t h r e e

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Rose gọi điện cho Jisoo. Sau khi lắng nghe cô bạn hào hứng kể chuyện tập văn nghệ thú vị ra sao, Rose rụt rè đề nghị:

- Jisoo nè, chỉ cho tớ cách làm sao chiếm được tình cảm của người khác, nha!

- Ai kia? -Jisoo tò mò- Tớ phải biết tên người ấy thì mới nói được. Với mỗi người có cách tạo thiện cảm khác nhau.

- À... ừm... Đó là JungKook! - Chỉ có hai từ mà khó nói làm sao.

- Wow... JungKook sao? Cậu ta quan trong thật ư?

- Quan trọng - Rose thành thật- Cậu ấy không giống những người khác. Có lần, ở lớp học thêm, cậu ấy lấy giày cho tớ.

- Nghĩa là cậu ấy quan tâm đến khoản giày dép - Nín thinh một lúc, Jisoo nói nhanh- Vậy thì đằng ấy hãy mang một đôi dép thật độc đáo để gây ấn tượng. Chẳng hạn là đôi dép xỏ ngón đinh tán đang hot bây giờ.

Moi hết tiền bỏ ống heo, Rose sắm đôi dép đinh tán. Với đôi dép mới, Rose bỗng mất sạch tự tin như khi xỏ vào đôi giày vải thể thao. Một điều khó chịu nữa là trời lạnh, đạp xe đến lớp học thêm buổi tối, những đầu ngón chân tê buốt. Rose nghiến răng ráng chịu. Nhưng chừng như mọi việc trượt ra khỏi dự tính. Ở cửa lớp học thêm, những cặp mắt liếc nhìn đôi dép của Rose thật kín đáo. Sau giờ học, dù Rose cố ra sau chót để chờ đợi, nhưng JungKook vẫn không lấy dép cho cô.

Là người cuối cùng ra khỏi lớp học, Rose lặng lẽ đạp xe về nhà. Những ngón chân co rút lại vì tê cóng. Đôi dép đinh tán trơn tuột cứ chực rơi xuống. Rốt cuộc thì nó cũng rơi ra thật. Rose dừng xe lại, quay lại nhặt dép. Bóng một chiếc xe đi từ đường bên kia vòng lại đi về phía Rose. JungKook nhảy xuống xe, nhìn con nhóc đang quýnh quáng, đưa ra một nắm tròn nhỏ, nói như ra lệnh:

- Mang vào đi!

- Cái gì vậy? - Rose lùi lại, giấu tay sau lưng, sợ hãi.

- Mang vào đi, đừng để chân bị lạnh.

Đó là một đôi tất con trai. Xỏ từng chiếc vào một, Rose ngước lên hỏi:

- Tại sao bạn lại cho mình mượn?

- Vì mình biết bạn bị lạnh. Bạn bị lạnh, vì bạn ngốc nghếch, vì Jisoo kể mình nghe chuyện bạn sắm đôi dép đinh tán không hợp với bạn ra sao...

- Bạn thấy mình ngốc thật, đúng không...?

- Đúng vậy! - JungKook nhún vai, lên xe và biến mất...

Vừa đạp xe, Rose vừa cảm thấy buồn bã . Tại sao cô đã hết sức gắng gỏi, mà mọi việc vẫn tồi tệ? Mưa vẫn lắc rắc như phấn mùa Đông. Rose chẳng để ý xung quanh... Tất cả với cô đều xa lạ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro