1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có một em học sinh muốn đăng kí thầy làm gia sư. Nhưng mà em thấy đấy, thầy không có nhiều thời gian kèm cá nhân nữa đâu, em nhận giúp thầy nhé? Cô bé tên Park Chaeyoung học lớp 11-4 trường mình."

Mấy hôm nay ngày nào thầy Kim cũng

lặp đi lặp lại mấy câu cùng một chủ đề như thế. Jungkook biết thầy Kim tổ trưởng tổ toán rất bận rộn nên không thể nhận làm gia sư cho ai. Nhưng trung tâm dạy thêm mà thầy mở ra đâu có thiếu giáo viên. Vậy mà thầy nằng nặc muốn anh nhận việc này, còn bảo sẽ không nhận tiền hoa hồng. Nhưng Jungkook cũng có rất nhiều việc cần làm. Anh cũng phải học trên trường, ôn đội tuyển và chơi bóng rổ nữa. Vì thế Jungkook chưa bao giờ để ý tới lời đề nghị này.

"Thầy, em không thiếu tiền đâu." Mỗi lần nghe thầy nói, anh chỉ đáp duy nhất một câu này.

Sắp có giải đấu bóng rổ giữa các trường cấp ba, Jungkook là đội trưởng đội bóng. Vì thế đều đặn mỗi buổi chiều, anh và đội của mình sẽ tập ở sân sau trường. Mỗi lần như thế, học sinh nữ đều đứng lại xem, hò hét tên các bạn nam đặc biệt là đội trưởng Jeon.thịnh thoảng vô ý nhìn sang, anh lại thấy có một cô bé nhìn anh, chỉ nhìn mỗi anh.

Một tuần nữa giải đấu sẽ bắt đầu. Bởi giữ trách nhiệm là đội trưởng, anh thường dành thời gian ở lại tập sau khi mọi người đã về hết. Nhưng các bạn nữ kia thật phiền, họ liên tục la hét khiến anh dễ mất tập trung. Mỗi lần kết thúc buổi, Jungkook sẽ vào phòng nghỉ, đợi cho tới khi sân trường vắng hết mới tiếp tục tập. Say sưa hoà mình cũng trái bóng, anh đâu biết rằng cho một thân ảnh nhỏ bé luôn đứng đằng sau lặng lẽ si mê ngắm anh 

"Jungkook à, thầy thật sự đang nhờ vả em đó. Nhận em học sinh đó đi thầy sẽ gọi em là em gái

Sau 2 tuần thầy Kim đi công tác, anh đã nghĩ thầy sẽ không nhắc tới chuyện này nữa. Nhưng lần này thầy đã như vậy, anh không thể từ chối được nữa. Nếu còn từ chối nữa chắc thầy sẽ gọi anh là ông nội luôn.

"Dạo này em đang bận tập luyện cho giải bóng, hết giải em sẽ giúp thầy" Anh đáp

Cả buổi tập hôm nay Jungkook có chút lơ đãng, có chút hối hận vì đã nhận lời. Khẽ thở dài một hơi, hình như học sinh kia là nữ thì phải, bất tiện quá đi mất.

"Biết thế để thầy gọi mình là ông nội." Anh vừa nói vừa bực nhọc ném thật mạnh trái bóng rổ ra xa, chẳng cần biết nó sẽ bay đi đâu mất.

"BỘP"

AAAAAAAA ~~~

Tiếng kêu đau điếng phát ra khiến Jungkook giật mình. Nhìn lại đã thấy một nữ sinh ôm đầu ngồi sụp xuống khóc. Anh vội vàng chạy đến

"Cậu... Có sao không? Cậu đứng lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro