tôi luôn nhìn thấy chị qua khe cửa, nhưng tôi, không thể nhìn được tâm tư của chị.

trên đời này, không phải ai sinh ra cũng mạnh mẽ, có người bản tính rất yếu đuối, không trách được.

nhưng mà chị ơi, liệu chị có quá nhẫn tâm? chị để lại trên một cánh hoa hồng đỏ thắm là hai chữ jungkook. em biết, nó không phải là tình yêu đâu, bởi vì nếu chị yêu em, có lẽ chị đã không đành lòng vứt bỏ em ở lại. em không biết nữa, chỉ biết, park chaeyoung đã từng rung động trước em - jeon jungkook.

thiên thần của tôi có lẽ đã quay về chốn thiên đàng chứa chan hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro