o n e

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi học luyện thi kết thúc lúc 22 giờ. Quãng đường về nhà sau 2 tiếng ngồi bó cứng trong căn phòng hình ống, nhồi hơn 100 học sinh xem như thời gian dễ chịu của Rose. Dễ chịu hơn là khi cô có thể đạp xe chầm chậm, quên béng đống bài tập và các việc trong nhà cần phải hoàn tất ngày mai. Và dễ chịu nhất là có thể suy nghĩ vẩn vơ đến JungKook: cậu bạn mới chuyển đến học chung lớp, lại còn tình cờ xuất hiện trong lớp luyện thi Toán đầy ắp những khuôn mặt lạnh lùng. Mỗi lần ra khỏi lớp, đám học trò chen huýnh nhau tìm giày dép. Nhưng rồi một hôm, Rose nhận ra đôi giày vải của mình được ai đó cầm trên tay. JungKook chìa đôi giày cho cô, rồi quay lưng đi thẳng, chẳng nghe được tiếng cảm ơn lí nhí mãi về sau con nhóc mới thốt ra.

Rose cười một mình, lẩm nhẩm khe khẽ bài "Núi bánh nướng". Kể ra gã nào viết những câu hát này coi như có một bộ óc cừ khôi. Chỉ 8 câu thôi, gã ấy nói được đủ thứ. Từ chuyện nướng mẻ bánh vòng thiêu rụi mất một bên lông mày, đứng bên cửa sổ đánh chén chiếc bánh cháy xém cho đỡ đói. Rồi ở đấy, gã nhìn thấy cô gái nhỏ chạy băng băng xuống làng từ trên sườn núi, với làn da nâu sẫm như chiếc bánh vòng... Chao ôi, sao mà giống mình thế chứ, cái gã nướng bánh bất cẩn ấy - Rose reo lên. Còn cái người chạy xuống núi, chẳng buồn đưa mắt ngó ai nhưng đã làm cho trái tim bánh vòng loạn nhịp, còn ai khác hơn JungKook? Liên tưởng êm dịu trộn lẫn giai điệu ngộ nghĩnh của bài hát. Tất cả như một mẻ bột tuyệt diệu nhồi vừa tới, dậy men thích đến nỗi Rose gò lưng nhấn mạnh pê đan xe đạp. Cô nhóc ngửa cổ hát to điệp khúc đầy những chữ kiss kiss kiss..... mà chẳng sợ ai bắt gặp và cười nhạo. Thay vì đi thẳng về nhà, Rose cho xe chạy vòng thêm một dãy phố nữa.

Giây phút đó, Rose không còn là cô nữa. Cô nhóc ngốc nghếch biến thành vệt gió xanh thẳm, cưỡi trên chiếc xe đạp lao vun vút trên con đường dài hun hút giữa bóng hàng cây trơ trụi sẫm nâu.

——————
Về đến nhà, tiệm bánh ngọt của ông anh đã đóng cửa. Rose mở lồng bàn. Vừa ngoạm miếng pizza - sản phẩm còn sót lại trong ngày - thì chuông điện thoại reo. Chỉ có con nhỏ Jisoo, bạn thân của Rose mới gọi vào giờ này. Thực ra rất khó tin là nổi bật như Jisoo "hoa khôi" lại kết bạn với Rose. Ở lớp, hai cô nhóc ít trao đổi vì Jisoo bận rộn giữa đám đông. Nhưng tối đến, Jisoo sẽ gọi sang Rose thường xuyên hỏi bài và tán dóc. Rose học rất ổn nên việc giúp bài cho Jisoo là chuyện nhỏ. Với cô, làm sao để được thiện cảm với mọi người mới là chuyện to. Như lẽ đương nhiên, Jisoo thường xuyên chép bài Rose, cả bài tập về nhà lẫn bài kiểm tra.  Và giờ đây, cũng thản nhiên như thế, cô nàng bộc bạch:

- Ngày mai, chắc tớ bị kêu lên bảng giải bài tập. Tớ không thích bị bạn ấy cười nhạo.

- Ai cơ - Rose ngơ ngác.

- JungKook nhân vật mới lớp mình, hay mặc áo cổ len xám ấy! - Jisoo thì thào - Cậu ta có vẻ xuất sắc kinh khủng, nhất là Toán, tớ không khá lắm.

- Ồ, đừng lo, mình sẽ nhắc khẽ khi Jisoo lên bảng. Còn chuyện JungKook cười nhạo không xảy ra đâu!

- Sao cậu dám chắc thế? -Jisoo ngờ vực.

- Dễ thôi mà. Thứ nhất, tớ tin JungKook không phải loại người nhìn vào điểm yếu của kẻ khác để vui thích. Thứ hai, cậu ấy chắc cũng không giỏi toán ghê gớm. Bằng chứng là cậu ấy học lớp luyện thi với tớ đấy thôi.

- Học cùng lớp buổi tối? -Jisoo ngạc nhiên - JungKook có nói gì không?

- Cậu ấy biết có mình trong lớp nhưng cậu ấy chẳng nói gì cả.

- Tốt rồi. Thôi, tớ đi ngủ nha! Bye bye!

Rose gác phone. Vừa nhét vào đầu các con số rắc rối trong bài địa lý, Rose vừa đong bột vào men chậu sành. Ngứa mũi, cô hắt chơi liền vài phát. Những hạt bột bay lên, dính người. Rose cật lực để sáng mai anh nó sẽ nướng một mẻ bánh mì thơm giòn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro